Mái tóc tôi đã bị bạc đi mất một nửa, khiến cho cả ba người nhà Bạch Nham Lang phải chấn kinh.Tôi không thể nói ra chuyện về Mạc Văn Thành, kết quả là cả nhà họ cho rằng tôi vì chuyện bạch y nữ quỷ mà thành ra như vậy.Tuy Bạch Nham Lang không nói gì, nhưng tôi có thể nhận ra thái độ vô cùng cảm kích của ông ta, cho nên trong lòng tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào.Những ngày tháng sau đó, tôi cùng sư muội được sống trong những ngày nhàn hạ, chúng tôi đều không đi làm nữa.

Bạch Nham Lang là một người giao thiệp rất rộng rãi, ông ta cũng đã giới thiệu cho chúng tôi rất nhiều khổ chủ.Cửa hàng bán quan tài của chúng tôi cũng đã bắt đầu kinh doanh bình thường rồi.Tôi cũng thường xuyên mặc đạo bào đi đến nhà người ta để chủ trì việc tang lễ, xem âm trạch phong thủy, cộng thêm với việc bán phù chú cũng ngày một nhiều lên, xem ra cuộc sống của tôi và sư muội Phương Nhu cũng đã bảo đảm được.Bạch Nham Lang đặt phù chú ở chỗ chúng tôi, sau đó tự ông ta mang đi giao cho khách, việc này xem ra đôi bên cùng có lợi.Sự việc về Mạc Văn Thành cũng đã trôi qua rất lâu rồi, cũng không thấy có rắc rối gì tìm đến chúng tôi, tôi cũng biết, ít nhất trong thời gian này cả hai chúng tôi sẽ được bình yên.Còn sau này ư? Tạm thời không cần phải nghĩ quá xa rồi!Kỳ nghỉ hè cũng đã sắp kết thúc, một đạo sỹ mới vào nghề như tôi, xem ra trong thành phố này cũng có chút danh tiếng rồi.Việc làm ăn cũng coi như tạm được, không ít cũng không nhiều, nếu chỉ là lo cho cuộc sống hàng ngày của tôi và Phương Nhu thì không thành vấn đề, cứ như vậy là được, bởi tôi cũng không đòi hỏi quá cao.Nhưng vì việc sắp bắt đầu vào học kỳ mới, việc kinh doanh của cửa hàng quan tài đành phải điều chỉnh thời gian kinh doanh từ sáu giờ tối đến mười giờ đêm rồi.

bởi vì tôi và sư muội còn phải đi học, mà việc học hành đối với chúng tôi bây giờ mới là việc quan trọng nhất.Qua thời gian nghỉ hè tôi đã trở thành học sinh đúp lại trong khóa đại học năm thứ tư.


Đây cũng là do năm đại học năm thứ tư, sư phụ của tôi mất, tâm tình tôi không được ổn định, có rất nhiều những tiết học tôi không tham gia, đã thế còn phải lo lắng cho vấn đề học phí.

Những thứ được mất đã ảnh hưởng tới tôi quá nhiều, bỏ tiết quá nhiều, cho nên cơ hội tốt nghiệp đại học đã phải lùi lại.Hiện tại tôi đã kiếm được rất nhiều tiền, có ở lại một năm cũng không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng học hành cẩn thận.Học tới đại học năm thứ tư rồi mà còn phải ở lại, là học sinh cũ nên cũng chẳng có ai thèm quản lý, buổi tối không ở lại ký túc xá, tôi còn phải về làm việc tại cửa hàng bán quan tài của tôi, có lẽ một năm trôi qua cũng nhanh thôi!Có mấy bạn học với tôi ở đại học năm thứ tư còn tệ hơn tôi nhiều, bằng tốt nghiệp đối với bọn họ chẳng là gì cả, họ đã rời khỏi trường không theo học nữa.

