01/06/2021
Edit: Nhật Nhật
Không biết có bé nào năm nay thi lên mười đọc truyện không, thôi thì cứ đăng một chương làm quà tết thiếu nhi vậy.

Các thím còn lại là được hướng ké của mấy bé ý đấy nhé.

...!
Ewing hầm hừ giơ ngón giữa với đối phương, sau đó quay trở lại chỗ Nhiếp Xuyên, vỗ vỗ vai cậu nói: "Không có chuyện gì lớn, tôi ném một cú ba điểm là có thể đoạt trở về!"
Nhiếp Xuyên gật đầu, Ewing an ủi càng làm cho cậu cảm thấy tội lỗi hơn.

Khí thế của UKB lên cao, hậu vệ dẫn bóng của bọn họ vọt tới, lần thứ hai chuyền bóng cho tiền phong hàng trong của đội mình, người kia lùi về khu vực ném ba điểm, muốn nhảy lên lấy đà để ném rổ.

Nhiếp Xuyên nhìn mà chỉ hận không thể bóp chết đối phương luôn cho rồi, nhưng Reese trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt đối phương, tiền phong hàng ngoài của UKB cố gắng bỏ rơi Reese, nhưng lại bị động tác giả của Reese đánh lừa, Reese lập tức dẫn bóng đến dưới rổ của đối thủ, vượt qua hậu vệ dẫn bóng, tiền phong của đối phương, khiến bọn họ toát hết cả mồ hôi, nhưng trung phong của bọn họ lại đột nhiên chặn rước mặt Reese, tiền phong bên họ cũng áp sát phía sau của Reese, trước sau giáp kích, Reese quyết đoán chuyền bóng cho Nhiếp Xuyên.

Mắt thấy hậu vệ dẫn bóng của đối phương sẽ cướp bóng của mình, Nhiếp Xuyên căn bản không thể né tránh nữa, bèn lập tức truyền bóng cho Ewing ở phía sau, đang đứng ở vạch ném ba điểm.

Ewing nhất định có thể ghi điểm!
Nhưng ngay trong nháy mắt đó, hậu vệ ghi điểm của đối phương đã đột nhiên từ phía sau chạy đến trước người Ewing, chặn đường chuyền bóng của Nhiếp Xuyên lại.

Làm thế nào...!Tại sao lại như vậy...!
Nhiếp Xuyên còn đang sững sờ, Carlo là chạy vọt qua bên cạnh cậu, tốc độ chạy và đột phá đều vô cùng kinh người, nhưng vẫn chậm một bước, khi cậu ta nhảy lên, thì hậu vệ ghi điểm của đối phương đã ra tay, lại ghi thêm một điểm.

"Má ——" Ewing bĩu môi, "Tôi ném chính xác hơn cậu ta nhiều..."
Nhưng mà không có cơ hội thích hợp.

Ewing đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, nhỏ giọng nói: "Allen, đừng căng thẳng! Bọn họ trông cao to vậy thôi, chứ thực ra đều là cọp giấy hết!"
Nhiếp Xuyên nhận bóng, cậu nhìn đối thủ, một lần nữa hoài nghi, không biết liệu cậu có năng lực dẫn bóng tấn công vào phần sân của đối phương hay không.

Cậu một lần nữa đối mặt với hậu vệ dẫn bóng của đối phương, người này nhìn lướt qua cũng phải cao đến 1m85, động tác lại hết sức linh hoạt, nhanh nhẹn, cậu ta nhìn Nhiếp Xuyên đầy chế giễu, rõ ràng là đang xem thường cậu.

Không được lùi bước, Nhiếp Xuyên! Phải vượt qua cậu ta!
Nhiếp Xuyên lắc mạnh vài, rồi lại lập tức thu hồi động tác, nhanh chóng tạt bóng qua giữa hai chân, chỉ là cậu vừa mới tiến lên một bước, đối phương đã duỗi tay, "Ầm ——" một cái, chặn được bóng lại.

Khi đối phương nhồi bóng, nhanh chóng quay lại phản kích, Reese đã từ một bên khác cắt bóng của cậu ta, sau đó lại bị tiền phong hàng ngoài cùng trung phong của đối phương hai mặt giáp kích ngăn cản.

