Reese mở điện thoại của mình ra, ấn phát một đoạn video, ném cho Nhiếp Xuyên sau đó xuống xe đổ xăng.

Nhiếp Xuyên nhìn xuống xem thử, mới phát hiện, đoạn video kia quay lại một trận bóng rổ, mà nội dung của nó khiến Nhiếp Xuyên giật nảy cả mình.

Đây là một trận ba đấu ba, địa điểm rõ là là sân bóng ở nhà kho của Reese.

Đồng đội của Reese là Owen và Raven, còn Ceston thì cùng Ben Robbins và Relvin làm một đội.

Không có trọng tài, cũng không có khán giả, nhưng sự kịch liệt của trận đấu cũng đủ khiến người ta dựng hết cả tóc gáy.

Ngay vào khoảnh khắc Reese nhận được bóng mà Raven chuyền tới, anh mạnh mẽ đột phá hàng phòng thủ, bước chân phức tạp lại dứt khoát khiến cho ngay cả Ceston, người làm Nhiếp Xuyên choáng váng từ sáng tới giờ cũng chỉ biết chạy theo.

Ngón tay Nhiếp Xuyên vô thức túm chặt lấy điện thoại, trong video không ngừng truyền đến tiếng nhồi bóng lúc nhanh lúc chậm, cùng với tiếng đế giày ma sát với mặt sàn.

Reese rốt cuộc cũng cắt đuôi được Ceston, chạy thẳng đến dưới giỏ, một khắc kia tim Nhiếp Xuyên như vọt lên tận cuống họng.

Reese nhảy lên, khoảng cách nhảy lấy đà của anh gần như trùng khít với cú nhảy ghi điểm của Ceston ngày hôm nay.

Lúc này, Ceston nhanh chóng quay về phòng thủ, Ben Robbins cùng với Relvin cũng đồng thời nhảy lên, Reese ở giữa không trung lấy một địch ba, vào lúc đấy Owen và Raven cũng đã đuổi tới để tiếp ứng, nhưng Ceston đã chuẩn bị kỹ lưỡng, khi Reese để lộ bóng ra thì lập tức chặn lại!
Mà Reese lại cố gắng đổi hướng cơ thể, nghiêng người sang, xuyên qua khe hở giữa Ceston và Ben Robbins, đưa bóng ra!
Sau tất cả những động tác này, độ cao của Reese vẫn không thể giảm bớt, năng lực dừng lại trên không đã đạt đến giới hạn trong nhận thức của Nhiếp Xuyên!
Ngay sau đó là một pha đổi tay úp rổ!
Vai Nhiếp Xuyên run lên, lực chấn động hoàn toàn không thể so sánh với khi nhìn Ceston úp rổ ngay trực tiếp, nhưng mỗi một tế bào trong người Nhiếp Xuyên lúc này đều như đã bị làm cho vỡ nát.

Cậu hít sâu một hơi, động tác đổi hướng trên không của Ceston làm cho cậu sợ hãi ban sáng, thực ra chỉ là phục chế lại động tác của Reese mà thôi.

Lúc này, Reese mở cửa xe đi vào, đưa một lon Coca cho Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Reese không chớp mắt.

"Làm sao thế?"
Nhiếp Xuyên biết rõ, Reese đưa video này cho cậu xem, không phải là để khoe khoang về bản thân, mà anh muốn nói với Nhiếp Xuyên rằng: Ceston không phải không thể vượt qua như em nghĩ, vì mỗi ngày người cùng em tập luyện là tôi.

Nhiếp Xuyên giơ tay, túm cổ áo Reese kéo xuống, hôn lên môi anh.


Reese ngạc nhiên, hai mắt mở to hơn.

Mà đầu lưỡi của Nhiếp Xuyên đã chen vào giữa hai môi anh.

Nụ hôn của Nhiếp Xuyên luôn không có kỹ xảo gì, điểm này bị Reese lôi ra nửa đùa nửa thật chế nhạo rất nhiều lần.

