*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



25/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
Reese quyết đoán đuổi theo, chặn bên người Raven, ngay sau đó muốn cướp bóng từ tay đối phương, Raven như thể đã đoán trước được hướng đi của Reese, lập tức lùi về phía sau hai bước, sau đó lại tăng tốc chạy lên!
Nhiếp Xuyên thực sự cảm thấy khả năng không chế tốc độ của cái người tên Raven này hoàn toàn không phải của con người!
...!Tuy là cậu cũng từng đánh giá Reese y như vậy.

Lần thứ hai Raven phá vỡ vòng vây, phòng thủ của Reese càng sắc bén hơn lần đầu tiên!
Nhiếp Xuyên vô thức siết chặt nắm đấm, chỉ thấy Raven đang không ngừng dồn ép Reese, mà Reese thì không ngừng lùi về phía sau, vừa nỗ lực ổn định vị trí của mình.

Chuyện khiến Nhiếp Xuyên thực sự cảm thấy ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, Raven trực tiếp nhảy lấy đà, thực hiện tư thế ném bóng.

Sức bật của anh ta rất kinh người, Nhiếp Xuyên cho là vào tình huống như thế này, không có ai có thể ngăn cản pha ném bóng của Raven.

Hai chân Reese dồn lực, trong nhảy mắt nhảy lên, người này vậy mà có thể dùng thời gian ngắn hơn Raven đạt đến cùng độ cao của anh ta!
Raven chỉ nhếch môi cười một cái, thu bóng lại, trong nháy mắt hai chân tiếp đất, anh ta nghiêng người, muốn vượt qua Reese một lần nữa.

lại không ngờ Reese đã đoán trước được động tác này, lập tức áp sát, Raven chạy nhanh về phía rổ, trong khoảnh khắc chỉ kịp chớp mắt một cái, đã lần như hai nhảy lên ném rổ.

Không hề có một sự chuẩn bị nào! Cũng không có bất cứ điều gì báo trước!
Nhiếp Xuyên há hốc miệng, cú ném này quá liều lĩnh rồi!
Chuyện này giống như là sau khi bị Reese bức bách đến cực hạn thì làm ra hành vi tự sát vậy!
Nhưng quả bóng lại hồn nhiên rơi vào trong rổ, ngay cả khung vành rổ cũng không cọ vào.

"Hey!" Raven quay người dang, giơ ngón cái lên với Nhiếp Xuyên rồi chỉ chỉ vào chính mình.

Nhiếp Xuyên vội vàng mở miệng: "2 – 2!"
Sau đó, mỗi một pha bóng đều làm cho Nhiếp Xuyên thấy vô cùng hồi hộp.


Nhiếp Xuyên cứ nghĩ Reese đã rất mạnh rồi, không ngờ Raven thế mà có thể cùng người này sánh vai, không phân trên dưới.

Mỗi khi Reese ghi được điểm, Raven nhất định sẽ theo sát phía sau.

Không cần biết là sức bật hay là kỹ xảo, cả hai người đều phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhiếp Xuyên không nhịn được nghĩ, nói không chừng NBA cũng chỉ thế này mà thôi?
Hai người bọn họ, cậu tới tôi đi gần một giờ, điểm số vẫn giữ nguyên là 52 -52, không ai nhường ai.

Mỗi một hiệp đều kích thích thần kinh đại não của Nhiếp Xuyên, sự chú ý của cậu đã không còn đặt trên điểm số nữa.

Cậu tham lam nhìn chăm chú vào thân ảnh của hai người trên sân bóng, ghi lại tất cả mọi động tác lừa bóng của họ, mỗi một lần ném rổ, thậm chí ngay cả cách cơ bắp căng lên rồi giải phóng sức mạnh của họ, cậu cũng không bỏ qua, toàn bộ in vào trong đầu.

"Này! Reese!" Raven hét lên với Reese, "Đây là lượt đấu cuối cùng của chúng ta rồi! Xong tôi sẽ phải đi ra ga tàu!"
"Ừ." Reese gật đầu, kéo cổ áo thể thao lên, lau mồ hôi chảy hai bên má.