Nhưng điều khiến Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thể ngờ tới chính là Reese dùng một động tác giả, nhanh chóng vượt qua được cả hai người họ, dẫn bóng chạy lên rổ.

Tiền phong hàng trong của đối phương nhảy lên một cái, mắt thấy sẽ từ phía sau Reese phá bóng, Reese lại chuyền bóng lại cho Nhiếp Xuyên đang ở phía sau.

Nhiếp Xuyên nhận được bóng, lại một lần nữa bị hậu vệ dẫn bóng của đối phương theo sát, làm thế nào cũng không thoát ra được, cậu nóng lòng chuyền bóng, lại bị đối thủ cản phá.

Cứ như vậy, Ewing bị hậu vệ ghi điểm của đối phương một kèm một bám theo sát sao, không tài nào hành động được, Black Mount và Carlo cũng không có cơ hội áp sát rổ, Reese phải chạy ngang dọc khắp sân bóng, không ngừng đoạt lại điểm bị mất, đến cuối hiệp một, DK vậy mà thua UKB mười một điểm, chuyện này của thực là không gì oan ức hơn được nữa.

Nhiếp Xuyên ngồi ở trên ghế, cúi gằm mặt, ngay cả nước cũng không buồn uống.

"Này, Allen à, cậu là lần đầu tiên thi đấu với bọn này, không có sự hiểu ngầm ăn ý với bọn anh cũng không phải chuyện khó lý giải! Cứ từ từ là được!" Carlo xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên.

"Ừ, đừng bận tâm, tôi không phải cũng bị hậu vệ ghi điểm của bọn họ kèm chặt à? Ewing an ủi nói, "Nhưng mà Nhiếp Xuyên, trước, lúc cậu vượt qua Black Mount ấy, thật sự rất đẹp trai, tuy là hành động ba bước lên rổ phía sau có hơi ngu một tí..."
"Nửa câu sau của ông hơi thừa..." Carlo mới vừa định nói gì đó, đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Ewing bắn tới, lập tức im bặt.


"Allen, cậu hiện giờ so với lúc so với tôi thân thủ linh hoạt hơn nhiều.

Có phải do chiều cao của UKB khiến cậu thấy áp lực không?" Black Mount cũng lên tiếng.

Nhiếp Xuyên không biết trả lời bọn họ như thế nào cho phải.

Cậu cám ơn họ vì đã tìm hết mọi cớ để bào chữa cho câu, cũng biết bọn Carlo rất hi vọng cậu có thể tiến vào trạng thái, thế nhưng loại tiết tấu cùng nhịp điệu chơi bóng nhanh này khiến cậu có cảm giác mỗi trận bóng trước đây cậu từng chơi giống như là trò chơi sắm vai của bọn trẻ con ba tuổi vậy.

Từ đáy lòng, Nhiếp Xuyên thực sự cảm thấy không muốn đấu một chút nào.

Cậu biết cậu không có cách nào dẫn bóng vượt qua rồi cắt đuôi đối thủ phía sau, cậu biết mình vẫn sẽ bị hậu vệ dẫn bóng của đối phương cản phá, cậu biết mỗi đường chuyền của mình đều không chớp đúng thời cơ, nhưng cho dù cậu biết tất cả, thì vẫn không có cách nào thay đổi nó.

Cậu chỉ muốn mở miệng nói cậu không thể làm được.

Nhưng cậu thực sự không muốn trông thấy Carlo và những người khác thất vọng.

Nhiếp Xuyên vô thức duỗi tay kéo ba lô của mình, cậu muốn ăn sô cô la, rất rất muốn.

Cậu chỉ cần hơi căng thẳng một chút sẽ muốn ăn sô cô la.

Bây giờ càng muốn.

Bỗng nhiên, cổ tay Nhiếp Xuyên bị người khác kéo lên, cậu ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lạnh lẽo, sâu thẳm của Reese.

