*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



13/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
Nhiếp Xuyên chớp mắt một cái: "Hình như năng lực của tôi không cao đến vậy đâu!"
"Đúng là cậu không có.

Tuy là trọng tâm của cậu có thể hạ thấp hơn so với người khác, nhưng hạ bàn lại không ổn định, dễ bị người khác phá bóng.

Mặc dù khả năng chuyền bóng của cậu khá nhạy bén, nhưng trong một trận đấu bóng rổ chính thức, không phải cậu chỉ cần lừa bóng qua đối thủ của mình một lần là xong, vì tiếp theo đó còn có rất nhiều đối thủ khác trước mặt.

Cho dù cậu có thể thông qua hết, cũng phải cẩn thận phía sau lưng mình.

Hơn nữa kỹ xảo lừa bóng của cậu không đa dạng như của Connor.

Tuy là cậu đã lừa bóng được qua Black Mount, nhưng cậu ta không thể đại diện cho năng lực của tất cả các thành viên khác.

Nếu đối thủ của cậu lúc đó là tôi hay Ewing, cậu đừng mơ có thể vượt qua được chúng tôi.

Kể cả Carlo cũng vậy."
Nói các khác, tên Black Mount to con kia thực ra là người dễ vượt qua nhất?
"Điểm kỹ năng của cậu trong thời gian ngắn thực sự không có thuốc nào chữa được."
Reese lại một lần nữa chọt đúng vào chỗ đau của Nhiếp Xuyên.

Nếu cậu đã hết thuốc chữa, vậy bây giờ Reese muốn làm cái gì đây?
"Cho nên trước khi huấn luyện viên Gordon quay trở lại, cậu cần làm được hai việc.

Thứ nhất, chính là dẫn bóng phá vòng vây.

Thứ hai, chính là phòng thủ cướp bóng.

Chuyện kiếm điểm cứ giao cho những người khác đi."
Cho nên...!Đây là muốn cậu Cúi đầu làm ngựa các nhi đồng [1] đúng không? Cam tâm tình nguyện may áo cưới cho người...!
"Cậu và Connor vẫn giữ liên lạc với nhau đúng không?"
"Phải, anh ấy nói mỗi ngày sẽ dạy tôi một vài động tác lừa bóng qua người qua internet."

"Hôm nay cậu ấy dạy cậu cái gì."
"Skip to My Lou*"
*My Lou này là nguyên văn trong bản Raw đó, mà tôi không tìm được nó là cái kiểu gì cả, search nguyên câu thì sẽ ra một giải bóng rổ đường phố của Mỹ, bạn nào chơi bóng rổ mà biết nó là cái gì thì làm ơn hú mình với nhé.

Reese giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Lấy năng lực của cậu, trong vòng một tiếng là có thể làm quen với động tác rồi."
Nói xong, Reese kéo một cái ghế ở bên cạnh sân ra, đặt ở giữa sân, "Cậu có thể dùng nó để tập lừa bóng."
"Hả? Dùng ghế dựa á?"
"Bởi vì dùng ghế có thể đảm bảo cậu luôn chuyển bóng theo đường thẳng.

Chơi bóng rổ nhất định phải căn theo đường thẳng, lẽ ra Connor phải nói với cậu cái này rồi.

Lừa bóng qua người, giống như là dùng chìa mở ra những ổ khóa do hàng hậu vệ của đối thủ dựng nên.

Từ vai đến hông, đó chính là cánh cửa phòng ngự của đối phương." Reese hạ thấp trọng tâm của mình, vừa nhồi bóng một cách nhịp nhàng, vừa chuyển động vai, sau đó ra hiệu độ cao bả vai mình lúc này, "Hiểu chưa?"
"Hình như...!Hiểu hiểu rồi..."
Thực ra cậu chả hiểu cái của khỉ gì hết!
Nhưng không cần biết là thế nào, có một chỗ yên tĩnh để luyện tập, Nhiếp Xuyên đã thấy mừng lắm rồi.

