Ông biết lợi hại là được, bản thân ông nên chú ý một chút, ông có chết cũng không đáng ngại, nhưng mà vợ và con gái ông vẫn đang chờ chúng ta cứu họ, ông nên chú ý một chút!

Tôi biết rồi! Bạch Nham Lang cúi đầu nói.

Đứng cách xa bờ một chút, mau hãy tìm ra chỗ, để quá thời gian thích hợp, khi đó sẽ phải đợi đến giờ tý nửa đêm. Ban đêm ở cái thị trấn quỷ này, chắc chắn chúng ta đều phải bỏ mạng! Tôi nói với ông ta.

Nghe tôi nói như vậy, ông ta vội vàng đứng dậy, sau đó đi ra mép sông để tìm kiếm.

Tôi đi theo phía sau ông ta, lúc này chỉ dựa vào trí nhớ của ông ta, chứ bản thân tôi không thể giúp được gì cả.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, khoảng mười lăm phút sau, Bạch Nham Lang mừng rỡ kêu lên: Tiểu Cương, tôi tìm thấy rồi, chính là nơi này!

Tôi vội vàng chạy tới bên ông ta, đó là một vạt cỏ bằng phẳng, tôi nghi ngờ đưa mắt nhìn ông ta. chỉ là một vạt cỏ, không có gì là dấu hiệu cả.

Cậu đứng chỗ này mà nhìn! Bạch Nham Lang kêu lên.

Bạch Nham Lang đưa tay vẫy tôi, tôi vội bước tới chỗ ông ta, thuận theo hướng tay chỉ, sau đó tôi ngưng thần nhìn kỹ. Đứng ở vị trí này có thể quan sát thấy ngọn núi phía xa có hình đẩu hổ đang ngửa mặt lên trời mà gầm, nếu chuyển ra chỗ khác thì lại không nhìn thấy nữa.

Nếu nói theo phong thủy, đây chính là một vị trí cực hung.

Nếu có hình tượng này dùng để đánh dấu, đương nhiên sẽ không thể sai được, đây chính là nơi Bạch Nham Lang cùng một tên đồng bọn mổ bụng thi thể nữ quỷ kia rồi.

Tôi đưa mắt quan sát xung quanh, sau đó căn cứ theo vị trí của kỳ môn bát quái chôn xuống tám đạo phù vàng làm mắt trận, tiếp theo tôi bảo ông ta đứng lùi ra xa. Tôi cần bày đặt Chiêu hồn trận, để chiêu gọi oán hồn đứa bé kia.

Sau khi bày bố xong mắt trận, tôi rút kiếm gỗ đào ra rồi xiên vào mũi kiếm một đạo Huyền âm phù.

Loại phù triện này thông tới âm dương, đây cũng là một loại phù triện có uy lực rất mạnh. Những phù triện này là ngày trước sư phụ đã đích thân họa và để lại cho tôi. kỳ thực tôi cũng có thể họa được, nhưng mà thời gian quá cấp bách, nên tạm thời sử dụng loại phù triện do sư phụ để lại vậy!

Gạt bỏ mọi ý nghĩ hỗn tạp trong đầu, tôi bắt đầu ngưng thần tịnh tâm, một tay cầm kiếm, chân bắt đạp thiên cương bộ. Trong đạo gia, đây cũng gọi là ngẫu bộ.

Loại bộ pháp này có thể thông với quỷ thần, đi khắp âm dương, diệu dụng của nó vô cùng dị thường. nếu là người bên ngoài nhìn thấy, trông cứ như là người đang loạng choạng sắp ngã, kỳ thực nó diệu dụng vô cùng.

Tiếp theo tôi bắt đầu thúc động chiêu hồn trận, thanh kiếm trên tay tôi bắt đầu vũ động, chân đạp theo bộ pháp, chỉ cần đặt chân đúng vị trí, trận pháp sẽ khởi sinh tác dụng.

Cùng với những động tác khởi trận pháp của tôi, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, mặc dù bây giờ mới là giữa trưa, nhưng giống như đã là chiều tối rồi.

Kèm theo những đường kiếm, những trận gió đã bắt đầu nổi lên, trên mặt nước tối thẫm bị gió tạo thành những xoáy nước, tựa như có những con quỷ nước đang bò lên bờ vậy.

Lúc này Bạch Nham Lang đã sợ đến mức nằm bò trên mặt đất, trong đôi mắt của ông ta, lúc này đang có hàng chục bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn đang nhô lên mặt nước, nhưng cánh tay đen đúa, khô quắt như những cành cây.

Những tiếng kêu nhồn nháo của quỷ nước bắt đầu truyền dến tai tôi, tôi bắt đầu nhìn thấy những quỷ ảnh đang lượn lờ dưới mặt nước, tuy những con quỷ nước không hề lộ hẳn thân thể lên trên mặt nước, nhưng tôi có thể nhận thấy rất nhiều loại quỷ nước, già trẻ gái trai đều có cả. chỉ cần nhìn thấy mấy chục cánh tay đầy móng vuốt nhô lên khỏi mặt nước cũng đã đủ làm cho người ta khiếp vía rồi!

Cũng may mà từ lúc bước vào trong thị trấn, chúng tôi đã gặp được quá nhiều quỷ hồn, nếu không, có lẽ Bạch Nham Lang lúc này phải sợ đến vãi đái. Tuy rằng lúc này ông ta cũng rất hoảng sợ, nhưng cũng không đến nỗi phải đái ra quần.