"Cậu có biết là mình hoàn toàn không vào được trạng thái không? Thực lực trung phong của đối phương hoàn toàn không bằng Black Mount, cậu có thể dẫn bóng vượt qua Black Mount mà lại không thể vượt qua người kia à?"
"Này! Mau buông tay! Reese! Ông muốn làm cái gì đấy!" Ewing lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ở trong suy nghĩ của cậu ta, Reese là một người hết sức tỉnh táo, không cần biết đồng đội của mình biểu hiện tệ đến thế nào, Reese đều có thể không chút dao động, lật ngược tình thế.

"Được rồi, Reese, tôi biết hiệp đầu tiên ông cố ý cho Nhiếp Xuyên rất nhiều cơ hội! Nhưng ông đừng quên, Allen là lần đầu tiên cùng chúng ta chơi bóng, cách chơi của chúng ta hoàn toàn không giống như cách chơi của cậu ấy trước đây, cho nên cậu ấy cần thời gian để thích ứng!"
Biểu tình trên mặt Carlo hết sức nghiêm túc, cậu ta nắm cổ tay Reese, lực đạo không hề nhỏ chút nào, trong mắt cũng có ý áp chế.

Nhưng Reese hoàn toàn không có ý định buông tay, ánh mắt anh ta xuyên qua tầm mắt Nhiếp Xuyên, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong não cậu.

"Cậu nghe kỹ cho tôi, Nhiếp Xuyên, lấy lại cảm giác tiết tấu của mình! Không được nghĩ đến chiều cao của đối phương, bởi vì chiến trường của cậu không phải trên không trung mà là trên mặt đất.

Không cần biết bọn họ cao như thế nào, kỹ thuật dẫn bóng tốt đến đâu, ném rổ chuẩn ra sao, thì đều cần chuyền bóng.

Lúc ấy, chính là cơ hội của cậu."
Cái này giống như tiếng sấm rền trước cơn mưa rào, dội ào một cái lên đỉnh đầu Nhiếp Xuyên, tâm trạng hoảng loạn ban đầu của cậu cũng dần lắng xuống.

"Cậu là một hậu vệ dẫn bóng, ánh mắt của cậu không chỉ dừng ở đối thủ trước mặt mà còn phải bao quát toàn bộ sân bóng.

Đừng quên cái gì gọi là khống chế vị trí bóng, vĩnh viễn đứng ở chỗ mà đồng đội của cậu cần, cậu phải chủ động cướp lấy cơ hội chứ không phải bị động chờ cơ hội dâng đến tận cửa! Hiểu chưa?"
"Ừ..."
Đối với Nhiếp Xuyên mà nói, bị Reese hung hăng mắng cho một trận còn dễ chịu hơn là được bọn Ewing an ủi, dòng máu đang đông cứng của cậu dường như bây giờ mới bắt đầu lưu động, chảy ra toàn thân.

Reese thả lỏng tay ra.

Tất cả mọi người thở phào một hơi, ngay cả thành viên bên UKB cũng ngó đầu sang đây nhìn, khe khẽ bàn luận, có vẻ như đang đang xem chuyện cười của họ.

Dù sao trong giải đấu toàn quốc năm ngoái, bọn họ chính là bên bị DK chèn ép, hôm nay lại có thể dẫn trước đối phương hai con số.

"Bây giờ cậu có thể ăn sô cô la của mình."
Lời của Reese khiến người khác cảm giác như vừa được đại xá.

"Allen, đừng bị Reese dọa sợ, thực ra cậu ta chính là như vậy đó, ha ha ha..." Carlo lấy sô cô la trong túi ra hộ Nhiếp Xuyên.

"Ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn đấy!" Ewing chủ động giúp Nhiếp Xuyên bóc vỏ gói sô cô la.

"Uống ngụm nước đi, cậu ra nhiều mồ hôi lắm." Black Mount đưa nước tới.

Mà Reese thì lạnh lùng ngồi ở ghế bên canh, y như một pho tượng.

Nhiếp Xuyên vội cắn một miếng sô cô la, nuốt vội một cái.

Nhưng thực ra trước khi ăn sô cô la, lòng cậu đã bình tĩnh lại rồi.

Hết giờ giải lao, bọn họ phải tiếp tục ra sân thi đấu.