Nhưng lần này không giống như vậy, đầu lưỡi cậu tựa như đã cuốn đi mọi suy nghĩ của Reese, lúc mút vào cũng như muốn kéo lấy mọi thứ của anh, nuốt hết vào trong bụng mình.

Không phải đang tán tỉnh, lại rung động đến khó tả.

Reese chống một tay lên lưng ghế, một tay kia chống lên vô lăng mới có thể giữ mình đứng vững.

Dần dần, đầu lưỡi Reese cùng trở nên nóng bỏng, anh quấn lấy đầu lưỡi Nhiếp Xuyên đang khuấy đảo trong miệng mình, tiến về phía trước, một tay anh chạm lên thành hạ ghế bên Nhiếp Xuyên, dùng sức ấn nó một cái, ghế của Nhiếp Xuyên lùi về phía sau, lưng ghế cũng hạ thấp xuống.

Khi Reese đè lên trên người Nhiếp Xuyên, cậu mới cảm thấy giật mình, này với cái ban đầu cậu muốn biểu đạt không giống nhau.

Reese động tình rồi.

Nhiếp Xuyên cố gắng quay mặt đi, nhưng Reese vẫn theo sát tới, anh mút vào vừa mạnh mẽ vừa cuồng nhiệt, căn bản không có chỗ để Nhiếp Xuyên cự tuyệt.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, cường độ xoa ấn của ngón tay như là sẽ đâm vào trong cơ thể Nhiếp Xuyên bất cứ lúc nào.

Nụ hôn của Reese càng lúc càng mạnh hơn, Nhiếp Xuyên không thể không ngước cằm lên chịu trận.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng vật cứng nóng bỏng đang đè lên trên người mình, Nhiếp Xuyên hoảng hốt, vội lần sờ khóa dây an toàn.

Lúc này Nhiếp Xuyên không giống như hồi mới gặp Reese nữa, sức lực của cậu cũng không nhỏ, tay Nhiếp Xuyên tránh thoát khỏi trói buộc của Reese, nhưng vừa chạm được đến khóa dây an toàn đã bị anh mạnh mẽ kéo trở về.

Reese lui ra khỏi môi Nhiếp Xuyên, tì trán mình lên trán cậu, hô hấp của anh nóng đến độ Nhiếp Xuyên như phải bỏng.

"Làm giúp tôi." Giọng nói của Reese khàn khàn, rồi lại mang theo vẻ gợi cảm chết người.

May mà ở chỗ này cả buổi cũng chỉ có một hai cái xe đi ngang qua, nếu không Nhiếp Xuyên thật không biết phải sống sao nữa.

"Ở cây xăng...!Có camera giám sát!" Nhiếp Xuyên nhắc nhở.

Cậu nhìn vẻ mặt của Reese, biết anh đã không thể kiềm chế được nữa rồi, nếu cậu mà không chiều theo ý anh, khéo cả đời cũng đừng hòng đi ra khỏi cây xăng này mất.

Tay trái Reese chầm chậm vuốt ve hai má Nhiếp Xuyên, lồng ngón tay vào mái tóc cậu, anh cúi đầu, giọng nói tựa như rượu, đang sôi trào.

"Tôi giúp em chặn lại."
Camera giám sát của cây xăng ở ngày phía sau Reese.

Nhiếp Xuyên hít vào một hơi, cậu biết đây là cậu tự bê đá đập chân mình, không trách người khác được.

Lần này phải rất lâu Reese mới bắn ra, khi hai người một lần nữa lái xe trên cao tốc, Nhiếp Xuyên rất nghiêm túc hỏi: "Lần sau em có thể ngồi ở ghế sau không?"
Reese quay mặt sang, buông một tay ra khẽ vuốt lên gò má Nhiếp Xuyên một cái.

"Được chứ.

Ngồi ghế sau càng rộng rãi hơn."
Mấy chữ "Càng rộng rãi hơn" kia thực sự khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy nuốt không trôi.

Bọn họ về đến DK, tối hôm đó, Nhiếp Xuyên nhận được điện thoại của Ewing.

