Mục đích của chúng tôi là đem oán linh trả về cho nữ quỷ, đương nhiên không thể thiếu được các công cụ, về điểm này Bạch Nham Lang chính là chuyên gia, tôi không thể sánh bằng ông ta được. việc đào mộ là dựa vào ông ta, nhiệm vụ của tôi chỉ là trợ giúp cho quá trình này diễn ra được thuận lợi hơn mà thôi. Có điều......

Nhìn vào đám sương mù đen trước mắt, tôi nhận thấy sự việc lần này sẽ rất nguy hiểm. Bạch Nham Lang mở chiếc ba lô ra kiểm tra, tôi đưa mắt nhìn vào, tôi nhận thấy đây chính là những thứ dụng cụ chuyên nghiệp của dân đào trộm mộ.

Mấy cuộn dây thừng rất chắc chắn, còn có thêm một chiếc xẻng gấp lạc dương.

Một đôi móng lừa đen, bất giác tôi bật cười, tôi nói với ông ta: Ông Bạch, thật không ngờ đồ nghề của ông lại quá đầy đủ, nếu không biết trước, có lẽ tôi còn tưởng ông đang chuẩn bị đi đào mộ tần thủy hoàng nữa!

Người ta là đi đạo mộ, còn tôi chỉ là đi đào mộ, những thứ này chẳng qua chỉ là đều phòng hậu họa, khiến cho cậu chê cười rồi! Bạch Nham Lang ngượng ngùng giải thích, đại loại ông ta muốn giải thích cho tôi hiểu, ông ta không phải là Mô kim hiệu úy.

Tôi rất hiếu kỳ hỏi: Người đàn ông béo mập ban nãy, có phải là dân mô kim hiệu úy chuyên nghiệp không? Tôi cảm thấy trên người của ông ta có âm khí rất nặng nề!

Cũng có thể gọi là như vậy! Bạch Nham Lang gật đầu nói.

Tuy Bạch Nham Lang không chịu thừa nhận, tôi cũng không truy hỏi thêm, trong lòng chỉ thầm nghĩ: có gì là ghê gớm đâu, cứ làm ra vẻ thần thần bí bí, chỉ cần nhìn thấy âm khí bám đầy trên người đó là tôi đã biết rồi.

Trong ba lô của tôi và của Bạch Nham Lang đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn, đây là thứ không thể thiếu được. tôi lấy ra một chút thức ăn đưa cho Bạch Nham Lang, đồng thời lấy ra một chai rượu. Uống một chút rượu vào để lấy dũng khí, có như vậy mới có gan mạo hiểm, chỉ có điều chúng tôi chỉ uống rất ít, chủ yếu là để lấy tinh thần mà thôi.

Bạch Nham Lang định xuống xe đi giải, nhưng ông ta bị tôi cản lại.

Tôi giải thích với ông ta: tà vật rất sợ những thứ ô uế, ví dụ như nước tiểu của con người, nhất là nước tiểu của đồng tử. đối với những loại ma quỷ bình thường rất có hiệu lực. tốt nhất là ông nên nhịn, đến lúc cần dùng đến còn có tác dụng!

Bạch Nham Lang nghe tôi nói vậy thì không nói gì thêm, sau đó chúng tôi bắt đầu chuẩn bị bước vào cái thị trấn Tất Đóa Thủy, một nơi mà chỉ cần nghe nhắc đến tên cũng đã đủ khiến cho người ta phải rùng mình kinh hãi.

Tôi nói với Bạch Nham Lang: Ông Bạch, trước khi vào trong thị trấn, để tôi khai mở âm dương nhãn cho ông đã!

Khai mở âm dương nhãn? Chính là giống như khai mở âm dương nhãn cho vợ tôi? Bạch Nham Lang nghi ngờ ngước mắt nhìn tôi.

Đúng vậy, bởi trong thị trấn này có rất nhiều ma tà quỷ quái, không thể tùy tiện động vào chúng, tốt nhất là chúng ta nên tránh xa bọn chúng. Nếu không, còn chưa tới được bên dòng sông để làm lễ chiêu hồn cho oán linh, chúng ta đã....! Mà thôi, ông có nhớ chính xác nơi hai mươi năm trước ông mổ bụng nữ thi đó không đấy?

Tôi muốn xác định chính xác một lần nữa, bởi nếu sai địa điểm sẽ không thể chiêu hồn được.