Ewing vỗ tay một cái nói: "Không cần biết thế nào, hiệp sau chúng ta mất định phải đoạt lại điểm số đã mất, từng điểm một!"
Carlo cũng tràn đầy tự tin: "Phí lời, làm sao có thể để UKB đánh bại được chứ?"
Khi Reese đi ngang qua bên cạnh Nhiếp Xuyên, cậu ta dừng bước, lạnh lùng nói: "Nhiếp Xuyên, đừng quên, cậu là người điều tiết nhịp độ trận đấu.

Hậu vệ dẫn bóng ưu tú, chính là vị vua không ngai trên sân bóng."
Trong lòng Nhiếp Xuyên chấn động, nhưng Reese đã đi ra sân.

Điều chình lại hô hấp của mày đi nào, Nhiếp Xuyên.

Nhưng tên đang ở đối diện kia cũng không phải cái gì quá ghê gớm cả.

Mày có thể vượt qua bọn họ, mày có thể dẫn dắt mọi người tiến về phía trước, mày có thể cản phá bọn họ!
Tiếng còi bắt đầu hiệp thi đấu thứ hai vang lên, Reese quyết đoán vượt qua tiền phong hàng ngoài của đối phương, áp sát dưới rổ.

Bọn họ rõ ràng là rất dè chừng Reese, tiền phong hàng trong và trung phong nhanh chóng di chuyển về phòng thủ, chắn trước mắt Reese.

Reese cũng không quá đắn đo việc có nên phá vây hay không mà lập tức ném bóng về phía sau, chuyền cho Nhiếp Xuyên vẫn theo sát nãy giờ.

Hậu vệ dẫn bóng của đối phương lần nữa chặn trước mắt Nhiếp Xuyên, trên mặt còn mang theo nụ cười, hiệp đầu tiên, cậu ta đã chiếm đủ tự tin từ chỗ Nhiếp Xuyên rồi.

Nhiếp Xuyên nhồi bóng, nhìn vào mắt đối phương, thực ra nhìn kỹ lại thì cái tên này cũng có cao hơn cậu mấy đâu!
Dưới chân Nhiếp Xuyên đột nhiên tăng tốc, hướng về bên phải chạy đi, đối phương cho là cậu muốn phá vóng vậy, vội theo sát, lại không ngờ là đây chỉ là một bước thăm dò, Nhiếp Xuyên đổi trọng tâm từ bên phải về bên trái, vượt qua đối phương.

Cậu vừa nhồi bóng di chuyển, vừa quan sát bốn phía.

Phía sau cậu, chếch ở bên trái, Ewing đã bị đối thủ kèm chặt, trước sau đều không thể chiếm lấy vị trí tốt để ghi điểm.

Phía sau bên phải là Carlo đang chạy tới, còn Black Mount đã chạy được đến dưới rổ của đối phương rồi.

Trung phong của UKB đã chạy tới chặn trước mặt Nhiếp Xuyên, chỉ một lát nữa thôi là sẽ chặn kín mọi đường chuyền bóng của cậu.


Nhiếp Xuyên duỗi tay phải về phía sau, Carlo đã vượt qua được đối thủ, làm ra tư thế đón bóng, trung phong phòng thủ Nhiếp Xuyên đang muốn phá đường chuyền của Nhiếp Xuyên, nhưng không ngờ, Nhiếp Xuyên lại đột nhiên thu bóng về, lách người vượt qua cậu ta, tất cả động tác liền mạch, nhanh đến nỗi cậu ta không kịp nhìn rõ, Nhiếp Xuyên đã chạy đi, đưa bóng chuyền cho Black Mount.

Black Mount lập tức làm một cú dunk, lần đầu tiên Nhiếp Xuyên cảm thấy âm thanh ầm ĩ vang dội đó dễ nghe đến vậy.

Mà đối với UKB, đó chính là một hành động đầy tính uy hiếp.

Điểm số chênh lệch từ hai con số hạ xuống còn 1 con số.

Nhiếp Xuyên nhanh chóng quay về phòng thủ, bên tai truyền đến tiếng Carlo đang than vãn: "Allen! Quả vừa nãy không phải định chuyền cho anh rồi à?"
"Khà khà!" Nhiếp Xuyên cười cười.

