Công Tôn quân bị trận sấm sét đánh ngã trái ngã phải, toàn quân đều bỏ chạy tơi bời. Khi chạy được ba dặm về hướng bắc Công Tôn Toản mới trấn định lại, vội vàng thu thập tàn quân.

Tôn Vũ u ám theo sau nhuyễn muội tử tập hợp lại bạch mã nghĩa quân đang chạy tứ tán, kiểm kê nhân mã, tổ chức lại đội ngũ.

Trận này bạch mã nghĩa quân thương vong nặng nề. Tôn Vũ thấy rất nhiều binh sĩ trở về đều mặt mũi cháy đen, có người tóc bị đốt trụi, có người phải ném cả áo choàng trắng đi. Vũ khí và chiến mã bị vứt bỏ càng nhiều không kể xiết.

Sau khi kiểm kê, một vạn bạch mã nghĩa quân chỉ còn lại khoảng tám nghìn, ngoài ra không phải chết trận thì bị thương hoặc chạy tứ tán không biết đâu nữa. Việc này làm Công Tôn Toản đau lòng suýt phát khóc. Công Tôn Việt càng bặm chặt môi, bộ dạng như muốn ăn thịt người.

Bạch mã quân hạ doanh trại, dùng những khúc gỗ rắn chắc để làm tường trại, tạm thời dựng được một tòa tiểu thành bằng gỗ chuẩn bị chiến đấu với giặc Hoàng Cân. Tóm lại không thể để quân Hoàng Cân tiến vào Trác huyện.

Tôn Vũ dẫn Triệu Vân đi quanh trại. Hắn ngắm nghía bức tường gỗ, trong lòng thở dài thầm nghĩ: mộc trại như vậy làm sao có thể ngăn được "Đại hiền lương sư" của Trương Giác? Ta thật lo lắng! Chỉ cần vài tia sét là đánh cái trại này thành gỗ vụn. Làm sao đối phó với cô ta bây giờ?

Triệu Vân phía sau hắn đáng thương nói: "Tầm Chân tiên sinh... Đạo sĩ tỷ tỷ kia thật là đáng sợ, lại có thể phóng sấm sét. Chúng ta có thể đánh thắng được nàng không?"

Ôi! Tôn Vũ quay lại vỗ đầu Triệu Vân, ôn nhu nói: "Tử Long, chờ ngươi mạnh lên thì có thể đánh bại nàng. Ngươi sẽ trở thành một tướng quân còn lợi hại hơn nàng."

Triệu Vân nửa tin nửa ngờ co người lại.

Chợt từ trong quân trướng truyền đến tiếng ồn ào. Tôn Vũ vội tiến tới. Vừa định đi vào thì hắn lại nghĩ không có người mời mà mình tự tiện tiến vào hình như không ổn lắm. Vì vậy hắn đứng ở cạnh cửa nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Nghiêm Cương bị băng vải trắng dày đặc trên vai đang cầm trường kiếm đứng trước Công Tôn Toản nói: "Chủ công, ta phải đi giết Trương Yến báo thù cho các huynh đệ."

Công Tôn Việt cũng đứng bên cạnh phụ họa: "Tỷ tỷ, Nghiêm tướng quân nói đúng. Trương Yến này chẳng có tác dụng gì, nên giết đi."

Công Tôn Toản nói với hai người: "Người là Tầm Chân tiên sinh bắt về, ta tự ý giết đi chỉ sợ không ổn lắm."

Mặt Nghiêm Cương co rúm lại, nàng đau xót nói: "Chủ công, người mới là chủ công của Công Tôn gia. Một tên tù binh người muốn giết thì giết sao phải đi thông báo cho bộ hạ. Chuyện này có chỗ nào không ổn?"

Công Tôn Toản đỏ mặt: "Ta sợ hắn mất hứng."

Nghiêm Cương: "..."

Nghiêm Cương đầu hàng, đổi thành Công Tôn Việt nói tiếp: "Tỷ tỷ, ta thấy Tôn Vũ không muốn chúng ta giết Trương Yến do hắn nhìn trúng sắc đẹp của ả. Vóc người cô ta thon thả xinh đẹp, bộ dáng lúc nào cũng hoan hỉ yêu đời, nói không chừng Tôn Vũ lại thích loại tiểu nữ nhân này. Nếu không thì tại sao tỷ tỷ xinh đẹp lại có địa vị như thế muốn hắn ở rể, mà hắn không đồng ý? Nếu tỷ tỷ không giết Trương Yến, Tôn Vũ không chừng bị cô ta dụ dỗ, lại đi ở rể Hắc sơn."

Mặt Công Tôn Toản đã đỏ như cà chua, nàng thấp giọng nói: "Không phải như thế... Tầm Chân tiên sinh là có... Ôi chao, ta không thể nói." Nàng không muốn nói ra chuyện Tôn Vũ có bệnh nan y để tránh việc có quá nhiều người biết rõ.

Công Tôn Việt hừ lạnh nói: "Tỷ tỷ, ngươi không xuống tay được, để ta đi! Đừng để một vị tỷ phu tốt như vậy rơi vào nhà người khác."

Công Tôn Toản nghe lời này, vui vẻ nói: "Ngươi cũng cảm thấy hắn rất tốt?”

Công Tôn Việt nghe vậy, khuôn mặt xinh xắn rõ ràng cũng đỏ hồng, nhỏ giọng nói: "Ta cũng cảm thấy tỷ phu không tệ, một đống võ tướng kỹ khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Hắn có thể phá 'Yêu thuật' của Trương Bảo, tuy rằng không đánh bại được Trương Giác nhưng cũng đã rất rất giỏi rồi. Một vị tỷ phu như vậy... ta có thể chấp nhận."

