15/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
Mặc dù đang ở dưới nước, nhưng tên kia vẫn cười một cách hết sức phách lối.

Mặt mày nguyên bản sắc bén, bởi vì bị ánh sáng khúc xạ trông ra có chút nhẹ nhàng, mang theo cảm giác cám dỗ chết người.

Đối phương áp tay ở hai bên tai Nhiếp Xuyên, sau lưng cậu dựa vào thành bể, Nhiếp Xuyên dẫm chân xuống đáy bể, muốn trồi lên, nhưng đột nhiên có cái gì đó chạm lên môi cậu, lần thứ hai kéo cậu xuống nước.

Gáy Nhiếp Xuyên bị đối phương đè chặt, không thể động đậy!
Trái tim trong lồng ngực vọt một phát đến tận cuống họng!
Cái đệch! Cái đệch! Cái đệch!
Nhiếp Xuyên dùng sức giãy giụa.

"A Xuyên! A Xuyên! Dậy đi học đi! Còn không chịu dậy, tôi lấy tất thối nhét vào miệng ông bây giờ!"
Thanh âm của Chu Bân vang lên, Nhiếp Xuyên giống như vừa được cứu tỉnh, trợn to hai mắt, dùng sức thở hổn hển.

"...!Này, ông làm sao đấy?" Chu Bân bị khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Nhiếp Xuyên dọa cho giật nảy mình.

"Không...!Không có gì..." Nhiếp Xuyên thử ngồi đậy, lại phát hiện bản thân từ cánh tay đến thắt lưng, xuống đến tận chân không có chỗ nào là không đau nhức, đau đến mức cậu chỉ muốn khóc luôn cho rồi.

Đã rất lâu rồi cậu không vận động nhiều như tối hôm qua, có kết quả này cũng là hợp lý thôi.

"Này...!Ông không sao chứ? Bộ dạng ông bây giờ thực sự không khác gì mới bị mấy tên Âu Mỹ cường tráng gì gì kia..."
"Có ông mới bị Âu Mỹ cường tráng gì kia..."
"Rồi rồi rồi! Là ông cường tráng! Siêu cấp cường tráng có được chưa? Nhanh dậy đi!"

Chu Bân thu dọn xong laptop của mình bèn ra khỏi phòng.

Mà giây phút khi Nhiếp Xuyên nhấc chăn lên, cậu lần thứ hai có xúc động muốn hộc máu: "Cái quái gì vậy ——"
Cậu lại phải giặt chăn nữa à?
Nhiếp Xuyên ì ạch đạp xe đạp đến trường, mãi mới xong lớp buổi sáng.

Vừa ra khỏi lớp, cậu đã thấy một bóng người cao gầy, đang đứng dựa vào lan can ngoài hành lang, cùng mấy bạn nữ khác vừa nói vừa cười.

Là Carlo.

Nhiếp Xuyên nhớ đến cái hẹn ba ngày của mình với Carlo, cái tên này tám phần mười là đến để đòi cậu trả lời đây.

Hôm nay trông Carlo hết sức phấn chấn, có tinh thần, mặc một chiếc áo khoác cực kỳ mô đen, quần bò bên dưới cũng khiến đôi chân trông càng dài hơn, tuy là nụ cười của anh ta trông y như một tên Sở Khanh, rút chym vô tình, nhưng vẫn khiến mấy cô gái mê đến chết đi sống lại.

Cả người Nhiếp Xuyên đều đang đau nhức, cậu vừa cúi đầu tính đi qua như không thấy người đã lập tức bị Carlo chặn lại.

"Allen! Anh chờ cậu lâu ơi là lâu rồi ấy!"
Carlo bước tới, khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên, làm cậu đột nhiên ngã nghiêng sang một bên, Carlo vội đỡ cậu lại: "Ôi trời ơi! Cậu đi làm chui đấy à? Sao tự nhiên lại biến thành thế này?"
"..."
"Chờ đã, Allen, cậu còn chưa nói cho anh biết quyết định của mình đâu? Cậu có đồng ý gặp huấn luyện viên Gordon không?"
Trải qua mấy bận, Nhiếp Xuyên cũng coi như đã hiểu rõ tính tình của Carlo.