"Allen, thực ra anh cũng rất đẹp giai mà!"
Nhiếp Xuyên thực sự cảm thấy có chút không quen thấy Carlo dùng ngữ điệu nghiêm túc để nói mấy lời hề hước kiểu đó.

Ewing chạy qua Carlo, vuốt bớt mồ hôi trên trán.

Ngay khi đối phương tràn sang phần sân của họ để phản kích, Nhiếp Xuyên đứng ở tuyến đầu, lần nữa đối đầu trực diện với hậu vệ dẫn bóng của đối phương.

Mà biểu tình của đối phương so với vừa rồi thì nghiêm túc hơn nhiều.

Cậu ta còn tưởng mình sẽ rất nhanh vượt qua được Nhiếp Xuyên, nhưng không thể ngờ rằng, người vừa nãy còn ngốc nghếch vụng về như thể mới chơi bóng lần đầu, vậy mà có thể phòng ngự cậu ta sát sao như vậy.

Khi cậu ta nghiêng về bên trái Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên sẽ rất nhanh chóng chuyển động theo, khi cậu ta chuyển sang nghiêng về bên phải Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên cũng sẽ lập tức theo sát.

Đầu gối của tên nhỏ con này linh hoạt vậy trời!
Ngay khi đối phương quyết định truyền bóng cho hậu vệ ghi điểm ở bên cạnh, chỉ nghe thấy "Binh ——" một tiếng, bóng đã bị Nhiếp Xuyên cướp đi.

Nhiếp Xuyên cất bước chạy nhanh về phía trước, nhưng tốc độ bứt phá của cậu so với tiền phong hàng trong của UKB vẫn có chênh lệch rất lớn, mắt thấy sắp bị đối phương cản lại, Nhiếp Xuyên ở trong đầu mường tượng ra vị trí chạy của tất cả mọi người trên sân bóng, cậu đột nhiên dừng lại, chuyền bóng ra phía sau, rồi nhanh chóng chạy theo.

Đón bóng chính là Ewing, cậu ta bị hậu vệ ghi điểm của đối phương theo sát, Nhiếp Xuyên đến cản hậu vệ của đối phương, Ewing chạy đến vạch ném ba điểm, lập tức nhảy lấy đà.

Trung phong của đối phương chạy tới, Ewing lại thu bóng về, rồi lần nữa nhảy lấy đà, bóng ra khỏi tay, có vẻ rất vội vàng, căn bản không hề có chuẩn bị trước.

Các cầu thủ phòng ngự dưới rổ chuẩn bị bắt bóng bật bảng đều ngẩng đầu, thế nhưng trái bóng vẽ nên một đường con hết sức xinh đẹp, Nhiếp Xuyên biết chắc, quả này sẽ vào!
Chênh lệch điểm số lập tức được rút ngắn, quan trọng nhất là UKB căn bản không có cơ hội ghi bàn!
Hậu vệ dẫn bóng của bọ họ kéo cổ áo phông lên, lau mồ hôi đọng trên cằm của mình, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nhiếp Xuyên, nghiến răng nghiến lợi.

Lần đầu tiên có thể là trùng hợp, nhưng lần thứ hai chính là thực lực.

"Có phải hiệp đầu tiên, cái tên này đang đùa giỡn với chúng ta không?"
Bị cơn tức xông lên đầu, cậu ta dẫn bóng vọt sang phần sân của DK, vượt qua hàng phòng thủ của DK, chỉ mất vài giây để lừa bóng qua Nhiếp Xuyên, tốc độ của cậu ta khiến Nhiếp Xuyên không cả kịp phản ứng.

Ngay sau đó, cậu ta dẫn bóng vượt qua Ewing, Nhiếp Xuyên và Ewing bám sát theo phía sau, cậu ta nhanh chóng truyền bóng cho tiền phong hàng trong ở bên cạnh, nhưng bóng vừa chuyền ra khỏi tay đã bị Reese cắt đứt.

Cậu ta choáng váng toàn tập, tốc độ của cậu ta đã rất nhanh rồi, nhưng Reese còn nhanh hơn nữa.

Reese xoay người, dẫn bóng một đường lao nhanh, giống như sao băng rạch qua tầng khí quyển, tất cả đối thủ đang chạy theo phía sau đều trở thành khí thể bị thiêu đốt.