Reese không định nói thêm với Nhiếp Xuyên nữa, tự mình đi đến phần sân bên kia tập ném rổ.

Động tác nhảy lên ném rổ của anh ta rất tao nhã, khoảnh khắc trái bóng được ném ra, tựa như một hành tinh đang thoát khỏi bụi tinh vân bao quanh, chậm rãi xuất hiện.

"Binh ——"
Thanh âm khi quả bóng tuột qua lưới vô cùng dễ chịu.

Động tác chuyền bóng của Nhiếp Xuyên dừng lại, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Reese.

Mà Reese dù đang đưa lưng về phía Nhiếp Xuyên dường như vẫn biết cậu đang làm gì.

"Còn mười lăm phút nữa, nếu cậu một chút tiến bộ cũng không có, vậy tối nay tự cuốc bộ về trường học đi."
Một chậu nước lạnh xối thẳng lên đỉnh đầu, Nhiếp Xuyên vì muốn tránh làm bản thân mất tập trung, đành phải quay lưng lại.

Mục tiêu ngày hôm nay của cậu là thực hành động tác lừa bóng chuyển hướng một bên của Alston [2], yêu cầu nhồi bóng và chuyển hướng chân ở cùng một phía.

Trong video, Connor thực hiện động tác này trông rất trôi chảy thoải mái, nhưng đến khi Nhiếp Xuyên tự làm thì cứ uốn éo vặn vẹo sao sao đó.

Không làm rơi bóng thì cũng để bóng đập trúng đầu gối.

Cái này làm cho Nhiếp Xuyên nhớ đến hồi cấp ba tập quân sự, lúc xếp hàng đi diễu hành, lần nào ra khỏi hàng cậu cũng đi thành cùng tay cùng chân, còn bị bạn học cười mãi.

Nhiếp Xuyên hít một hơi thật sau, gạt bỏ hết mọi suy nghĩ sang một bên.

Connor từng nói, điểm mấu chốt của động tác này, chính là tuyệt đối không được bỏ quên vai trò chống đỡ của chân phải, lúc chuyền bóng qua hai chân, tay phải cũng phải chú ý tăng tốc độ nhồi bóng để chuyển hướng.

Đối với Nhiếp Xuyên mà nói, việc chuyển hướng trái phải trước sau đều không phải chuyện gì khó, so với mấy cái đó chuyển hướng về một bên càng làm cậu phát cáu hơn.

Cho dù cậu có làm được cũng không cùng miễn cưỡng, chỉ chớp mắt một cái là tiết tấu đã bị cướp mất.

"Cổ tay cậu phải lật vào bên trong, bằng không làm sao mà chuyền bóng đi được? Hơn nữa, nhịp cuối cùng, cậu vẫn phải giữ cổ tay mình quay vào phía bên trong, nếu không cậu sẽ tiếp tục để bóng bị rơi."
Giọng của Reese ở trong sân bóng trống trải vô cùng vang dội.

Nhiếp Xuyên xoay người lại nhìn đối phương.

Người này có phải đã nhìn cậu lâu lắm rồi không?
"Không hiểu?" Reese hỏi lại.

Nhiếp Xuyên lắc lắc đầu, quyết định trả lời thẳng thắn: "Không hiểu."
Reese thở dài một hơi, đi đến trước mặt Nhiếp Xuyên, làm động tác chuyển hướng nghiêng một bên cho cậu xem một lần.

Tốc độ của anh không nhanh, mục đích chính là để Nhiếp Xuyên có thể nhìn rõ, lúc anh ta nhồi bóng luôn có một loại cảm giác rất đặc biệt, sức mạnh, sự bình tĩnh và thoải mái, ba loại cảm giác này hợp làm một.

Nhiếp Xuyên nhìn cổ tay đối phương nghiêng đi để tăng tốc độ đập bóng, sau đó làm thế nào để thu bóng lại một các vững vàng nhất, trong lòng cậu không hiểu sao có chút kích động, cậu muốn trở thành một người như Reese Reddington.