"Cậu là cái tên khốn kiếp! Tại sao cậu đi xem AZU thi đấu mà không nói cho tôi một tiếng hả!"
"Nếu mà cậu cũng đi xem, thì trận đấu của chúng ta làm sao bây giờ!"
Phải biết, để đi xem trận của AZU ngày hôm nay, Nhiếp Xuyên và Reese đã nghỉ một trận đấu ở sân nhà của họ đó.

"Lý do này không thể ngửi được! Ai mà không biết, cho dù trận hôm nay có thua, chúng ta vẫn có thể tiến vào vòng mười sáu đội!"
Nhiếp Xuyên cười làm lành: "Vậy cũng không thể để fan của đội bóng DK chúng ta thất vọng chứ! Trong số họ có rất nhiều người phải chạy từ xa tới để xem trận đấu đấy!"
"Thôi được rồi, tạm chấp nhận cái lý do sứt sẹo này của cậu vậy.

Cậu có gặp được Ben Robbins không?"
"Có chứ."
"Có quay video về không?"
"Tôi không quay, nhưng mà trong số mấy phóng viên thể thao ở đó có người quen của Reese.

Để lát hỏi xin bọn họ."
"Vậy nhờ cậu nhé."
Nhiếp Xuyên có thể nghe ra được sự cố chấp đối với Ben Robbins trong giọng của Ewing.


"Hey.

Ewing."
"Sao thế?"
"Tôi chỉ muốn nói là, cậu đã không còn là Ewing của năm ngoái nữa rồi."
Khoảng thời gian này, Ewing đang tập trung huấn luyện kỹ năng dẫn bóng, khống chế bóng cùng với kỹ thuật đột phá hàng phòng thủ, thậm chí tốc độ ra tay ném bóng của cậu ta so với hồi mới gặp Nhiếp Xuyên cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Nhưng mà Ben Robbins cũng không còn là Ben Robbins của năm ngoái nữa.

Cho nên tôi nhất định phải cẩn thận với cậu ta."
"Không thành vấn đề!"
"À mà, nhân tiện, Allen...!hôm nay cậu không có ở đây, nhưng mà vẫn có không ít fan mang đồ đến tặng cậu đâu nhé!"
"Hả, đồ gì cơ?"
Nhiếp Xuyên nhớ đến chuyện Reese nói, cho dù cậu chỉ vì lễ phép mà nhận đồ ăn và quà tặng của fan thì anh cũng sẽ thấy ghen, da đầu Nhiếp Xuyên lại bắt đầu thấy râm ran.

"Khoai tây chiên này, mấy món ăn vặt phổ biến ở Trung Quốc, bánh quy bánh ngọt các kiểu nữa, nhưng mà nhiều nhất vẫn là sô cô la!"
"Ha ha, vậy cậu nhận trước giúp tôi đi!"
Vốn là lấy tính cách của Nhiếp Xuyên mà nói, cậu sẽ ở trước mặt mấy fan kia nói lời cảm ơn, nhưng mà bây giờ đến dũng khí ôm mớ đồ ăn vặt đó về phòng, cậu cũng không có!
Lại quay đầu nhìn hai cái giường được đẩy lại ke sát cạnh nhau, Nhiếp Xuyên phát hiện thế giới này thực sự quá là nguy hiểm rồi.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Reese đang tắm bên trong.

Trưa nay vì xem Ceston thi đấu, tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng nên chẳng ăn được bao nhiêu, bữa tối cũng là cùng Reese ăn tùy tiện ở trên đường, cho nên bây giờ cậu đã thấy đói rồi.

Nhiếp Xuyên bắt đầu moi móc, tìm đồ ăn vặt ở trong phòng.

Lấy lời của Reese mà nói, thì Nhiếp Xuyên ăn quá nhiều đồ ăn vặt, như vậy không đảm bảo sức khỏe.

Cho nên nếu đồ cậu mua về hay được người khác đưa mà không nhanh ăn hết thì kiểu gì cũng bị Reese tịch thu.

Cho nên Nhiếp Xuyên phải nhân lúc Reese không có ở ngoài này, tìm ra bằng được.

Nhưng mà lật tung cả phòng, đến cái mảnh vụn cậu cũng không tìm được.