Không thể sai được, tôi nhớ rất rõ ràng chỗ bờ sông ấy, chỉ cần đi vè phía bắc thị trấn, chúng ta sẽ tìm thấy con sông đó, sau đó chúng ta có thể đi lên núi, nơi chôn thi thể của cô ta....! Bạch Nham Lang vỗ trán nói, có vẻ như ông ta rất chắc chắn.

Vậy thì tốt, nơi chiêu hồn không thể sai được! ý tôi muốn nói, chúng ta không thể chiêu hồn nhầm sang người khác được, cho nên chúng ta phải tránh họ! tôi muốn khai mở âm dương nhãn cho ông, chính là có mục đích như vậy, tránh để cho ông không nhìn thấy mà va chạm vào họ, khi đó sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức. với tình cảnh của ông hiện nay, nếu còn gây ra thêm phiền phức, như vậy chúng ta sẽ rất gần với cái chết rồi!

Bạch Nham Lang lưỡng lự hồi lâu rồi nói: Vậy thì cậu khai mở âm dương nhãn cho tôi đi!

Tôi gật đầu, rồi đưa cho ông ta một chiếc lá liễu bảo ông ta sát vào mắt. Bạch Nham Lang cầm lấy chiếc lá xoa xoa vào mắt, như vậy là âm dương nhãn của ông ta đã được khai mở.

Riêng tôi thì không làm như vậy, tôi lấy bút lông ra, sau đó hòa chu sa vào rượu mạnh, cho thêm một chút màu rồi soi vào gương, tôi vẽ lên trán tôi một đạo phù chú có hình dạng rất phức tạp.

Đây là loại Âm dương thông minh phù, đây là loại phù chú chuyên đối trị với đạo phù mà sư phụ đã họa lên người tôi, sau khi họa xong, âm dương nhãn của tôi đã được khai mở.

Loại phù chú này chỉ có thể dùng nước giếng hòa với rượu mạnh mới có thể lau đi được, một khi đã rửa đi, phong ấn trên người tôi sẽ lại phát huy tác dụng. đây chính là cách khai mở âm dương nhãn của riêng tôi.

Thực sự tôi không hề muốn khai mở âm dương nhãn, bởi mọi lúc mọi nơi đều nhìn thấy ma quỷ, thực sự không thú vị chút nào.

Bạch Nham Lang thấy tôi làm như vậy, ông ta hiếu kỳ hỏi tôi làm như vậy để làm gì?

Tôi chỉ giải thích đơn giản cho ông ta hiểu.

Nghe tôi nói tôi sinh ra đã có âm dương nhãn, Bạch Nham Lang nhìn tôi ngạc nhiên.

Nhìn cái gì mà nhìn, người sinh ra đã có âm dương nhãn có hy hữu lắm đâu? Tôi bực mình nói.

Tiểu Cương, thật rất hy hữu! Ngày trước tôi nghe nói chỉ có những kỳ nhân mới có âm dương nhãn bẩm sinh, không ngờ trong công ty của tôi lại có một người! Tiểu Cương, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, nếu trước đây tôi có chỗ nào không phải với cậu, mong cậu đừng chấp nhặt! Bạch Nham Lang ngưỡng mộ nói.

Hai chúng tôi đeo ba lô lên vai rồi xuống xe. Lúc này tôi mặc trên người một chiếc đạo bào thêu hình âm dương bát quái, trên tay tôi là thanh kiếm gỗ đào, trông không khác gì một đạo sỹ chuyên nghiệp.

Nếu mà tôi xuất hiện trước mặt đám đông, nhất định họ sẽ cho tôi là một kẻ mắc bệnh thần kinh.

Đưa mắt nhìn xung quanh, ở thị trấn quỷ này không hề trông thấy bóng dáng một người, cho dù chúng tôi có bỏ xe lại chỗ này, chắc cũng chẳng có ai đủ gan để mà vào lấy trộm. Có mà đi vào chỗ chết thì có.

Sương mù đen bao phủ khắp nơi, ngẩng đầu lên không nhìn thấy ánh mặt trời, hai chúng tôi đi sát vào nhau, chúng tôi không dám đi nhanh, cũng không dám để phát ra tiếng động. hai chúng tôi chầm chậm tiến về phía trước.