Muốn chuyền bóng như anh, giữ vững tiết tấu của bản thân, làm được những chuyện mà anh làm được.

"Xem hiểu chưa?" Reese ngừng lại.

Nhiếp Xuyên nhìn rõ rồi, nhưng cậu lại thấy hơi tiếc nuối, cậu còn muốn xem lại một lần nữa.

Reese bất lực thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, sau đó đè bả vai cậu xuống, giúp cậu ổn định trọng tâm.


"Nhớ kỹ, ngẩng đầu lên.

Nhìn đối thủ của mình, chú ý hướng di chuyển của đối phương, đừng nghĩ đến bóng trong tay mình."
"Ừ."
Tay Reese đặt lên mu bàn tay Nhiếp Xuyên, một khắc đó, Nhiếp Xuyên cảm thấy vô cùng hồi hộp, lại giống như vừa bị điện giật, muốn rụt tay lại nhưng tay cứ cứng đơ ở đó.

Reese cúi thấp người, nắm tay Nhiếp Xuyên để cậu xoay cổ tay, hơi thở của anh theo đó phả qua vành tai cậu: "Chờ đến lúc cậu lừa bóng qua, nhớ, phải nhớ kỹ cảm giác này."
"Ừ."
Reese rời ra, đứng đối diện với Nhiếp Xuyên, vỗ tay ra hiệu cho cậu: "Được rồi! Làm lại một lần đi! Hiện giờ cậu không phải vượt qua cái ghế kia! Mà là tôi! Giữ vững tiết tấu của mình!"
Nhiếp Xuyên hạ thấp trọng tâm, mà Reese phía trước vẫn đang vỗ tay tạo tiết tấu cho cậu.

Nhiếp Xuyên nhồi bóng, di chuyển về phía trước, đùi phải dịch lên, bóng theo nhịp vỗ tay của Reese cứ thế đi qua, bàn tay của cậu tựa như vẫn đang được Reese dẫn dắt, cổ tay xoay vào trong, cậu có thể cảm giác rõ ràng độ cong của trái bóng, nhồi bóng qua hai chân, sau đó tay cậu vững vàng tiếp được bóng ở cùng một phía đó.

Từ đầu đến cuối, cậu không cúi đầu xuống một giây nào, mắt vẫn nhìn về phía Reese.

Trong đôi mắt của đối phương dường như có một loại sức mạnh nào đó, khiến cậu tỉnh táo, cũng khiến cậu thấy vô cùng bình tĩnh.

Rõ ràng từ trước đến giờ, cảm giác duy nhất Reese Reddington mang đến cho cậu chỉ có sự ngột ngạt.

"Đừng có ngừng lại! Tiếp tục đi!"
Reese vừa vỗ tay vừa đi lùi về phía sau, tạo khoảng trống cho Nhiếp Xuyên lừa bóng.

Nhiếp Xuyên không ngừng lặp đi lặp lại động tác chuyển hướng một bên này, tiếp cận Reese.

Sau đó vòng qua người này.

Tốc độ vỗ tay của Reese ngày một nhanh hơn, tốc độ lừa bóng của Nhiếp Xuyên cũng theo đó, ngày càng thuần thục.

Đợi đến khi tiếng vỗ tay của Reese dừng hẳn, từng bắp thịt trên cơ thể Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng thả lỏng, cậu thở hổn hển, cố điểu chỉnh lại nhịp thở của mình.

"Sức bền của cậu không được, cơ bắp cũng thiếu khả năng co giãn và sức bật.

Bỏ qua khả năng ghi điểm của cậu không nói, hai vấn đề này, huấn luyện viên Gordon liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."
"...!Vậy làm sao bây giờ?"
"Còn làm gì được nữa? Hãy để ưu điểm của cậu che lại những tỳ vết đó."
Reese hạ thấp trọng tâm, để tầm mắt mình đối diện với Nhiếp Xuyên, ánh mắt anh vừa sắc bén vừa lạnh lẽo, dường như muốn ngưng tụ toàn bộ khoảng không ở đây.

