Đổ mồ hôi, Tôn Vũ trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn. Năm vạn giặc Hoàng Cân đến xâm chiếm Trác huyện cũng không phải do “Mắt Thần” nhìn thấy, điều này có ghi lại ở trong “Tam quốc diễn nghĩa”. Đây vốn chỉ là câu chuyện hư cấu do La Quán trung viết ra, nhưng thật thú vị là nó lại thực sự xảy trong cái thế giới này.

Theo như “Tam Quốc Diễn Nghĩa” ghi lại, Trình Viễn Chí cùng phó tướng Đặng Mậu suất lĩnh năm vạn giặc Hoàng Cân xâm chiếm Trác huyện. Nhưng chúng gặp phải Lưu Quan Trương, bị ba người bọn họ đánh bại nhanh chóng. Từ đó có thể thấy bọn giặc Hoàng Cân này có thực lực vô cùng kém cỏi, cơ bản mà nói chúng chỉ là đám binh tôm tướng tép mà thôi.

Nhưng chẳng phải Lưu Quan Trương đã xuôi nam từ nhiều ngày trước rồi sao. Tại sao các nàng không tiêu diệt nhóm quân Hoàng Cân này mà lại để cho bọn chúng đến gần Trác huyện? Thật là kỳ lạ. Chắc là Quan Vũ lại đi nhầm đường, Lưu Quan Trương còn đang lang thang ở vùng sơn cùng thủy tận nào đó rồi.

Tôn Vũ thầm nghĩ, bắt nạt tôm tép ai chẳng làm được, nếu như mình muốn thăng quan phát tài, loại việc đánh chó mù đường như thế này tất nhiên phải tham gia, lăn lộn trong quân để quen mặt mọi người cũng là chuyện tốt. Vì thế hắn đứng lên nói: “Ta cũng đi, không thể để cho người khác liều mạng trên chiến trường còn ta một mình ở nhà hưởng phúc được.”

Công Tôn Toản dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ rồi, nàng đi trước dẫn đường. Tôn Vũ đem tất cả đồ ăn trên bàn bọc vào một gói lớn, bảo Triệu Vân đeo ở trên lưng, hai người cùng đi theo Công Tôn Toản đến doanh trại bên ngoài thành ở phía nam.

Giặc Hoàng Cân cũng không phải loại kẻ địch khó đối phó gì, cũng chỉ là có chút ưu thế về nhân số, còn đâu chẳng có ưu điểm gì khác. Chúng chẳng những không có kỵ binh, hơn nữa binh khí lại rất thô sơ, đại đa số đều là nông dân cầm cuốc trên chiến trường. Trong mắt bạch mã nghĩa quân, năm vạn giặc Hoàng Cân còn không đáng sợ bằng hai vạn kỵ binh Ô Hoàn.

Bầu không khí trong doanh trại rất thoải mái. Bạch mã nghĩa quân ngồi trên ngựa đợi lệnh của Công Tôn Toản vẫn cười nói vui vẻ.

Tôn Vũ vì muốn cho Triệu Vân có thêm cơ hội rèn luyện, đồng thời cũng nhân cơ hội này tìm ra ba lớp gông xiềng của Triệu Vân nên bảo nàng tìm một con ngựa trắng để cưỡi, mặc một bộ giáp bạc, mũ bạc, áo choàng màu trắng. Nhìn qua nàng thật giống như một binh sĩ bạch mã quân bình thường. Thực tế trong lịch sử Triệu Vân cũng đã từng gia nhập bạch mã nghĩa quân của Công Tôn Toản, cho nên sau này Triệu Vân vẫn luôn yêu thích bạch mã ngân giáp.

“Đừng sợ!” Tôn Vũ thắt chặt lại áo giáp cho Triệu Vân, nhỏ giọng nói: “Theo sát ta và chúa công tỷ tỷ thì sẽ không sao đâu.”

