Bàn tay cầm điện thoại của ông ta khẽ run lên, ông ta run rẩy đáp: Hiểu Kim, con đã tỉnh lại rồi,..... tốt quá, con còn đang yếu, đừng nói nhiều nữa,.... bảo mẹ con hầm một con gà mái cho con bồi bổ sức khỏe! Cha vẫn khỏe.....!

Những giọt nước mắt hạnh phúc từ trên má ông ta rơi xuống, ông ta không buồn vội vàng đưa tay áo lên lau đi những giọt nước mắt.

Có thể nghe được giọng nói bình thường của đứa con, có thể nói bậc làm cha mẹ có đi vào chỗ chết cũng không hề do dự.

Khóe mắt tôi cay cay, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, trong đầu tôi bỗng nhớ đến sư phụ.

Anh Tiểu Cương đâu....?

Giọng nói yếu ớt của Bạch Hiểu Kim tiếp tục vang lên.

À! Tểu cương đang ở bên cạnh cha, để cha đưa điện thoại cho Tiểu Cương! Nói rồi ông ta dúi chiếc điện thoại vào tay tôi.

Không cần phải suy nghĩ tôi cũng có thể biết, nhất định chị Lam đã đem toàn bộ sự tình nói cho Bạch Hiểu Kim biết rồi, trong sự việc này, Bạch Hiểu Kim là người bị hại. sau khi bị nữ quỷ kia nhập vào thân, tuy Bạch Hiểu Kim đã mất đi sự không chế của bản thân, nhưng nhất định vẫn còn lưu lại trong ký ức của cô ta, cho nên có muốn dấu cũng không thể dấu được, tốt nhất là nói cho Bạch Hiểu Kim biết được toàn bộ chân tướng cũng là điều tốt.

Tôi nói vào trong điện thoại: Bạch Hiểu Kim, cô đã khỏe lại, tôi thực sự yên tâm rồi!

Từ đầu dây bên kia truyền lại tiếng khóc thút thít của Bạch Hiểu Kim, cô ta nói trong nước mắt: Tiểu Cương, cám ơn anh!

Sau đó thì chỉ còn lại tiếng khóc trong tai nghe, tôi hiểu, cô ta đang rất sợ hãi, rất kích động. tôi liền an ủi Bạch Hiểu Kim: Hiểu Kim, nghe tôi nói, từ trước tới nay tôi vẫn coi cô như là em gái tôi. cô có chuyện, đương nhiên tôi không thể đứng khoanh tay, có gì đâu mà phải cám ơn? Cô không bị sao nữa, tôi cũng rất yên tâm!

Tiếng khóc của Bạch Hiểu Kim ngày càng to hơn, trong điện thoại vang lên tiếng dỗ dành của chị Lam, đồng thời điện thoại cũng đã được chuyển cho chị Lam.

Tiểu Cương, đại ân không nên nói cảm ơn. Chi luôn ghi nhớ ân đức của cậu! Chị Lam nói với tôi bằng một giọng vô cùng kích động.

Chị Lam, không cần phải làm như vậy, chi làm tôi khó xử quá! Tôi ngượng ngập nói với chị Lam, sau đó tôi đưa điện thoại trả lại cho Bạch Nham Lang.

Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó thì ngắt điện thoại.

Tiểu Cương, ngày hôm nay, chúng ta đã từ chỗ chết trở về, đi! Chúng ta đi ăn uống một chút, sau đó tìm chỗ tắm rửa, để tẩy rửa hết uế khí! Bạch Nham Lang đề nghị.

Tôi trầm ngâm gật đầu.

Bạch Nham Lang khởi động xe, chiếc xe bắt đầu lao vút đi, chỉ một lúc sau xe đã chạy đến một khu vực phồn hoa đông đúc, chúng tôi tìm một quán rượu cao cấp. Bạch Nham Lang gọi một chai rượu và một đống đồ ăn.

Tôi cũng không khách khí, cả hai bắt đầu cắm cúi vừa ăn vừa uống, tôi uống đến tận khi đầu óc bắt đầu choáng váng.

Chỉ có những người thoát ra khỏi thị trấn quỷ như hai chúng tôi, khi đó mới có thể cảm nhận, được ngồi ăn uống hạnh phúc như thế nào. Đời người có mấy khi được hạnh phúc, mỗi một sự kiện đều phải trân quý nó.

Ăn uống xong xuôi, Bạch Nham Lang đưa tôi đến một nơi tắm nước nóng xông hơi.

Tắm táp xong xuôi, tôi mua một bộ quần áo mới và một đôi giày mới, ngoài bộ đạo bào ra, tất cả quần áo cũ tôi đều quăng đi hết.

Sau khi ăn uống tắm rửa xong, lúc này cũng đã là tối muộn, chúng tôi định thuê hai phòng để ngủ qua đêm, nhưng Bạch Nham Lang vẫn trong giai đoạn khai mở âm dương nhãn, cho nên ông ta không dám rời khỏi tôi, cuối cùng chúng tôi đành ở chung một phòng có hai giường.

Bạch Nham Lang nói đi ra ngoài mua thuốc lá, khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau ông ta mới trở lại.