Cho nên số người phải ở lại năm thứ tư cũng chẳng còn bao nhiêu người.

cũng chính vì ít người, cho nên tôi đã trở thành nhân vật có tên tuổi, tôi đã trở thành nhân vật phản diện cho những mô phạm ở trường.Việc sinh viên mới nhập học là một sự kiện rất náo nhiệt, đương nhiên những sinh viên cũ phải đi đón tiếp những sinh viên mới, tôi cũng nằm trong số sinh viên cũ phải đi đón tiếp số sinh viên mới nhập học.Cũng hay, tôi sẽ được đi đón tiếp những sinh viên nữ mới.Đây là trường đại học sân khấu nghệ thuật, có lớp biểu diễn, cũng có lớp âm nhạc, lại có cả hội họa..., tóm lại là có liên quan đến văn hóa nghệ thuật, có thể nói, những sinh viên tham gia học đại học sân khấu nghệ thuật đều là những người rất xinh đẹp.Đương nhiên là những người xấu xí làm sao dám vào trường này được? cơ bản là họ không có cơ hội, trừ khi gia đình họ là người có tiền, có thể bỏ ra một số tiền lớn để làm một vai diễn viên phụ, nếu không thì sớm tìm cho mình một con đường khác đi.Cho nên mới nói, việc đón tiếp những sinh viên mới là một việc vô cùng thú vị, chỉ cần nói một cách đơn giản, chúng tôi sẽ được một phen bổ túc mắt.Những người bạn cũ thì đã đi rồi, những simnh viên đại học năm thứ ba lên kế nhiệm.

Thành ra tôi chẳng quen biết ai cả.

tôi ngồi yên lặng bên một chiếc bàn, bên trên bàn có một tời danh sách in sẵn.


nếu là sinh viên khoa biểu diễn, tôi sẽ phát cho họ một tờ biểu mẫu, chỉ dẫn cho họ điền đầy đủ thông tin, sau đó dẫn họ đến ký túc xá nữ để báo danh.Còn những việc liên quan về thủ tục, sẽ có người chuyên trách lo nhiệm vụ này, không cần chúng tôi phải đi làm, chỉ cần hoàn thành công việc của mình được giao là đủ.Đợt tuyển sinh lần này còn nhiều hơn gấp rưỡi lần trước, bởi vì nhà trường mới cho xây dựng thêm một khu ký túc xá mới, có thêm rất nhiều phòng để tiếp nạp thêm học sinh mới.

chính vì vậy mà số lượng sinh viên nhập học mới tăng lên đáng kể.Theo phong trào phát triển kinh tế của xã hội, càng có nhiều sinh viên theo học, càng kiếm được nhiều tiền mà! Những sinh viên khoa biểu diễn nghệ thuật, chỉ cần sau khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp, con đường trải hoa phía trước sẽ thênh thang chờ đón họ.Tuy nói là như vậy, nhưng trong xã hội này, nếu như không có tiền, cho dù bạn có tốt nghiệp loại ưu, các đạo diễn nổi tiếng cũng sẽ không thèm chú ý đến bạn, muốn làm minh tinh sân khấu ư? Đó càng là ước mộng viển vông!Lấy ngay khóa của tôi làm ví dụ, có mấy người được làm diễn viên chân chính đây? Nói được nổi danh thì càng nhiều như lông phượng sừng lân.

Lúc trước mơ ước trở thành diễn viên, mấy năm sau sau khi tốt nghiệp vẫn không làm lên trò trống gì, cuối cùng đành phải bỏ nghiệp.

Biết làm sao được? xã hội chính là vậy!Tôi theo học khoa nghệ thuật biểu diễn này hoàn toàn là vì sư phụ, sau khi nhận được bằng tốt nghiệp, tôi sẽ quay về kinh doanh cửa hàng quan tài của tôi.

Làm minh tinh ư? Đó không phải là mơ ước của tôi, chẳng qua sư phụ bắt tôi phải học khoa biểu diễn nghệ thuật, cũng không biết được sư phụ định tính toán như thế nào?Tôi luôn an ủi mình như vậy.

Những sinh viên năm thứ ba thứ tư đều rất xuất sắc, tất cả đều là những nam thanh nữ tú.