Đây là hơn một tiếng vận động cường độ cao, đồng thời thần kinh cũng vô cùng căng thẳng! Nhiếp Xuyên dám nói, lượng vận động này chỉ sợ là không kém là bao so với một trận đấu bóng rổ hoàn chỉnh!
Rõ ràng là Reese còn cùng cậu tập luyện suốt cả một buổi sáng, Nhiếp Xuyên mệt đến nỗi ngồi bạ ở đâu cùng gục xuống ngủ được, mà Reese lại còn có sức để cùng Raven chơi một trận đặc sắc như vậy.

Nhiếp Xuyên đột nhiên hiểu ra, tập luyện cả buổi sáng nay đối với Reese mà nói chẳng qua là như đang khởi động làm nóng người, hoặc là một cách để bản thân anh ta tiến vào trạng thái mà thôi.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Xuyên cảm nhận được sâu sắc sự chênh lệch của mình và Reese, không chỉ có tốc độ, sức bật cùng với các loại kỹ thuật khi chơi bóng, mà thể lực giữa hai người lại càng có sự chênh lệch lớn hơn.

Giờ khắc này, Raven vừa chuyền bóng vừa căng thẳng nhìn chằm chằm Reese, mà Reese lại vững vàng như một ngọn núi không thể dịch chuyển.

Rốt cuộc là ngọn núi này sẽ chặn đứng Raven, hay là Raven sẽ như người khổng lồ, cất bước vượt qua nó, lưng Nhiếp Xuyên không hiểu sao cũng bắt đầu chảy mồ hôi, ướt cả áo.

Ngay trong nháy mắt, cả hô hấp cũng như nín lại, hai người đồng thời tăng tốc, Nhiếp Xuyên vô thức bước lên phía trước một bước, giẫm lên đường biên dọc.

Raven dẫn bóng vọt về phía Reese, cả hai mở ra một trận công phòng chiến khiến người khác không kịp nhìn theo.

Một giây trước, bọn họ còn đang ở ngay trước mắt Nhiếp Xuyên tranh đoạt, hai, ba giây sau, bọn họ đã một người xoay người, một người đuổi theo, chạy đến một bên khác.

Các kiểu bước chân cùng thăm dò, ngay cả phạm vi dao động vai cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của Nhiếp Xuyên.

Ý chí chiến đấu của bọn họ, dường như đã đạt đến mức cậu không chết thì tôi toi đời.

Ngay lúc đó, Raven lừa bóng sắp vượt được qua Reese, bước lướt của anh ta quá hoàn hảo, tự như chuồn chuồn lướt nước vậy.

Một khi anh ta có thể vượt qua sự phòng thủ của Reese, lấy tốc độ cùng khả năng bứt phá của anh ta, rất nhanh có thể lao lên đưa bóng vào rổ, chỉ cần một chút chênh lệch thời gian thôi đều sẽ khiến Reese không có cách nào đuổi kịp!
Nhưng chỉ một giây xoay chuyển, Reese đã quay lưng đuổi theo Raven, khoảnh khắc tay anh vươn về phía Raven lại như một hồi ảo giác, chỉ nghe "Bốp ——" một tiếng nhẹ, bóng đã bị Reese cướp đi!
Nhiếp Xuyên trợn to mắt nhìn theo thân ảnh Reese, chỉ sợ nếu cậu chớp mắt sẽ bỏ qua cái gì, bước tiến của Reese rất lớn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.

Anh duỗi tay, đó là một tư thể layup cực kỳ tao nhã trôi chảy! Nhưng Raven đã chạy tới bên người anh, chuẩn bị thực hiện một cú phá bóng sau người cực mạnh!
Thần kinh Nhiếp Xuyên căng ra, não như muốn tách đôi, đến cả máu trong người dường như cũng trở nên bất động.

Reese sẽ bị Raven phá bóng khi ném sao?
Cú ném này sẽ thất bại hoàn toàn à?
Ngay lúc đó Reese thu bóng lại! Cánh tay duỗi thẳng gập lại, như thể đang thực hiện động tác kéo bóng trên không trung!
Động tác phá bóng của Raven vồ hụt vào khoảng không!
Thân thể Reese như đang bất động trên không, sau đó ngay khi chuẩn bị bước vào lần tranh đoạt bóng thứ hai lại đột nhiên đưa bóng vào rổ!
"Binh ——" một tiếng, toàn bộ dây thần kinh của Nhiếp Xuyên cũng theo đó bùm bùm đứt đoạn.