Nhiếp Xuyên thở một hơi dài thườn thượt, phòng ngủ chỉ có bây lớn, đừng nói Reese ném hết đồ ăn vặt của cậu đi rồi nhé?
Nghiêng mặt sang một bên, Nhiếp Xuyên hình như thấy dưới chân giường có cái gì đó, hơn nữa còn được gói lại bằng giấy, rất đẹp.

Là giấy gói sô cô la à?
Cậu cúi người xuống, moi tờ giấy kia ra, sau đó thấy thất vọng toàn tập, bởi vì nó chỉ đơn giản là một phong thư mà thôi.

Lá thư đã được mở ra rồi, bên trên viết: Gửi cho bạn, người mà tôi không thể nào quên.

Chữ ký chỉ có một chữ cái: V.

Nhiếp Xuyên rùng mình, phong cách sến rện này...!Chắc là cô nàng fan bóng rổ nào viết thư tình gửi cho Reese nhỉ?
Nhưng mà điều này trái lại cũng khiến Nhiếp Xuyên kinh ngạc không thôi, bởi vì lấy tính cách của Reese, cho dù có nhận thư của fan, anh cũng chỉ ném qua một bên, xem cũng không thèm xem.

Vả lại...!Đến tuổi này của bọn họ rồi, phương thức tế nhị như kiểu viết thư tình vẫn có người dùng hả?
Nhưng mà có thế nào đi nữa, đây cũng là việc riêng của Reese, Nhiếp Xuyên cúi người, ném phong thư lại về vị trí cũ.

Lúc này, Reese đi ra, vừa lau tóc vừa nói: "Đến lượt em."
"Ồ! Được!"
Chắc là do đọc nhầm phải thư tình của Reese, nên Nhiếp Xuyên cứ thấy hơi xấu hổ.

Cậu ôm quần áo, không thèm nhìn Reese đã vội lao vào nhà tắm.

Reese vừa tắm xong, hơi nước bên trong vẫn chưa tản đi, Nhiếp Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng hương vị thuộc về Reese còn lưu lại, trong nháy mắt đó, cậu có cảm giác như mình đang được anh ôm lấy.

Điều này làm Nhiếp Xuyên nhớ đến lời Reese nói lúc hai người đi trên cao tốc này hôm nay, rằng cậu chưa bao giờ chủ động ôm anh một cách tử tế.

Nhiếp Xuyên gãi gãi đầu, hình như đúng là thế thật.

Nhưng ngay sau đó, cậu đã ném chuyện này ra sau đầu, bởi vì cậu ở thể ngửi thấy mùi vị thuộc về đàn ông sau khi vừa bắn ra ở trong này.

Nhiếp Xuyên bụm tay che kín mặt, làm cái gì vậy trời! Reese, rốt cuộc là anh ở trong này làm bao nhiêu lần vậy hả!
Lúc Nhiếp Xuyên từ bên trong nhà tắm đi ra, Reese đang ngồi trước bàn đọc sách, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Nhưng mà trông có bình tĩnh thế nào đi chẳng nữa cũng không thể ngăn lại cảm giác bất an trong lòng Nhiếp Xuyên, chưa gì mà cậu đã cảm thấy chỗ eo bắt đầu đau nhức rồi.

"Em tìm gì trong tủ của tôi?" Reese đột nhiên lên tiếng.


Nhiếp Xuyên giật thót, má ôi, cậu có mở tủ của Reese thật, nhưng có đảo lộn đồ đạc bên trong lên đâu! Sao Reese biết được vậy trời?
"Em...!Em chỉ muốn tìm ít đồ ăn vặt thôi."
"Em đói à?" Reese quay lại hỏi.

"Ừ, đói bụng."
"Vậy chúng ta đi ăn cái gì đi.

Giờ này, hẳn vẫn có nhà ăn chưa đóng cửa."
Nhiếp Xuyên thở phào một hơi, xem ra Reese không định tính sổ chuyện cậu tự ý mở tủ đồ của anh.