Cậu hất cánh tay đang khoác trên vai mình của Carlo xuống, cực kỳ nghiêm túc nhìn đối phương nói: "Được rồi, anh nghe rõ đây, tôi đồng ý gặp huấn luyện viên Gordon.

Nhưng mà tôi có linh cảm, ông ấy sẽ không chấp nhận tôi.

Nếu như ông ấy cảm thấy tôi có năng lực tiến vào đội bóng, vậy kính nhờ anh buông tha cho tôi, ok?"
"Ok! Đương nhiên là Ok rồi!" Carlo phấn khởi y như bắt được vàng, bá vai bá cổ Nhiếp Xuyên, lôi cậu đi về phía trước với mình, "Anh quyết định, mỗi ngày sẽ luyện bóng rổ với cậu hai tiếng! Cách thức chọn hậu vệ của huấn luyện viên Gordon chính là, nếu như từ cấp ba cậu đã là hậu vệ có chút danh tiếng, ông ấy sẽ đi xem các trận đấu cảu cậu.

Nhưng mà cậu chưa từng tham gia thi đấu bao giờ, cho nên ông ấy sẽ tạo một đội hình dự bị, để tiến hành đấu tập, sau khi phân tích trận bóng mới quyết định xem có muốn cậu vào đội hay không."
"Carlo...!Carlo...!Hôm nay trong người tôi rất mệt, chờ qua mấy hôm nữa hãy bắt đầu tập, được không?"
"Hả? Hai ngày nay anh đều không đi tìm cậu mà, cậu đã làm cái gì thế?"
"...!Chơi bóng rổ." Nhiếp Xuyên cực chẳng đã đành phải thừa nhận.

"Chơi bóng rổ? Tuy là bên ngoài trông cậu chả có hứng thú tí nào, nhưng thực ra cậu vẫn rất muốn được huấn luyện viên Gordon công nhận đúng không?" Carlo dùng sức xoa nắn Nhiếp Xuyên, y như đang chơi với chó mèo nuôi trong nhà vậy, "Cậu cảm thấy cơ bắp đau nhức chính là vì bình thường lượng vận động của cậu quá ít! Vậy nên, khi cậu tập luyện cường độ cao, cơ thể sẽ không thể cung cấp oxy đủ nhanh để tạo ra nguồn nhiên liệu, hoạt động cơ bắp bắt đầu dựa vào hô hấp kỵ khí! Nếu cậu đợi cho axit lactic trong cơ bắp bị đào thải hết thì có khi phải chờ đến cả tuần ấy chứ! Nên là cậu phải tiếp tục tập luyện! Anh và Ewing đã nghĩ ra một giáo trình đầy đủ để cậu bắt đầu quá trình rèn luyện rồi đây!"
"Hả? Cái gì đầy đủ cơ?" Nhiếp Xuyên thậm chí có cảm giác bi thương khi bản thân rơi vào tình huống không trâu bắt chó đi cày.

Chơi bóng rổ lẽ ra phải là một chuyện vô cùng vui sướng chứ? Sao cậu lại thấy áp lực thế này nhỉ?
Khi Carlo bắt đầu hưng phấn bừng bừng giới thiệu giáo trình huấn luyện mình đề ra cho Nhiếp Xuyên, cậu chỉ có một mong muốn duy nhất là được đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi.

"Cái khối chì này dùng để làm gì?"
"Lúc tập lừa bóng thì quấn nó lên trên đùi cậu, để giúp tăng cường tính ổn định của hạ bàn đó!"
"Anh xác định cột cái này lên chân rồi, tôi vẫn có thể cử động?"
"Cái này là nhẹ lắm rồi..."
"Anh đào cái hố sâu như vậy làm gì?"
"Cho cậu luyện bật nhảy!"
"Anh có chắc là tôi có thể nhảy ra khỏi cái hố này không?"
"Anh chắc chắn mà..."
"Anh dứt khoát đổ nước vào đó cho tôi chết đuối luôn đi..."
Cuối cùng, kế hoạch luyện tập mà Carlo đưa ra bị Nhiếp Xuyên hoàn toàn phủ quyết, cậu chỉ cùng anh ta làm mấy động tác tập luyện cơ bản.