Thực tình tôi cũng chẳng khá hơn Bạch Nham Lang là mấy, bởi đây là lần đầu tiên tôi sử dụng chiêu hồn trận pháp, ngày trước chỉ là học thuộc trên sách vở, cho đến khi thực sự sử dụng, tôi mới phát hiện ra, trận pháp này quá là tà môn, tôi có cảm tưởng rằng trận pháp đã kéo tất cả những quỷ nước ở khắp vùng này tập trung lại đây, nếu không làm cẩn thận, không chừng sẽ dẫn lửa thiêu thân, làm hại đến chính mình.

Hít một hơi dài, tôi bắt đầu niệm chú ngữ.

Mao Sơn quỷ môn đệ tử Phương Cương, bái thỉnh Mao Sơn tổ sư gia tam mao chân quân thùy giám, nay đệ tử bố trận chiêu hồn, muốn chiêu thỉnh một oán linh, cung thỉnh Mao Sơn chân quân đại từ đại bi, dẫn linh vong hồn nhập chiêu hồn trận, cấp cấp như luật lệnh!

Sau khi tôi niệm xong chú ngữ, mặt sông bắt đầu có âm phong nổi lên dữ dội, một hình thù bé nhỏ đen đúa từ trong đám quỷ nước trồi lên khỏi mặt nước, cái hình thù đó bay là là trên mặt nước hướng đến chỗ tôi, vì quá xa nên tôi còn nhưa nhận ra được hình thù của nó, nhưng có thể nhận thấy, xung quanh người nó đã hình thành oán khí rất nặng nề.

Xung quanh người của nó có một lớp oán khí màu đen bao bọc, những nơi nó đi qua, tất cả những con quỷ nước đều phải tránh đường, có thể thấy nó hung hãn đến mức độ nào rồi.

Trong đầu tôi thầm nghĩ: Đây chính là con tiểu quỷ đó hay sao? Sao sát khí của nó còn nặng nề hơn cả những con quỷ hàng trăm năm vậy? Cũng đúng thôi, một đứa trẻ còn chưa ra khỏi bụng mẹ đã phải chết, một thi thể hai mạng người. Vốn dĩ chỉ cần bị chết như vậy cũng đã đủ thê thảm lắm rồi, lại thêm hành vi vô nhân tính của Bạch Nham Lang, lẽ nào oán sát khí của nó không trầm trọng thêm?

Tuy trong lòng tôi thầm mắng như vậy, nhưng kiếm gỗ đào trên tay tôi vẫn chỉ vào bóng quỷ nhỏ đang lướt trên mặt sông hướng về phía tôi rồi quát lên: Còn chưa mau nhập trận, còn đợi đến bao giờ?

Theo tiếng quát của tôi, bóng quỷ ảnh đó vẫn không nhanh không chậm, tốc độ của nó rất chậm chạp, khiến cho Bạch Nham Lang nhìn thấy mà dựng hết cả tóc gáy.

Sau khi con oán quỷ tiến vào gần đến bờ, đột nhiên nó quay đầu, đôi mắt đen sì không có đồng tử của nó nhìn chằm chặp vào Bạch Nham Lang, sát khí và oán khí trên người nó bắt đầu phát tác, cho dù lúc này tôi đang đứng trong trận pháp, tôi cũng có thể nhận thấy, nó đã nhận ra Bạch Nham Lang. Đối với oán quỷ mà nói, đây là mối hận thù khắc cốt ghi tâm của nó.

Cùng với ánh mắt của oán quỷ, Bạch Nham Lang kêu thét lên, ông ta bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

Tôi biết, đây chính là hiện tượng sát khí xung thân làm cho đau đầu.

Đúng lúc này, oán quỷ đang muốn thoát khỏi sự khống chế của chiêu hồn trận mà xông tới chỗ Bạch Nham Lang.

Nghiệt chướng! Ngươi muốn tìm chết hay sao?

Tôi giơ thanh kiếm gỗ đào có ghim một đạo phù hướng về phía nó đồng thời niệm chú ngữ: Cấp cấp như luật lệnh! để thúc động đạo phù. Đạo phù chú lập tức bốc cháy, phát ra uy lực cột chặt con oán quỷ vào trong, kèm theo những ngọn lửa màu xanh đang thiêu đốt con oán quỷ, nó kêu lên những tiếng u u đau đớn.

Còn không nhập trận, muốn ta đánh cho tan hồn nát phách hay sao?

Tôi giận dữ thúc động thêm uy lực của đạo linh phù thích phóng âm hỏa thiêu đốt oán quỷ.

Gừ...gào....!

Nó gầm lên những tiếng kêu ghê rợn, con oán quỷ đã xông vào trong trận pháp. Một tay tôi bấm quyết, âm hỏa lập tức biến mất, đạo phù cháy thanh than rồi rơi xuống đất.

Con oán quỷ này thật là khó bảo!

Tôi phát hiện ra nó đang nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt âm độc, lúc này nó chỉ đứng cách tôi chừng mười bước chân.

Nói không lo sợ là nói dối, cũng may con oán quỷ không dám khinh suất vọng động, nó cứ bay lơ lửng đối diện với tôi.

Ở bên ngoài, Bạch Nham Lang đang ôm đầu ngồi dậy, ông ta nhìn con oán quỷ bằng một thái độ vô cùng sợ hãi.