Cảm giác khiến Nhiếp Xuyên thấy an tâm trước đó nháy mắt đã trở nên vô cùng ngột ngạt.

"Lừa bóng qua tôi." Reese mở miệng nói, "Đối thủ của cậu không thể vĩnh viễn đứng yên như một cái ghế.

Thực chiến có thể khiến cảm nhận của cậu trở nên sắc bén hơn."
Nhưng mà người bồi luyện như Reese, tiêu chuẩn cũng quá cao rồi đi...!
"Tập trung, Nhiếp Xuyên.

Tôi bây giờ là một cánh cửa, mà cậu phải tìm được phương pháp chính xác để mở nó ra."
Tâm trạng đang rối bời của Nhiếp Xuyên ổn định lại, cậu nhìn vào mắt của Reese, nhồi bóng di chuyển, bởi vì luyện tập liên tục suốt một tiếng đồng hồ nên giờ cơ thể cậu đã linh hoạt hơn nhiều.

Biên độ dao động vai của cậu lớn hơn, hơn nữa vô cùng tự nhiên, thế nhưng phản ứng của Reese cũng cực kỳ nhạy bén, cho dù có nửa giây bị Nhiếp Xuyên vượt qua, anh cũng sẽ dùng tốt độ nhanh hơn để điều chỉnh lại trọng tâm, kèm chặt lấy cậu, Nhiếp Xuyên dần trở nên sốt ruột, áp sát vào Reese, nỗ lực quay người chuyển hướng, lại bị Reese theo sát, không có cách nào để chuyển hướng.

Bóng trong tay Nhiếp Xuyên bị Reese dễ dàng cướp được.

"Nhồi bóng rất tốt, động tác đổi hướng cũng rất linh hoạt, khó bị phát hiện.

Nhưng mà Nhiếp Xuyên, không nên quá áp sát, liều mạng với đối thủ của mình, cố hết sức tránh va chạm, điều chỉnh bước chân, đó là ưu thế của cậu.

Đừng dùng khuyết điểm của mình để đối mặt với ưu thế đối thủ.

Giống như úp rổ vậy, cậu có cố gắng thế nào thì cả đời cũng không có khả năng đấu lại được với tôi.

Hiểu chưa?"
Giọng nói của Reese rất bình thản nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

Nhiếp Xuyên có cảm tưởng nếu cậu phạm phải cùng loại sai lầm như này một lần nữa, nói không chừng Reese sẽ bóp chết cậu.

"Cậu sợ tôi?" Reese cau mày, trái tim nhỏ của Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa là vọt lên tận họng.

"Không đâu..."
Không mới là lạ đó!

"Đừng có nghĩ xem nên nói dối tôi như thế nào, mà hãy nghĩ xem làm thế nào để lừa bóng được qua tôi.

Khi nào vượt được qua tôi, cậu sẽ không còn thấy tôi đáng sợ nữa.

Tôi chỉ là một cánh cửa đã bị cậu mở ra mà thôi.

Nhớ kỹ tiết tấu của mình, tới đây!" Reese vỗ tay một cái để ra hiệu.

Cảm giác áp bách một lần nữa ập tới.

Đừng thấy chiều cao của Reese không bằng Black Mount mà nhầm, bán kính phòng thủ của anh ta so với Núi Đen thì hẹp hơn, nhưng sự nhạy bén khi phán đoán hướng đi của đối thủ lại vượt xa đối phương, không cần biết Nhiếp Xuyên chuyển hướng thế nào, phá vòng vây ra sao, Reese vẫn có thể kèm chặt cậu như hình với bóng.