Carlo cực kỳ có nghĩa khí đưa Nhiếp Xuyên từ sân tập về tận khu ký túc xá sinh viên.


Ở cửa khu ký túc, Nhiếp Xuyên nhìn thấy Celine, hình như cô đang đứng đợi người nào đó.

"Celine! Sao cậu lại ở đây vậy?" Nhiếp Xuyên cố gắng làm cho cơ thể đang đau nhức của mình trông có vẻ dễ chịu hơn.

Celine nhìn Nhiếp Xuyên, tầm mắt xuyên qua vai cậu, nhìn về phía Carlo, hoàn toàn không ngờ được Carlo vậy mà lại đi cùng với Nhiếp Xuyên.

"Allen, anh về trước nhé! Mai gặp lại!"
Lúc Carlo quay đầu lại còn không quen nháy mắt một cái với Nhiếp Xuyên, phối hợp với khuôn mặt trông có vẻ nghiêm túc của anh ta, trông lại thu hút một cách bất ngờ.

Celine chạy theo hai ba bước: "Chờ đã! Carlo!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Thứ bảy tuần này, em mời Allen tham gia Party bể bơi của đội cổ vũ, anh với mấy người Reese có muốn đi chung không?" Trong mắt Celine tràn đầy mong đợi.

Nhiếp Xuyên cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cõi lòng mình đang vỡ thành từng mảnh.

Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là mua hai tặng một, mà cậu lại là cái hàng tặng kèm kia.

Carlo liếc nhìn Nhiếp Xuyên đầy hứng thú một cái, sau đó nói: "Nếu Allen đi, vậy anh cũng đi.

Chỉ là cái tên Reese kia không thích mấy hoạt động tập thể kiểu này lắm, Ewing với Black Mount thì hình như gần đây có bài thảo luận nhóm vô cùng khó nhằn rồi."
"Thế à..." Celine lộ ra vẻ mặt thất vọng.

"Nhưng mà anh nhất định sẽ chuyển lời cho mấy người bọn họ." Carlo hất cằm ra hiệu với Nhiếp Xuyên, "Thứ bảy gặp!"
Gặp cái đầu anh ấy mà gặp! Thứ bảy này tôi về nhà!
Nếu cái tên Reese kia cũng đến tham gia Party, vậy không phải cậu hết xài rồi à? Đi cái lông ấy mà đi!
Chờ Carlo đi xa rồi, Celine mới nhìn Nhiếp Xuyên, vẻ mặt hết sức hiếu kỳ.

"Allen, cậu thân với đội bóng rổ như vậy từ hồi nào thế? Hôm đó tôi thấy Reese cùng cậu từ trong cửa hàng đồ thể thao Nike đi ra! Hôm nay thì Carlo lại đưa cậu về tận cổng ký túc xá rồi mới đi!"
"À, không có gì." Nhiếp Xuyên không muốn nói cho Celine biết chuyện mình được mấy người họ mời gia nhập đội bóng rổ.

"Không cần biết là như thế nào, chỉ cần cuối tuần có thể gặp được Reese là tốt rồi!" Trên mặt Celine là vẻ mơ màng hạnh phúc.

"Hey, Celine."
"Sao thế?"
"Cậu thực sự thích Reese hay là chỉ coi anh ta là thần tượng của mình vậy?"
"Đương nhiên là thực sự thích anh ấy rồi! Tôi đã thích thầm anh ấy từ khi còn học cấp hai.

Chỉ là anh ấy không biết tôi thôi." Celine nhún nhún vai, có chút không biết phải làm sao.

Nhiếp Xuyên nhìn Celine một lúc thật lâu, rồi nói một câu: "Cuối tuần chơi vui vẻ, ngủ ngon."
"À...!Ngủ ngon..." Celine ngẩn người, cô chưa bao giờ thấy Nhiếp Xuyên lộ ra vẻ mặt như thế cả.

Nhiếp Xuyên về phòng của mình, lao thẳng vào phòng tắm, sau đó lên giường chuẩn bị trước bài học của tuần sau.

Chu Bân cũng đã về, cậu ta liếc mắt nhìn Nhiếp Xuyên một cái: "Thế nào? Cuối tuần ông có đến Party bể bơi không?"
"Không đi." Nhiếp Xuyên thong thả lật một trang sách, nghiêm túc tính toán cái gì đó.