Công Tôn Toản đi vào trong quân, bên trong có một thiếu nữ ra tiếp đón. Cô gái này khoảng mười tám tuổi, trên người cũng mặc giáp bạc và áo choàng trắng. Khuôn mặt có vài phần giống Công Tôn Toản, tuy vậy diện mạo có vẻ hung ác hơn so với Công Tôn Toản, xem ra không như nhuyễn muội tử, đúng là một nữ tướng quân thật sự. Nàng ôm quyền nói với Công Tôn Toản: “Đại tỷ, quân ta đã chuẩn bị xong.” Thì ra nàng chính là nhị muội của Tôn Toản, Công Tôn Việt.

Điền Dự đứng ở bên cạnh, nói với Công Tôn Toản: “Chủ công, võ tướng kỹ “Phá Lỗ” của mạt tướng không có hiệu quả đối với giặc Hoàng Cân, lần này ta sẽ không đi theo ngài. Chúc chủ công kỳ khai đắc thắng

Công Tôn Toản khẽ mỉm cười nói: “Đừng lo, ngươi cứ ở lại trấn thủ. Nếu như đối phó với giặc Hoàng Cân ta còn không thắng thì Công Tôn gia làm gì còn mặt mũi ở đất Hà Bắc này nữa?”

Chẳng bao lâu, một vạn bạch mã nghĩa quân đã xếp phương trận chỉnh tề. Tiếng ngựa hí nhẹ khắp trong quân, áo choàng trắng phất phới bay trong gió.

(Phương trận: trận hình vuông)

Lần trước đối phó với giặc Ô Hoàn chỉ điều động có năm nghìn bạch mã nghĩa quân, nguyên nhân chủ yếu là do Công Tôn Toản từ Bắc Bình cấp tốc tới ứng cứu Trác huyện, trong lúc khẩn cấp không có cách nào tập kết được quá nhiều binh sĩ. Còn lần này bởi vì Công Tôn Toản đang dưỡng thương ở Trác huyện nên đại quân bạch mã nghĩa quân đã sớm từ Bắc Bình chạy tới.

Vì thế nên lần này dễ dàng tập hợp được một vạn bạch mã nghĩa quân. Đội kỵ binh hùng mạnh như vậy lại cộng thêm “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, muốn tiêu diệt năm vạn giặc Hoàng Cân thật sự là quá dễ dàng. Bởi vậy lần này xuất trận trong lòng mọi người đều rất nhẹ nhàng.

Công Tôn Toản nhẹ vung roi ngựa, “Thương tướng” Nghiêm Cương liền suất lĩnh hai nghìn quân tiên phong tiến về hướng nam. Sau đó Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Tôn Vũ, Triệu Vân và tám nghìn bạch mã nghĩa quân còn lại cũng cùng nhau lên đường.

Đại quân chậm rãi hành quân, Công Tôn Việt tò mò đánh ngựa đến bên cạnh Tôn Vũ, ôm quyền nói: “Vị này có phải là Tầm Chân tiên sinh không?”

Tôn Vũ nghiêng đầu, trông thấy Công Tôn Việt mở to mắt nhìn mình chằm chằm. Dung mạo cô gái này giống hệt Công Tôn Toản, cũng cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mặt mày có chút “hung”,tính tình có vẻ nóng nảy.

Loại nữ nhân này chọc không được, Tôn Vũ tranh thủ thời gian nói: “Đúng vậy! Tôn Vũ bái kiến nhị chủ công.”

Công Tôn Việt hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Làm gì có ai gọi là nhị chủ công? Gọi ta nhị tiểu thư là được rồi. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều võ tướng kỹ, có đủ mọi loại hình, có thật hay không?”

Tôn Vũ cười khổ nói: “Không sai, ta có ‘Tốc ký’, ‘Mắt thần’, ‘Cự lực’, ‘Tất trúng’… Đúng là đủ mọi loại hình”.

Công Tôn Việt lắc đầu nói: “Những kỹ năng đó đều không quan trọng, chẳng qua chỉ là võ tướng kỹ màu đỏ mà thôi, không đáng nói. Ta chỉ kỳ quái là lúc ngươi ở thành Quản Tử, làm sao có thể sử dụng ra võ tướng kỹ màu lam ‘Bạch mã’ giống tỷ tỷ của ta?”