Mồ hôi từ thái dương Nhiếp Xuyên chảy xuống, cậu tự nhủ trong lòng, mình phải nhanh hơn một chút! Nhanh hơn chút nữa!
Cậu nhìn vào mắt Reese, phảng phất như toàn bộ thế giới bên ngoài đều đã tan biến, người này thật sự trở thành cánh cửa mà cậu phải thông qua.

Nhiếp Xuyên đột nhiên tăng tốc, dừng lại, Reese kèm sát theo, Nhiếp Xuyên lại tăng tốc, hai lần lừa bóng chuyển hướng sau lưng, vừa quay người, cậu đã biết Reese nhất định sẽ đuổi tới, đại não còn chưa kịp nghĩ xong, thân thể đã dừng lại, ngay sau đó là động tác lừa bóng một bên, đột phá!
Tiếng đế giày thể thao ma sát với mặt sàn vang lên ken két, đặc biệt vang dội.

Nhiếp Xuyên cảm thấy huyết dịch trong người dường như từ đại não đột nhiên dâng trào, chảy dồn về đầu ngón tay cùng bàn chân cậu, sức mạnh bên trong cơ thể khiến tứ chi như muốn nứt toác ra.

Khi cậu dẫn bóng chạy về phía rổ, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của Reese từ phía sau truyền đến vô cùng rõ ràng.

Nhiếp Xuyên chuyển bóng sang tay trái, lắc vai, dời trọng tâm đi, ngay lúc Reese muốn cắt bóng, cậu thuận theo trọng tâm của mình, chạy chéo về phía trước, lừa bóng một bên thêm lần nữa, vượt qua Reese lần thứ hai, đưa bóng vào rổ!
"Binh ——"
Bóng trong tay cậu bị đánh rơi, đập xuống mặt đất rồi lại nảy lên, có thể thấy cú phá bóng vừa rồi của Reese dùng sức không nhỏ.

Máu trong người Nhiếp Xuyên đang đông cứng lại bắt đầu lưu động.

Cậu mờ mịt xoay người nhìn Reese.

Cậu lại thất bại nữa à?
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy bất bình một cách sâu sắc.

Rõ ràng cậu đã vượt qua Reese tận hai lần! Cậu đã lừa bóng qua được Reese mà! Rốt cuộc tên này làm sao đuổi kịp cậu được vậy?
Kể cả lần đầu tiên bị Reese slam dunk ngay trước mặt, hay là lần trước bị Black Mount phá bóng sau lưng ba lần, cậu cũng không thấy oan ức như lần này, tại sao thế?
_______________________
[1] Đây là một câu thơ trong bài thơ "Tự giễu" của Lỗ Tấn sáng tác năm 1932.

Bài thơ viết về hoàn cảnh nguy hiểm lúc bấy giờ của tác giả và thái độ kiên trì đấu tranh của ông.

Câu dịch thơ ở trên lấy từ bản dịch 2 câu trích của bác Hồ trong tập thơ Nhật ký trong tù, thể hiện sự không nhân nhượng của tác giả trước kẻ thù và đức tính cao cả là hết lòng vì nhân dân.

Bên dưới là cặp câu mà bác Hồ dịch.

Bản gốc:
Hoành mi lãnh đối thiên phu chỉ,
Phủ thủ cam vi nhụ tử ngưu.

Bản dịch:
Trợn mắt xem khinh nghìn lực sĩ
Cúi đầu làm ngựa các nhi đồng
[2] Alston, tên đầy đủ là Rafer Jamel Alston (sinh ngày 24 tháng 7 năm 1976), còn được gọi là Skip to my Lou hoặc Skip 2 My Lou, là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã nghỉ hưu người Mỹ.

Alston lần đầu tiên đạt được danh tiếng bóng rổ khi chơi ở AND1 Mixtape Tour, một giải bóng rổ đường phố vào năm 1999 trước khi chơi cho NBA.

Khi ở NBA từ 1999-2010, anh đã chơi cho sáu đội trong đó có đội Orlando Magic 2008-09 đã lọt vào Chung kết NBA.
.