Chu Bân cười cười, hình như đã đoán được nguyên nhân là tại sao.

Cậu ta lại hỏi: "Bóng rổ cậu còn chơi nữa không, hay nghỉ chơi luôn?"
"Đương nhiên là chơi."

"Ông cảm thấy là mình sẽ có một ngày có thể đánh bại Reese Reddington à?"
"Không thấy."
"Vậy chứ chơi làm gì?"
"Tôi tin tưởng sẽ có một ngày tôi khiến anh ta nhìn mình bằng một cặp mắt khác xưa."
"Há, hóa ra yêu cầu của ông thấp vậy thôi hả, tôi còn tưởng ông phải lập chí trèo lên đỉnh cao, thống trị NBA chứ."
"Lăn ra xa một chút."
Lúc này, Carlo đang chơi một chọi một với Reese.

Ewing và Black Mount thì đứng cạnh sân theo dõi trận đấu.

Carlo tuy là rất cao, nhưng động tác vẫn vô cùng linh hoạt nhạy bén.

Động tác giả ở chân phải khiến người ta không phân biệt được hướng di chuyển của anh ta, bước chân khi thì hoa lệ, khi thì vững vàng, mỗi tội mỗi lần anh ta sắp vượt qua được vòng phòng thủ của Reese thì lại bị đối phương đánh gãy.

"Thực sự là quá đủ rồi...!Cảm giác cứ như một vòng lặp thất bại, tuần hoàn vô hạn ấy." Ewing nhai kẹo cao su vẫy vẫy tay, "Một chọi một mà có thể vượt qua được sự phòng ngự của Reese ít nhất cũng phải là người nằm trong top ba mươi hai người mạnh nhất đi?"
"Đừng có tưởng là tôi không nghe thấy ông đang nói cái gì." Carlo ném bóng về phía Ewing, rồi đút tay túi quần đi tới, trên mặt là nụ cười hết sức biếng nhác, cố tình ánh mắt lại mang theo cảm giác uy hiếp, "Ý của ông là tôi không nằm trong top ba mươi hai à?"
"Ha ha!" Ewing nhún nhún vai, nhồi bóng đi đến bên cạnh Reese, "Không thì làm một trận 2 VS 2, sao nào?"
Black Mount đứng dậy, đi tới.

Reese kéo cổ áo phông lên lau mồ hôi trên trán, hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng phòng thủ.

"Ôi này, chờ tí đã, nói cái này trước đã.

Đội cổ vũ của chúng ta chuẩn bị tổ chức một buổi Party bể bơi đấy, mấy ông có đi không?"
"Không đi." Ewing bĩu môi, "Đề tài của mấy cô nàng đó chả có tí dinh dưỡng nào cả, quanh đi quẩn lại chỉ nói tôi đáng yêu các kiểu, phiền chết được."
Black Mount: "Tôi còn phải làm bài tập nhóm.

Nếu điểm lần này không tốt, có khi không được tham gia trận đấu tháng mười một."
"Reese thì sao?"
"Tôi có hẹn đấu 1 VS 1 với trung phong đại học Metropolitan."
"A...!Ghen tỵ quá đi, tôi muốn đến xem!" Ewing thốt lên.

"Vậy thì thật đáng tiếc.

Allen sẽ tới đó! Nhưng mà hình như cậu ấy không biết bơi, tôi thấy hơi lo lo, mấy tên ở đó hay chơi nhây lắm, nếu Allen rớt xuống bể, có khi nào mấy tên đó chờ cười đủ rồi mới chịu vớt cậu ấy lên không?"
"A! Thật thế hả? Vậy tôi đi! Tôi đến bảo vệ Allen cho!" Ewing bày ra vẻ mặt hết sức chân thành nói.

"Ông á? Tôi nghi ông chính là cái tên đẩy cậu ấy xuống nước thì có!" Carlo nhìn lại về phía Reese, "Trận một chọi một đó của cậu không thể lùi lại à?"
"Không thể."
"Thôi được rồi..."
Black Mount: "Tại sao cậu không hỏi tôi?"
"Bởi vì điểm số rất là quan trọng đó, ông vẫn nên ở nhà cố gắng học tập cho giỏi đi."