Lập tức là một cú slam dunk khác, khiến người ta phải ngửi khói.

Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt nhìn chằm chằm.

Cảnh tượng này khiến cậu nhớ đến lần đầu tiên cậu chơi bóng với Reese.

"A...!Anh cũng muốn lên rổ..." Carlo lần thứ hai càu nhàu với Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên cười, vỗ vỗ lưng anh ta.

Tốc độ của hậu vệ dẫn bóng đội đối phương thực sự rất đáng sợ, nếu như cậu ta muốn dốc hết sức lao đến, Nhiếp Xuyên biết mình sẽ không có cách nào cản cậu ta lại.

Nếu không có Reese nhanh chóng đưa ra quyết định, bọn họ nhất định sẽ mất điểm.

Hai bên đối chiến, ưu thế của DK dần dần hiện ra, mà Reese cũng càng ngày càng không nể mặt nể mũi, khiến hàng phòng thủ của đối phương tan đàn xẻ nghé.

Nhưng hậu vệ dẫn bóng của đối phương vẫn luôn dùng tốc độ của mình đánh bại Nhiếp Xuyên, vượt qua hàng phòng ngự của DK, ép thẳng tới dưới giỏ, chế tạo không ít cơ hội ghi điểm cho đồng đội.

Nhiếp Xuyên thấy thất vọng vì tốc độ của chính mình.

Lúc quay về phòng thủ dưới giỏ, Reese dùng tiếng Trung nói với cậu: "Vẫn là câu nói kia, lấy thế mạnh bù khuyết điểm, đừng lấy yếu điểm của mình để phân cao thấp với thế mạnh của đối phương."
Nhiếp Xuyên chớp mắt một cái, lại nhìn hậu vệ dẫn bóng của đối phương, tựa như đã hiểu ra cái gì đó.

Lại là một đợt tấn công mạnh mẽ, hậu vệ dẫn bóng của đối phương xông tới trước mặt.

Lúc này người phòng thủ cậu ta không phải Nhiếp Xuyên, mà là Reese.

Tốc độ của Reese cực nhanh, theo sát hậu vệ của đối phương như hình với bóng, tạo thành áp lực rất lớn cho đối thủ.

Mà Nhiếp Xuyên thì nhìn chằm chằm vào tay cầm bóng của đối phương, chờ một nháy mắt, khi đối phương nhồi bóng, nhưng bóng chưa chạm đến tay cậu ta.

Khi thanh âm bóng nện xuống mặt đất càng lúc càng xa, đối phương mới nhận ra, Nhiếp Xuyên đã cướp được bóng của mình!
"Allen, làm đẹp lắm! Chuyền cho anh! Chuyền cho anh!
Carlo đã sớm lao đến hướng giỏ của đối phương, mắt thấy các đội viên phòng thủ khác đều muốn xông lên, Reese hô một tiếng: "Chuyền dài tấn công!"
Đại não Nhiếp Xuyên hoàn toàn không trải qua suy nghĩ đã mạnh mẽ chuyền bóng về phía Carlo.

Tốc độ của đường chuyền quá nhanh, độ cao so với đường chuyền thông thường cũng cao hơn không ít, Nhiếp Xuyên ở trong lòng thầm hối hận, cậu cuống quá.

Nhưng khiến Nhiếp Xuyên không tượng tượng nổi chính là, Carlo vừa chạy vừa nhảy lên, lực bật của anh ta khiến Nhiếp Xuyên chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc, anh ta nhận được bóng trên không trung, thuận thế úp nó vào giỏ!
Tất cả mọi người đều choáng váng, đứng ngây ra.

Nhiếp Xuyên trợn trừng hai mắt, chỉ vào Carlo đang bám trên khung rổ, kiêu ngạo lắc lư nói: "Cái đó...!Cái đó có phải...!Là úp rổ tiếp sức trên không - Alley oops [1] không?"
"Đúng thế, cái tên này thực sự là..." Ewing thở dài một hơi.

"Ấu siệt! Thực sự quá là đẹp trai!" Sự sùng bái của Nhiếp Xuyên đối với Carlo lập tức tăng lên vài điểm.