Đổ mồ hôi! Tôn Vũ bên ngoài trướng thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Ôi đàn bà, nói chuyện có ích một chút được không. Bây giờ là tình thế gì rồi ? Địch nhân là loại yêu quái phóng sét sắp đánh tới đây rồi, các ngươi còn ở nơi này nói toàn chuyện linh tinh. Hơn nữa rõ ràng đang nói chuyện có nên giết tù binh hay không, thế nào lại chuyển tới chuyện có chấp nhận ta được hay không rồi?

Công Tôn Việt sau khi xấu hổ lại nắm thật chặt thanh kiếm trên tay, cao giọng nói: "Tỷ tỷ, chính là bởi vì ta vừa ý với tỷ phu nên ta phải giết đồ mèo hoang Trương Yến kia, tránh để tỷ phu biết lại lén thả nàng đi."

"Ôi..." Công Tôn Toản đỏ mặt nói: "Hắn tạm thời còn chưa là tỷ phu của ngươi, đừng gọi bậy bạ. Ngươi tốt nhất đừng tự ý làm loạn, chờ hắn tới rồi quyết định sau đi."

Cục cưng của ta ơi, chuyện này ta phải xử lí làm sao? Nếu ta đi vào, các nàng chắc chắn muốn ta tỏ thái độ giết hay không giết. Nhuyễn muội tử rất tốt với ta, Nghiêm Cương cũng là người cùng chung hoạn nạn, ta không thể bỏ qua mặt mũi các nàng để bảo vệ một tên địch tướng không quen biết. Chỉ là không đành lòng giết nữ nhân... Lý do như vậy nếu nói ra có thể khiến mọi người chết cười. Nhưng ta đến từ đời sau, sinh tử trên chiến trường sao có thể coi là cừu hận? Sinh tử do mệnh, phú quý tại trời. Mỗi người đều vì bản thân mình, thực ra cũng không phải hận thù thâm sâu gì. Tôn Vũ hết sức khó xử. Muốn mình mở miệng quyết định tính mệnh của một cô gái xinh đẹp đang tuổi thanh xuân, trong lòng có chút không thanh thản.

Được rồi, thả nàng đi! Tôn Vũ nghĩ thầm, dù sao Trương Yến cũng là nhân vật không quan trọng, giết hay thả cũng không có gì khác biệt.

Hắn không dám nghe trộm tiếp cuộc nói chuyện trong trướng nữa, vội vã đi đến chỗ giam giữ Trương Yến.

Trương Yến bị giam giữ trong một doanh trướng dựa vào ngọn núi. Bên ngoài có hai bạch mã nghĩa quân canh gác. Trông thấy Tôn Vũ, hai người cung kính hành lễ. Liên tục chiến đấu vài trận, với chiến tích và sự biểu hiện năng lực của mình Tôn Vũ đã khiến toàn bộ binh sĩ Công Tôn quân tin phục. Hơn nữa Tôn Vũ lại là một nam nhân, trong đội ngũ binh sĩ toàn là nam giới hắn nhận được sự ủng hộ rộng rãi.

Hai gã vệ binh cùng hành lễ với hắn, một người cười nói: "Tôn tướng quân đến xem tù binh của ngài bắt được sao? Ha ha!"

Một binh sĩ khác cười nói: "Tôn tướng quân đã cho nam nhân chúng ta thể diện rồi. Dùng võ tướng kỹ đánh bại nữ nhân, còn bắt sống nàng, ha ha ha.. Nếu là ta, lúc này đã đi vào trong trướng lột sạch cô nàng tận hưởng một phen. Cho nàng biết nam nhân không dễ chọc vào đâu."

Ta choáng, mấy binh sĩ này chẳng có phép tắc gì cả. Tôn Vũ trong lòng thầm than. Bị nữ nhân ức hiếp đã lâu, tâm lý nam nhân trong thế giới này đều biến thái rồi, ta không thể giống như bọn họ. Có điều ý nghĩ của binh sĩ có thể lợi dụng được, vứa đúng lúc lấy cớ này để thả Trương Yến.

Hắn ho khan một tiếng, nói với hai gã vệ binh: "Ừm, bản tướng quân đi vào trướng đúng là chuẩn bị cho nàng biết rõ sự lợi hại của nam nhân. Hai người các ngươi hãy lui xa một chút. Lúc bản tướng quân làm chuyện này, không muốn có người nghe trộm bên cạnh."

Hai gã vệ binh có chút do dự nói: "Thế nhưng chức trách của thuộc hạ là canh gác tại nơi đây... Rời đi chỉ sợ không ổn."

Tôn Vũ giả bộ uy nghiêm nói: "Lẽ nào các ngươi còn sợ nữ nhân kia giở thủ đoạn gì nữa? Các ngươi đã quên là ai đã nàng bắt nàng lại sao? Có ta ở đây, nàng đừng hòng làm trò gì."

Hai gã vệ binh vội cười bồi nói: "Cũng phải, tôn tướng quân ở đây còn sợ nữ nhân kia sao? Hai người chúng ta đi chỗ khác, tôn tướng quân cứ tự nhiên, ha ha ha" Hai người vừa cười dâm đãng vừa đi ra xa.

Tôn Vũ lau mồ hôi, bước vào trong doanh trướng.