Cậu không còn nghĩ được cái gì nữa, chỉ nhớ rõ duy nhất một giây khi Reese dừng lại trên không kia.

Tao nhã thoải mái, không có bất cứ suy nghĩ gì, phá vỡ mọi khuôn mẫu, đầy rung động va vào trong mắt Nhiếp Xuyên.

Hai người hầu như cùng lúc đó rơi xuống đất.


Raven ngốc lăng nhìn Reese hai giây, còn Reese chỉ đang bận vẩy vẩy cổ tay mình để thả lỏng.

"Mẹ nhà ông —— Ông thế mà dùng động tác layup ngược giữa [1] với tôi?" Raven bất mãn hô to, thế nhưng trong mắt đã hoàn toàn bị Reese làm cho ấn tượng sâu sắc.

"Cậu cũng có thể dùng." Reese thản nhiên nói ra câu này, triệt để khiến Raven cạn lời.

Sau đó cậu ta nhìn về phía Nhiếp Xuyên, lạnh nhạt nói: "Điểm số."
"À...!54 – 52!"
Nhiếp Xuyên hãy còn đang đắm chìm trong cú ném bóng tuyệt đẹp kia!
Hóa ra đấy là chính là động tác "Layup ngược giữa" trong truyền thuyết!
Nhiếp Xuyên từng thấy động tác này khi xem video thi đấu NBA, nó có thể rất đẹp, rất hoa lệ, nhưng không phải là ngôi sao bóng rổ NBA nào cũng có thể làm được.

Mà Reese lại làm được.

Ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy động tác layup ngược giữa, tư thế không hề vặn vẹo, lông mày Reese cùng không buồn cau lại một chút nào, tựa như chuyện này đối với anh ta chỉ là một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng với Nhiếp Xuyên mà nói, tầm mắt cậu như bị đốt cháy vậy.

Raven đi ra khỏi sân, mở chai nước khoáng, uống ừng ực mấy ngụm liền, rồi lau mồ hôi trên người.

"Ngàn dặm xa xôi chạy đến, thế mà lại thua ông! Trên đường về nghĩ tới là hận muốn chết mất!"
"Mong được thấy mặt cậu trong giải đấu."
"Đó là đương nhiên.

Nhưng mà ít nhất DK của ông cũng phải chống đỡ được đến khi chạm mặt đội tôi trong giải đấu cái đã."
"Cho nên, Raven, đừng để bị loại."
Raven trợn mắt, trừng Reese một cái, sau đó nhìn về phía Nhiếp Xuyên bên cạnh: "Này! Cậu bạn nhỏ, làm sao mà cậu chịu được cái tên này thế? Câu nào câu nấy đều đâm sống lưng người khác!"
Nhiếp Xuyên rất muốn gật đầu đồng tình, nhưng mà cậu không dám.

"Cậu nên ra ga tàu đi." Reese nhắc nhở.

"Biết rồi.

Ông không đưa tôi đi một đoạn à?" Raven khoác ba lô lên vai, đi ra hướng cửa nhà kho.

"Không, tôi phải đưa Nhiếp Xuyên về nhà." Câu trả lời của Reese rõ ràng rất nghiêm túc.

"Được rồi...!Được rồi! Thật mong trong vòng loại khu vực có người có thể khiến ông ăn khổ!"
Raven hung hăng giơ ngón giữa về phía Reese, sau đó có vẻ lại nghĩ ra cái gì đó, Raven đi đến bên cạnh Reese, khoác tay lên vai người này, nhỏ giọng nói: "Hey, hôm nay tôi thấy ông có hơi không bình thường!"
"Tôi của hôm nay và trước đây cậu thấy không có gì khác biệt."
Raven lắc lắc đầu: "Ý chí chiến đấu của ông hôm nay đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa so với trước đây thì tập trung hơn bao giờ hết.