Tôn Vũ cười khổ nói: “Đó không phải là thật, ta chẳng qua chỉ là phóng ra lam quang, hiện ra hai chữ ‘Bạch mã’ mà thôi, nó cũng không có bất cứ uy lực gì.”

Công Tôn Việt bĩu môi nói: “Cái này mới là kỳ quái! Sao ngươi có thể làm được như vậy? Ngươi rõ ràng không có ‘Bạch mã’ nhưng lại có thể phóng ra ánh sáng và chữ giống hệt nó, điều này thật khó lý giải.”

“Việc này…” Tôn Vũ buồn bực nói: “Thật ra chính ta cũng không giải thích được, trong lúc đó đột nhiên phóng ra được thôi.”

Công Tôn Việt cũng buồn bực mà há to miệng, dường như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng nàng lại nhịn xuống, hừ một tiếng.

Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lúc này lại phát tác, liền nhân cơ hội này hỏi: “Nhị tiểu thư nhất định cũng có võ tướng kỹ chứ. Võ tướng kỹ của ngươi là gì?”

“Không nói cho ngươi biết!” Công Tôn Việt đột nhiên nổi nóng, tức giận ghìm ngựa quay người bỏ đi.

Ta choáng, nữ nhân thật là kỳ quái, chẳng qua chỉ là hỏi võ tướng kỹ của ngươi là gì thôi mà? Bây giờ ngươi giấu giếm không nói, lát nữa đánh nhau với giặc Hoang Cân, ngươi cũng không thể không dùng a? Tôn Vũ buồn bực nghĩ.

Đại quân đã đi được một ngày đường, cứ đi được một lát rồi lại ngừng, cũng không vội vã, chẳng bao lâu, trước mặt liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ. Trên núi trơ trụi chẳng có mấy cây cối, đến cả đá tảng cũng không có, tầm nhìn rất tốt.

Trên núi lố nhố bóng người, khoảng chừng mấy vạn người, hoặc ngồi hoặc nằm trên quả núi nhỏ. Những người này đều mặc quần áo vải thô, tóc rối bù, trên trán cuốn một dải khăn màu vàng. Mấy vạn người, mấy vạn khăn vàng, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác như cả quả núi đều nhuộm một sắc vàng.

Nghiêm Cương ra lệnh cho quân tiên phong ngừng lại, chờ đại quân của Công Tôn Toản phía sau. Nhìn thấy Công Tôn Toản đã đến, Nghiêm Cương liền đánh ngựa trở về nói: “Bẩm chủ công, phía trước là Đại Hưng sơn, giặc Hoàng Cân đang dựng doanh trại tại đó. Chúng ta có nên tiến công không?”

Công Tôn Toản cười nói: “Đánh chứ sao nữa. Đánh sớm thì sớm đẩy lùi bọn chúng, bảo vệ cho bách tính ở Trác huyện an cư lạc nghiệp.”

Tôn Vũ thả NM01 ra trinh sát. Không lâu sau đó NM01 trở về báo tin: “Quân địch tổng cộng có 48249 người, soái kỳ ở trung quân có một chữ ‘Trình’, xem ra đúng là quân của Trình Viễn Chí trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’.”

Tôn Vũ gật đầu. Trình Viễn Chí thật quá đen đủi, ở trong “Tam quốc diễn nghĩa” hắn phải chết sớm. Hắn đem người đi xâm chiếm Trác huyện, gặp phải Lưu Quan Trương. Trình Viễn Chí lệnh cho phó tướng Đặng Mậu xuất chiến, bị Trương Phi một mâu đâm chết. Sau đó Trình Viễn Chí tự mình xuất trận, lại bị Quan Vũ một đao chém chết, thật đúng nhân vật phụ của phụ. Bắt nạt bọn chúng chẳng thú vị chút nào cả.

Tuy nhiên trong thế giới này Lưu Quan Trương quá không đáng tin cậy rồi, hiện tại không biết lại lạc đường ở đâu nữa, để cho tay mơ như Trình Viễn Chí tự tung tự tác ở chỗ này.