Tôi hỏi ông ta: Ở đây không có thuốc lá bán hay sao mà ông đi lâu vậy?

Vừa bước vào trong phòng, Bạch Nham Lang liền khóa trái cửa lại, ông ta dốc ba lô đổ ra giường một đống tiền, toàn những tập tiền mệnh giá một trăm tệ.

Chính xác là tiền, toàn là tiền thật, tôi trợn tròn mắt ra nhìn. Nói thực, tôi chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền đến như vậy!

Ông Bạch....ông có ý gì vậy...?

Một lúc sau tôi mới lấy lại được tinh thần, tôi ngơ ngác hỏi ông ta.

Tiểu Cương, đây là chín mươi vạn đồng mà chị Lam chuyển vào thẻ cho tôi, vợ tôi vẫn còn giữ lại hơn mười vạn để sinh hoạt, số tiền này là vợ chồng tôi tạ ơn cứu mạng của cậu!

Cậu đã vào sinh ra tử, cứu mạng ba người trong gia đình chúng tôi, đây là những ba mạng người đấy. Mấy năm nay chúng tôi tích cóp được hơn trăm vạn, số còn lại đều dùng để đầu tư vào công ty chuyển phát nhanh, mong cậu đừng chê ít, chỉ là thành ý của vợ chồng tôi mà thôi, cậu nhất định phải nhận lấy!

Tôi ngây người ra, chín mươi vạn, cộng cả mười vạn Bạch Nham Lang đã đưa cho tôi, tổng cộng là một trăm vạn, đây là một số tiền khổng lồ!

Trước đây sư phụ tôi đã từng nói, làm cái nghề này, nếu muốn phát tài, chỉ cần xem phong thủy, cải phong thủy cho những nhà giàu, như vậy muốn có bao nhiêu cũng được.

Nhưng vấn đề là, nếu thay đổi phong thủy cho họ, đã giàu họ sẽ lại giàu thêm, còn những người nghè, đã nghèo lại càng nghèo đi.

Thế giới cần phải cân bằng, nếu là mất đi sự cân bằng, như vậy sẽ có tội.

Có một cách kiếm tiền khác mà không phải chịu sự trừng phạt của nhân quả, chửng hạn như tôi cứu mạng cả nhà ba mạng người như Bạch Nham Lang. Đồng tiền kiếm được của tôi mới gọi là chính đáng.

Nhưng mà nên nhận bao nhiêu? trong Mao Sơn quỷ môn tông có quy định, tuyệt đối không được vượt qua một phần mười tổng giá trị tài sản của khổ chủ, nếu không sẽ mắc vào tội tham tâm, sẽ càng mắc sâu vào nhân quả.

Công ty chuyển phát nhanh của vợ chông ông ta đáng giá một trăm vạn, cộng với tiền tích lũy hơn trăm vạn nữa, nếu tính một phần mười thì hai mươi vạn là đủ.

Căn cứ theo quy định của tông môn, nhiều nhất tôi chỉ được lấy hai mươi vạn, nếu vượt quá số đó là có tội, sẽ tổn hại âm đức, không phù hợp với tông chỉ cứu nhân độ thế.

Tôi nói với Bạch Nham Lang: Ông Bạch, tâm ý của vợ chồng ông, tôi xin nhận, nhưng mà số tiền này tôi không thể nhận, nguyên nhân là........!

Tôi vỗ vào vai ông ta rồi đem quy định của tông môn nói cho ông ta biết, sau cùng tôi nhấn mạnh: Nếu như ông là người cực giàu, có gia sản chừng vài trăm triệu tệ, tôi nhận số tiền này coi như bình thường, nhưng mà toàn bộ gia đình ông chỉ có hơn hai trăm vạn, do vậy tôi lấy của ông mười vạn, chị làm mười vạn, như vậy là đủ rồi!

Theo nguyên tắc của tông môn, tôi chỉ lấy một phần mười tổng giá trị tài sản. chỉ có làm như vậy, may ra tôi mới không bị dính vào ngũ biệt tam khuyết.

Phải mất rất nhiều thời gian giải thích, cuối cùng Bạch Nham Lang mới chịu nhận lại số tiền.

Tôi nói với ông ta: Hiện tại vì việc của gia đình ông, tôi đã phải chính thức bước chân vào nghề này rồi, ông quen biết nhiều bạn bè trong xã hội, sau này ông chịu khó tuyên truyền tìm khách hàng giúp tôi là được!

Những việc như khu tà tróc quỷ, xem âm dương trạch, quy hoạch phòng thủy, thầm chí cả việc bán bùa bình an đều được. hai anh em chúng tôi có một cửa hàng bán quan tài, những quan tài đó đều là được làm thủ công, nhà ai cần dùng đến, ông giới thiệu cho chúng tôi. Tôi tin rằng hai anh em chúng tôi cũng không đến nỗi chết đói.

Tôi thành thật nói với ông ta.

Tiểu Cương, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu, để trả ơn cậu đã cứu mạng cả gia đình chúng tôi. Bạch Nham Lang đáp.