Đúng lúc này, ở ngoài phòng có người kêu to: “Ô Hoàn đã đuổi tới, Điền tướng quân, Tôn tướng quân, mau đến thủ thành!”

Tôn Vũ và Điền Dự cùng nhau ra khỏi phòng, đã thấy Nghiêm Cương bắt đầu chỉ huy bạch mã nghĩa quân cùng năm trăm lính trong thành tiến hành thủ thành, đồng thời ra lệnh cho các hương dũng vận chuyển lôi mộc, đá lăn lên trên tường thành.

Ở bên cạnh Nghiêm Cương có một nữ nhân trung niên, dáng người khỏe khoắn, mặc quần áo văn sĩ. Có lẽ là người phụ trách Quản Tử thành.

Tôn Vũ cùng Điền Dự đi đến bên người Nghiêm Cương. Hai mắt Nghiêm Cương nhìn chằm chằm về phía bình nguyên phương bắc, trong miệng nói: “Ta vừa mới điểm quân. Trải qua lần chạy trốn vừa rồi, bạch mã nghĩa quân tổn thất không ít. Hiện tại chỉ còn lại khoảng bốn nghìn ba trăm người. Mặt khác, tín sứ đã xuất phát đi bắc Bình cầu viện rồi. À, vị này chính là thành chủ của thành Quản Tử, Ngụy Du đại nhân, Tôn tướng quân có lẽ còn chưa nhận biết.”

NM01 nhanh chóng báo cáo: “Ngụy Du, là thuộc hạ của Lưu Ngu. Khi Lưu Ngu muốn tiến công Công Tôn Toản, Ngụy Du khuyên Lưu Ngu nên khoan nhượng, là một người chủ trương hòa bình, sau này bị bệnh mà chết.”

Tôn Vũ ôm quyền với Ngụy Du, xem như đã làm quen.

Lúc này, trên bình nguyên phương bắc, kỵ binh Ô Hoàn giống như một cái lưới lớn đánh tới. Bốn vạn đại quân phô thiên cái địa, thanh thế cực lớn. Toàn bộ binh lính trong thành Quản Tử đều bị dọa sợ đến mức mặt không còn chút máu. Bạch mã nghĩa quân thiếu Công Tôn Toản trong lòng cũng hoảng loạn theo. Trong thành Quản Tử sĩ khí giảm xuống cực thấp.

Thật đúng là phiền toái, Tôn Vũ nghĩ thầm, võ tướng đối võ tướng chiếm không được tiện nghi, binh sĩ lại không có nhiều, trận này phải đánh thế nào đây…

Đại quân Ô Hoàn lúc này đã đến dưới thành, cũng không đối thoại. Mấy nghìn kỵ xạ Ô Hoàn (kỵ binh bắn cung) chạy ở phía trước lập tức giương cung lắp tên, bắn lên tường thành. Bạch mã nghĩa quân cùng binh lính thành Quản Tử cũng nhanh chóng cầm cung tiễn bắn trả.

Tên của hai bên bay qua bay lại, ầm ỹ một hồi, cũng không có ý nghĩa gì. Đại quân Ô Hoàn thừa dịp này phân tán đến bốn cửa thành, đem thành Quản Tử hoàn toàn bao vây lại. Tại bốn mặt tường thành tên bay như châu chấu, không có một nơi nào yên lặng.

“Đại quân như thế, bốn mặt đồng thời công thành, sĩ khí của bạch mã nghĩa quân lại hoàn toàn biến mất, chỉ sợ thành không thủ được quá nửa ngày” Tôn Vũ lo lắng nói.

Điền Dự cùng Nghiêm Cương lúc này cũng bắt đầu lo âu.

Đúng lúc này, Ngụy Du vốn đứng ở bên người Nghiêm Cương đột nhiên tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: :”Liệu trong quân Ô Hoàn có quân sư không?”

Điền Dự, Nghiêm Cương đồng thời lắc đầu nói: “Tất cả đều là võ tướng, không có quân sư. Lũ ngốc Ô Hoàn ấy lấy đâu ra quân sư.”