Tôi yêu thích ông như vậy."
"Cậu nên tự yêu lấy mình thì hơn."
"Đương nhiên, bởi vì ông tập trung cho nên tôi cũng tập trung hơn trước đây.

Phút cuối cùng thua bóng, tôi cũng không thấy có gì buồn bực, bởi vì tôi đã dốc hết toàn lực.

Nhưng mà, Reese này, ông vẫn kỳ quái lắm."
"Cậu phát hiện so với trước kia tôi mọc thêm một cái chân à?"
Raven trợn mắt lên trời: "Dĩ nhiên không phải.

Là so với trước kia ông có ham muốn thể hiện hơn.

Trước kia ông chỉ đơn thuần chơi bóng, nghĩ làm thế nào ngăn lại đối thủ, làm thế nào được điểm, còn hôm nay mỗi một động tác, mỗi một lần ghi điểm ông luôn muốn làm cho càng hấp dẫn hơn.

Đặc biệt là quả cuối cùng, lên rổ ngược giữa? Ông trời ơi, sao trước giờ ông không dùng nó? Nếu mà dùng nó thật, ông bây giờ chắc chắn đã bị mấy đội NBA quấy rối rồi đi?"
"Cậu sẽ không lên tàu kịp thật đấy." Reese quay đầu sang, nhếch mép cười.


Raven nhận được tín hiệu cảnh cáo trong đó, vội ngoan ngoãn ngậm miệng, rời đi.

Nhiếp Xuyên vẫn đứng ở chỗ cũ, ngón tay cậu khẽ run run, dường như động tác này có thể làm dòng máu đang đông cứng của cậu đi được đến đầu ngón tay.

Reese đi tới, ném một viên sô cô la vào trong ngực Nhiếp Xuyên.

Lúc bị viên sô cô la đập đến, phảng phất như Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng đã tỉnh lại từ trong cảnh giới tuyệt đối mà động tác kia của Reese vẽ ra.

"Cám ơn..."
"Đi, đưa cậu về nhà."
Nhiếp Xuyên đi theo sau Reese, bóng lưng của anh ta so với trước kia càng như cao lớn hơn, cũng càng xa xôi hơn.

Lên xe, Nhiếp Xuyên vẫn còn mải nghĩ đến động tác lên rổ ngược kia, sô cô la cầm trong tay cũng quên luôn, không cho vào miệng.

"Dây an toàn." Reese lên tiếng nhắc nhở.

"Hả? À à!" Nhiếp Xuyên vội cúi đầu tìm dây an toàn.

Đối phương xoay người sang, nghiêng về bên phía Nhiếp Xuyên, nhấc tay lên, kéo dây an toàn ở bên cạnh cậu, đóng chốt lại.

_______________
[1] Layup ngược giữa - Middle Reverse Layup là một trong hai kiểu Reverse Layup phổ biến mà các cầu thủ vẫn thường hay áp dụng.

Kỹ thuật này thường được sử dụng để ghi bàn sau khi hậu vệ của bạn thay đổi hướng và bước khi bạn ở gần rổ.

Sở dĩ nó được gọi là lên rổ ngược là vì sự thay đổi hướng nhưng cú ném vẫn là cú ném về phía trước.

Editor có lời muốn nói: Tôi tra thì thấy động tác layup ngược này không được cho là một động tác khó trong bóng rổ, nó thậm chí còn là một trong các động tác cơ bản thường được sử dụng nữa.

Không biết là do tôi edit sai hay là do chị Bí chém nữa, nhưng rôi search hình ảnh thì nó ra động tác này.

Raw: 拉杆上篮.

QT: Tay hãm thượng cái giỏ
Thím nào biết nó là động tác gì thì hú tôi với nhé.

Chứ đọc trên zhidao.baidu tôi vẫn không hiểu lắm, chỉ biết nó là layup thôi.

À mà chương trước tôi bị lộn nhân xưng của Raven.

Lúc thì là cậu ta lúc thì là anh ta.

Beta bị sót ấy, thế mà không có thím nào nhắc tôi.

Làm nay tôi mới phát hiện ra sửa lại.

Còn sót chỗ nào cả nhà hú 1 tiếng nhé..