"Cái tên này chắc còn muốn đu như thế một lúc nữa đấy." Black Mount dửng dưng quay về phòng thủ.

Carlo dang hai tay ra chạy trở về, cho Nhiếp Xuyên một cái ôm gấu siêu to khổng lồ: "Allen, cậu rốt cuộc cũng chịu chuyền bóng cho anh rồi!"
Nhiếp Xuyên cũng hết sức vui vẻ, ôm lại anh ta: "Carlo, anh lợi hại quá đi! Anh làm thế nào mà đón được bóng của tôi vậy!"
"Nhảy lên thật mạnh là đón được thôi! Anh vừa mới nghĩ cuối cùng cậu cũng chịu chuyền bóng có mình, thì đặc biệt hứng khởi!"

"Hai tên ngốc kia, quay về phòng thủ!"
Giọng Reese sắc như dao cạo, Carlo còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng, lập tức thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, Nhiếp Xuyên cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái.

Trong thời gian còn lại của trận đấu, Nhiếp Xuyên hai lần "Cướp bóng" từ hay hậu vệ dẫn bóng của đối phương, ba lần dẫn bóng tiến vào khu vực phòng thủ của UKB, chuyền bóng ghi điểm, phối hợp với các thành viên khác trong đội cũng càng lúc càng ăn ý.

Mà UKB cũng lần đầu tiên xin tạm dừng trong trận đấu.

Nhiếp Xuyên ngồi trên ghế uống nước, tu ừng ực ừng ực.

Carlo hớn hở khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên nói: "Allen, cậu thật sực thật sự rất lợi hại luôn đó!"
"Thật...!Thật hả?" Nhiếp Xuyên vừa thở hổn hển vừa nói.

"Thời gian còn lại, chúng ta phải tiếp tục tấn công, đánh vào hàng phòng ngự của bọn họ, Allen cố lên nha! Nhưng mà tốc độ của hậu vễ dẫn bóng của bọn họ thật sự rất nhanh, quả thực khiến người ta phải đau đầu mà." Ewing vỗ vỗ trán, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, "Ài —— Chờ đánh xong, thực sự muốn quay lại trà quán kia ăn đồ ăn quá! Bánh bao đủ kiểu, càng nói tôi lại càng thấy đói..."
"Ewing, trận đấu còn chưa xong đâu, phải tập trung." Black Mount nhắc nhở.

"Biết rồi."
"Này này, tại sao Black Mount nói thì ông nghe lời vậy? Mà tôi đưa ý kiến đóng góp cho ông thì không lại nhe nanh trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế?" Carlo quay đầu dí sang chỗ Ewing.

Ewing đem bã kẹo cao su đang nhau dở ấn mạnh lên mặt của Carlo: "Bởi vì cái cách nói chuyện của ông khiến người ta phát ghét chứ sao!"
"Này! Ông làm gì bẩn quá vậy!"
Nhiếp Xuyên cúi đầu, lúc nãy cậu đang tập trung chạy nên không thấy gì, nhưng bây giờ cậu cảm thấy hô hấp của mình rất nặng.

Thành thật mà nói, lượng vận động trước đây của cậu hoàn toàn không thể so sánh cùng trận đấu lần này.

Cậu nhất định phải dốc hết tốc lực mới có thể đuổi kịp hậu vệ dẫn bóng của đối phương.

Phạm vi vận động cũng lớn hơn nhiều so với quá khứ.

Cho dù là lúc đối mặt một đối thủ lớn như Black Mount, Nhiếp Xuyên cũng không cảm thấy khuyết điểm về mặt thể năng của mình rõ ràng như bây giờ.

"Nhiếp Xuyên, ăn sô cô la đi."
Nhiếp Xuyên cúi đầu xuống, cậu thấy Reese đưa sô cô la tới, giấy gói đã được người này bóc ra, trong lòng cậu cảm thấy thấp thỏm, Reese nhìn ra rồi, nhìn ra bây giờ cậu đang rất mệt.

Hai, ba miếng ăn hết thanh sô cô la, Nhiếp Xuyên cùng đồng đội một lần nữa vào sân.