Ngụy Du mỉm cười nói: “Nếu như địch quân đã không có quân sư, vậy hãy xem ta.” Nàng mang theo mấy vị tướng quân, ở trong thành rẽ đông rẽ tây một hồi đã đi đến điểm cao nhất của thành Quản Tử.

Đây là một tòa lầu quan sát cực cao, đứng ở trên lầu có thể nhìn thấy bốn mặt tường thành đều đang tiến hành kịch chiến.

Ngụy Du leo lên đỉnh lầu quan sát, đối với đám người Tôn Vũ cười nói: “Hãy xem quân sư kỹ của ta!”

Thân thể nàng run lên, phát ra hồng quang, trên đỉnh đầu nhảy lên hai chữ lớn màu đỏ “Miễn chiến”. Hai chữ này ở giữa không trung bắn ra ánh sáng màu đỏ, tia sáng ôn hòa hướng về bốn phía quân địch cùng quân ta vọt tới. Chỉ cần là binh sĩ bị ánh sáng đỏ quét qua, cho dù là địch hay là ta cũng đều đồng thời buông vũ khí xuống…

Đại quân Ô Hoàn hướng bốn mặt thối lui giống như thủy triều!

Tôn Vũ đổ mồ hôi. Ta choáng, đây là kỹ năng gì? Có thể lợi hại như thế?

Ngụy Du dùng quân sư kỹ “Miễn Chiến” đẩy lui bốn vạn quân địch. Trông thấy quân địch thối lui, nàng thu hồi ánh sáng đỏ trên thân, từ trên lầu quan sát lảo đảo đi xuống. Thân thể nàng mềm nhũn, ngã dựa vào người Nghiêm Cương, thở dốc nói: “Quân địch số lượng rất nhiều, khiến tinh thần của ta tổn hao rất lớn, ta phải đi nghỉ ngơi một chút.”

Tôn Vũ có chút không thể tin được mà nói: “Ngụy đại nhân… Kỹ năng này của người… quá mạnh mẽ rồi. Kỹ năng mạnh như vậy tại sao chỉ là võ tướng kỹ trung cấp màu đỏ?”

Ngụy Du mỉm cười nói: ”Ta mệt quá, phải nghỉ ngơi một chút, ngươi… hỏi Điền Dự đại nhân đi.”

Nghiêm Cương vội vàng đỡ Ngụy Du vào trong phòng nghỉ ngơi. Điền Dự trông thấy bộ dạng Tôn Vũ mờ mịt khó hiểu, nhanh chóng giải thích cho hắn: ”Võ tướng kỹ của Ngụy Du đại nhân thuộc hệ quân sư, cùng hệ võ tướng của chúng ta khác nhau. Quân sư kỹ có thể nhằm vào binh sĩ cùng võ tướng của quân địch trên diện rộng, khiến đối phương lâm vào tình thế xấu. Tuy nhiên… nếu như bên địch cũng có quân sư, quân sư kỹ sẽ rất dễ bị nhìn thấu, khiến cho nó không thể nào phát huy được uy lực được.”

Tôn Vũ nghe những lời này, trong lòng thầm lau mồ hôi. Sao ta có cảm giác cái này giống như mấy trò chơi Tam quốc chiến lược ở hậu thế vậy?”

Điền Dự tiếp tục giải thích: “Quân sư kỹ tuy có uy lực rất lớn, có thể xoay chuyển thế cục ngay lập tức, nhưng nó cũng khiến người sử dụng tổn hao rất nhiều tinh lực. Vì vậy quân sư kỹ không thể sử dụng liên tục. Chúng ta có Ngụy Du đại nhân nên có thể gắng gượng đến bây giờ, nhưng ngày mai, ngày kia, … Dù sao cũng không thể chỉ luôn trông ngóng Ngụy Du đại nhân. Nàng cố gắng hết sức cũng chỉ có thể sử dụng quân sư kỹ liên tục ba ngày, sau ba ngày nàng sẽ ngất xỉu bởi vì sử dụng tinh lực quá độ…”

Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng, tính đến bây giờ ta đã gặp được bốn hệ võ tướng kỹ:

Nội chính hệ: dùng để xử lý chính vụ.