Nhưng mà lạ thật đó, sao người này lại phát hiện ra nhỉ?
Còn một vấn đề nữa mà Nhiếp Xuyên vô cùng thắc mắc.

"Đồ ăn vặt của em anh để đâu hết rồi? Đừng nói là anh ném hết đi thật nhé?"
"Nếu mà nói cho em biết, có khi còn chưa tới trận chung kết, em lại có thêm một cái răng sâu nữa cũng nên."
Nhiếp Xuyên thực sự cạn lời.

Đến nhà ăn, Reese không gọi thêm gì, bởi vì trên đường về trường, khẩu vị của anh hoàn toàn không bị biểu hiện của Ceston ảnh hưởng.

Trái lại, Nhiếp Xuyên gọi một phát hai cái hamburger.

"Em không thấy là buổi tối em ăn vậy là hơi nhiều à?" Reese chống cằm, cụp mắt nhìn khay ăn của Nhiếp Xuyên.

Thượng Đế phù hộ, tư thế này của Reese là kiểu mà Nhiếp Xuyên thích nhất.

"Thì sao?"
"Ừm, buổi tối em cần vận động thêm một chút để tiêu hao bớt calo."
Thần kinh Nhiếp Xuyên tức thì căng lên, cái "Vận động thêm một chút" mà Reese nói là cái kiểu vận động gì?
Ngoại trừ những bài tập có liên quan đến bóng rổ, nhưng loại vận động khác cậu đều không có hứng thú!
"Em...!Em buồn ngủ, muốn đi ngủ..."
Thực ra ngủ cũng không an toàn!
"Em đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Reese ngước mắt, đuôi lông mày của anh chậm rãi nhướng lên.

"Em đâu có!"
Reese mỉm cười, lấy giấy ăn lau mặt cho Nhiếp Xuyên: "Không nghĩ bậy nghĩ bạ mà em ăn dính đầy mặt thế này à? Với lại, ở trên xe em ngủ lâu như vậy, bây giờ vẫn còn buồn ngủ được? Xem AZU thi đấu xong, chẳng lẽ em không muốn chơi bóng một chút?"
"Được!" Nhiếp Xuyên gật đầu cái rụp, sau đó ăn tống ăn tháo hết sạch hai cái hamburger.

Hai người đi đến sân bóng ngoài trời của trường, giờ này, trên sân đã không còn ai chơi bóng nữa.

Nhưng khi Nhiếp Xuyên đứng đối diện với Reese trên sân, cũng thu hút sự chú ý của không ít sinh viên đang trên đường từ thư viện trở về.

"Nhiếp Xuyên, tôi biết thị lực trạng thái động của em rất tốt, cũng biết khả năng mô phỏng của em rất mạnh.

Ceston là hậu vễ dẫn bóng hàng đầu trong số các cầu thủ tham gia giải đấu, kỹ thuật khống chế bóng của cậu ta có đặc điểm gì?"
Câu hỏi của Reese khiến tư duy của Nhiếp Xuyên trở nên sinh động.

Kỹ thuật lừa bóng qua người của Ceston có nét đặc trưng riêng của anh ta.

Nét đặc trưng này không chỉ thể hiện ở tốc độ cùng nhịp điệu.

Nhiếp Xuyên nhắm hai mắt, nhớ lại khung cảnh trên sân đấu ngày hôm nay.

Reese chuyền bóng cho Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên đón bóng, bắt đầu nhồi bóng theo nhịp điệu và động tác của Ceston ở trong đầu, hai mắt cậu chăm chú nhìn về phía Reese, sau đó đột ngột tăng tốc.

Đầu tiên cậu cắt bóng về phía bên trái cảu Reese, thân thể cùng nghiêng sang, tiếp đó lại chuyển hướng, nhanh chóng vượt qua.

"Là điểm rơi của bóng! Giữa động tác biến hướng của anh ta với điểm rơi của bóng có khoảng cách, nhưng dao động vai cùng tốc độ dời trọng tâm của cơ thể anh ta rất nhanh, cho nên có thể cướp lại một chút chênh lệch thời gian, lại khiến người phòng thủ anh ta không thể thích ứng kịp!".