Tôi càng đi cảng cảm thấy lạnh, bất giác tôi rùng mình một chập. Bản mệnh tôi vốn dĩ toàn âm, nếu không phải trên người tôi đang khoác đạo bào được chế tạo rất đặc biệt, lại được họa đầy những phù chú, có lẽ những con tà vật đã chú ý đến tôi từ lâu rồi.

Tuy Bạch Nham Lang không có mệnh cách đặc biệt như tôi, nhưng ông ta tỏ ra vô cùng sợ hãi, cứ mỗi một bước chân, ông ta lại đưa mắt nhìn ngó bốn phía xung quanh, có vẻ như ông ta cảm thấy trong đám sương mù đen dày đặc kia có rất nhiều ma tà quỷ quái, có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể xồ ra vồ lấy ông ta vậy! Không hề có một chút nào dũng khí của nam nhi.

Nhưng mà cũng đúng thôi, bất kỳ ai rơi vào hoàn cảnh này, chắc cũng phải sợ hãi giống như ông ta mà thôi.

Đây vẫn là ông ta đã từng làm cái việc đào trộm mộ, chứ nếu rơi vào người khác, có lẽ đã không dám tiến vào trong thị trấn rồi.

Trông điệu bộ của ông như vậy, thảo nào mà nữ quỷ dám tìm đến ông! Vì muốn cho ông ta giảm đi áp lực, tôi vỗ vào vai ông ta nói đùa.

Cậu thì không ư? Tôi thấy cậu cũng đang run kia kìa! Bạch Nham Lang phản bác lại tôi một câu.

Gần bên cạnh Bạch Nham Lang một khoảng thời gian, tôi cảm thấy ông ta lúc này đang biến thành một con người hoàn toàn khác, hoàn toàn không giống như một ông chủ công ty chuyển phát nhanh nữa rồi.

Ôi chà! Một tiếng kêu bất chợt vang lên, tôi hoảng hồn quay đầu nhìn lại. Bạch Nham Lang không biết tại sao lại bất ngờ ngã sấp mặt xuống đường.

Tôi vội vàng đỡ ông ta dậy, vừa đỡ vừa hỏi tại sao ông ta lại bị ngã.

Bạch Nham Lang xoa xoa cái trán đã sưng lên một cục, ông ta vội lấy ra chai dầu xoa vào cái trán, rồi quay đầu nhìn xuống đất mà nói: Con mẹ nó, không biết có bàn tay ai đó tún lấy mắt cá chân tôi, nếu không thì tôi đâu có bị ngã?

Cái gì? Tôi hoảng hốt kêu lên.

Tôi vội vàng đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng mà tôi không nhìn thấy gì ngoài lớp sương mù đen dày đặc.

Cả hai chúng tôi hiện tại đều đã khai mở âm dương nhãn, nếu như có tà vật lại gần, nhất định tôi sẽ nhìn thấy, nhưng mà không thấy gì cả? thế này là thế nào?

Bất giác sau lưng tôi có cảm giác lạnh toát, loại cảm giác này nếu không phải đang chạm vào một vật vô hình nào đó, tuyệt đối sẽ không cảm giác được như vậy!

Tôi không nhì thấy gì cả, ông có nhìn thấy gì không? Tôi nhìn Bạch Nham Lang rồi cất tiếng hỏi.

Bạch Nham Lang hoang mang nhìn bốn phía xung quanh, rõ ràng mảnh đất dưới chân ông ta rất bằng phẳng, vậy tại sao lại vô duyên vô cớ ngã được cơ chứ?

Cả hai chúng tôi đều vô cùng căng thẳng. tôi nói với ông ta: Ông hãy cúi xuống nhì dưới chân mình! Vừa nói tôi vừa lấy ra một đạo lục đinh lục giáp trấn quỷ phù.

Bạch Nham Lang tỏ ra kinh sợ khi nghe tôi nói như vậy, ông ta vội vàng tháo giầy và tất ra.

Tôi đưa mắt quan sát tỷ mỷ, bất giác trong đầu vô cùng căng thẳng, trên mắt cá chân của ông ta lộ rõ một dấu bàn tay đen sì, có vẻ như là dấu bàn tay của một đứa trẻ con.

Đây là dấu tay của một tiểu quỷ, nó kéo chân ông xong đã nấp vào trong đám sương mù đen rồi, tôi không kịp nhìn thấy nó! Tôi chỉ vào dấu bàn tay nói với ông ta.