Võ tướng hệ: dùng để cường hóa lực chiến đấu của chính bản thân võ tướng.

Ngự binh hệ: dùng để cường hóa lực chiến đấu của quân đội.

Quân sư hệ: một hệ thật kỳ lạ. Dường như nó có uy lực rất lớn, tuy vậy hạn chế cũng rất lớn, hơn nữa nó còn có thể bị nhìn thấu…

Không biết còn có loại võ tướng kỹ quái dị nào nữa không… Thế giới này thật nhiều sương mù, bản thân là một nhà khoa học, Tôn Vũ luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Lúc này các binh sĩ Ô Hoàn ở ngoài thành đều đã rút lui, bắt đầu hạ doanh trại ở cách thành một dặm. Thời gian ảnh hưởng của quân sư kỹ rất dài, ít nhất phải đến ngày mai bọn họ mới có thể sinh ra chiến ý một lần nữa. Dưới thành chỉ còn lại ba võ tướng: Trương Thuần, Trương Cử, Khâu Lực Cư. Không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ không bị quân sư kỹ làm ảnh hưởng, cho nên ba người bọn họ không rút lui.

Trương Thuần ở dưới thành mắng to: “Người Hán, các ngươi quá gian xảo, dám dùng loại võ tướng kỹ hạ lưu như vậy! Thật đê tiện. Các ngươi có bản lĩnh ra khỏi thành cùng chúng ta một đao một thương đánh một trận không?”

Không ai thèm để ý đến nàng!

Trương Thuần nổi giận, giương cung lên định bắn tên. Nhưng nàng biết rõ trong thành có Tôn Vũ, mình muốn bắn ai cũng bắn không được, điều này làm nàng phiền muộn vô cùng. Mắng thêm vài tiếng không có ai nghe, ba người đành hậm hực trở về doanh trại.

Tôn Vũ xem xét binh sĩ Ô Hoàn ở ngoài thành, biết rõ tràng diện đã được khống chế rồi, vì vậy hắn lại tới xem Công Tôn Toản. Lúc này Triệu Vân đã rửa sạch vết thương cho Công Tôn Toản, đại phu đã đắp một ít thảo dược lên vết thương của nàng. Máu tạm thời ngừng chảy, Công Tôn Toản đã ngủ một cách yên ổn rồi.

Mấy viên đại tướng đứng ở trước giường bệnh của Công Tôn Toản, im lặng không nói gì.

Tôn Vũ nghĩ thầm, vừa rồi Điền Dự đã nói qua, quân sư kỹ của Ngụy Du nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được ba ngày. Sau mỗi ngày Ngụy Du bởi vì sử dụng tinh lực quá độ mà rơi vào trạng thái hôn mê. Sau ba ngày nếu như không có viện quân chỉ sợ cái thành nhỏ này sẽ rất khó giữ được…

Hiện nay niềm hy vọng duy nhất của mọi người là thương thế của Công Tôn Toản có thể sớm lành. Chỉ cần nàng có thể sử dụng được “Bạch mã”, đại quân Ô Hoàn ở bên ngoài đều không tính là gì. Nhưng lưng nàng chịu phải tổn thương nặng như vậy, căn bản trong vòng vài ngày là không có cách nào lành được. Cho dù Công Tôn Toản có tỉnh lại thì nàng cũng không có sức lực mà bò lên chiến mã sử dụng tuyệt kỹ gia truyền của mình.

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít. Mọi người quay ra nhìn, hóa ra là tiểu la lỵ Triệu Vân. Nàng rửa vết thương cho Công Tôn Toản, hai tay dính đầy máu khiến nàng sợ hãi đến mức phát khóc.

“Chúng ta… sẽ chết sao?” Triệu Vân đáng thương nói: “Ta sợ chết, ta không muốn chết.”

Tôn Vũ đưa tay ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu nói: ”Yên tâm đi, chúng ta sẽ không chết. Ngươi cứ ngoan ngoãn chăm sóc tốt chủ công tỷ tỷ, ta sẽ nghĩ cách cứu các ngươi ra.”