Thi đấu vừa mới bắt đầu, hậu vệ khống chế bóng của đối phương đã đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên, cậu tự nhủ với mình, phải thật tập trung, sau khi đối phương chuyền bóng ra, không cần biết Nhiếp Xuyên chạy đến đâu, cậu ta đều sẽ bám sát theo Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên biết, UKB sử dụng chiến thuật phòng thủ một đối với cậu.

Trên người đối phương cũng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hành động của cậu ta vẫn nhanh nhẹn y như cũ.

Khi Ewing đưa bóng chuyền cho Nhiếp Xuyên, cậu biết thể trạng ủa mình hiện giờ không thích hợp cùng đối phương giẳng co quá lâu, cho nên quyết đoán chuyền bóng cho Carlo ở một bên khác.

Carlo vừa muốn đón bóng thì đã bị tiền phong hàng ngoài của đối phương chạy lên cắt đứt, Nhiếp Xuyên còn chưa kịp há miệng bày tỏ sự kinh ngạc, thì hậu vệ dẫn bóng của đối phương đang theo kèm cậu lại nở một nụ cười.

"Cậu đáng yêu thật đấy, thế mà lại chuyền bóng ngang."
Nhiếp Xuyên đột nhiên bừng tỉnh, cậu vậy mà quên không quan sát tình huống trên sân.

Đường chuyền ngang vừa nãy, không cần biết là tốc độ hay độ cao thì đều rất dễ bị đối thủ cắt đứt.

Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng, tiền phong hàng ngoài của đối phương đã ghi điểm.

Điểm số giữa hai đội bắt đầu tiến vào giai đoạn giằng co.

Nhiếp Xuyên lần thứ hai đón bóng, hậu vệ dẫn bóng của đối phương mỉm cười, tựa như muốn nói "Lại làm một đường chuyền ngang nữa đi".

Lúc này UKB thực hiện chiến thuật một đối một, tiền phong hàng trong của bọn họ chắn cạnh Reese, ngăn vị trí đón bóng tốt nhất của cậu ta.

Vị trí của Ewing cũng không thuận lợi...!Carlo và Black Mount thì đều đang ở gần dưới giỏ, vị trí quá xa...!
Mình nên làm gì đây?
Mình nên làm gì đây?
Nhiếp Xuyên thăm dò bước chân trái ra một cách ngập ngừng, hậu vệ của đối phương phản ứng vẫn rất mau lẹ.

"Nhiếp Xuyên! Ném rổ!" Âm thanh rất có lực xuyên thấu của Reese truyền đến.

Nhiếp Xuyên đột nhiên hiểu ra, dồn hết toàn lực, nhanh chóng chảy lấy đà.

Hậu vệ khống chế bóng đối phương choáng váng ở khoảng cách này mà muốn ném trúng? Không thể nào!
Khi đối thủ nhảy lên lấy đà để cản bóng, Nhiếp Xuyên đã ra tay rồi.

Ở khoảng cách này, cậu nhất định phải dùng sức rất lớn.

Tư thế này hoàn toàn không giống tư thế ném bóng được điểm, hậu vệ phía đối phương chợt nhận ra: "Bóng bật bảng ——"
Black Mount và Carlo đồng thời nhảy lên, Carlo ở trên không tạo khoảng không thuận lợi cho Black Mount, Black Mount nhận bóng, rồi lập tức nhảy lấy đà thực hiện một cú dunk nữa!
Lúc Nhiếp Xuyên tiếp đất còn lảo đảo một cái.

____________________
[1] Úp rổ tiếp sức trên không - Alley oops: Đây là một tình huống tấn công khi một cầu thủ thực hiện đường chuyền gần rổ (hoặc đập vào bảng rổ), đồng thời cầu thủ nhận bóng đang ở trên không trung và thực hiện cú ném rổ (thường là úp rổ) ngay trước khi anh ta tiếp đất.

Editor có lời muốn nói: Làm chương về bóng rổ xong tôi có cảm giác não mình không đủ dùng ấy.

Chương sau hình như cũng dài y như này hay sao ý, mong nốt chương sau dài thôi, còn đâu ngăn ngắn như mấy chương trước, tôi làm mỗi ngày 1 chương cho nó đỡ lười.