Thấy họ đi tới, tôi đứng dậy nhiệt tình tiếp đón, đóng vai một học trưởng tốt.Sau một hồi chào hỏi với những học sinh năm thứ ba thứ tư, những va li đựng hành lý của các cô gái đã được các bạn trai mang lên ký túc xá nữ.Tôi hoàn toàn bị mấy tên lớp cũ gạt ra ngoài, có lẽ trong mắt họ, những tên lưu ban đều là những kẻ đáng phải tránh xa thì phải.Tôi đây không cần, đâu phải đi tranh giành nữ sinh mới giống như bọn họ, nhưng dựa vào cái gì mà dám khinh thường tôi chứ? tôi phẫn nộ lạnh lùng nhìn bọn họ nhưng không thèm nói gì.Mấy tên con trai đó đã giành nhau mấy cô gái xinh đẹp, điệu bộ của chúng không khác gì mấy tên sắc lang, chúng xách va li của mấy cô gái đó đi, để cho mình tôi ở lại, quả là quá thất đức rồi.Ba nữ học sinh mới xinh xắn đang kéo theo va li nặng chịch đi tới trước mặt tôi, một cô gái xinh xắn nhất trong số đó ngước mắt nhìn tấm biển đề ‘Nơi báo danh các nữ sinh khoa biểu diễn’, sau đó cô ta cúi đầu cười với tôi rồi nói: Chào học trưởng, ba chúng tôi đến báo danh! Ánh mắt của cả ba cô gái đều nhìn chằm chằm vào mái tóc đã bạc một nửa của tôi tỏ ra rất ngạc nhiên.Sự việc tôi đột nhiên bị bạc trắng nửa mái tóc đã nổi danh khắp trường, thoạt đầu mọi người đều cho rằng tôi nghịch ngợm đem nhuộm trắng nửa mái đầu, nhưng về sau mọi người mới phát hiện ra đó không phải là do nhuộm, thế là tôi có thêm một biệt danh ‘Cương đầu bạc’.

Đương nhiên bọn họ chỉ dám gọi sau lưng tôi, có điều tôi cũng chẳng thèm để ý đến.Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn ba cô gái, khóe mắt tôi khẽ mấp máy, thực sự mà nói, cô gái này quá xinh đẹp.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài buông thõng sau lưng, giọng nói ôn nhu trên miệng còn có thêm nét cười rất tươi.Hai cô gái bên cạnh đều có một chiếc cằm nhọn, mái tóc được uốn xoăn, tôi nhận thấy hai cô gái này có chút gì đó ma mị của hồ ly tinh, chắc là hai cô gái này đã qua thẩm mỹ viện, cho nên nhìn khuôn mặt không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng phải công nhận, cả ba người này đều vô cùng xinh đẹp.Tôi mỉm cười rồi mời ba cô gái ngồi xuống, tiếp theo tôi tự giới thiệu với họ: Tôi là Phương Cương, học sinh năm thứ tư, tôi đại biểu cho khóa biểu diễn nghệ thuật đón tiếp mọi người, đây là mẫu đơn nhập học, ba người hãy điền vào đầy đủ, sau đó ba người có thể tới ký túc xá nữa báo danh rồi, ba người đã nhìn thấy toàn nhà mới kia chưa? Đó chính là ký túc xá nữ mới xây, rất rộng rãi khang trang, chúc các bạn có một cuộc sống vui vẻ thoải mái trong ngôi trường này!Cám ơn học trưởng!Cô gái có khuôn mặt trái xoan hòa nhã nói, hai cô bạn còn lại thì từ đầu tới cuối không hề thấy họ nói cười.Tôi biết, không phải là họ không biết cười hay nói chuyện, chẳng qua là họ không coi tôi là gì trong mắt họ mà thôi.Đây là trường biểu diễn nghệ thuật, nam thanh nữ tú trong trường, chỗ nào cũng có.

Ba cô gái này cũng thuộc vào dạng nghiêng nước nghiêng thành, trên tay họ đeo toàn đồng hồ đắt tiền, quần áo thì mặc toàn đồ hàng hiệu, đương nhiên họ đâu có coi tôi, một người ăn mặc quá ư là bình thường ra gì đâu.Cho dù cô gái có khuôn mặt trái xoan ăn nói có vẻ hòa nhã, nhưng tôi có thể nhận thấy nét kiêu căng trong đáy mắt của cô ta.

Tôi cố gắng không để lộ ra điều gì, cô gái có khuôn mặt trái xoan nhận lấy tờ đơn tôi đưa cho, tiếp theo tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô gái.Bởi nét chữ của cô gái quá xuất sắc, phải nói là còn đẹp hơn chữ viết của giáo viên nhiều, tôi gật đầu tỏ ý thích thú.Đúng lúc tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp hai cô gái còn lại kia cười, bất giác trong lòng tôi như trầm xuống, bởi vì nụ cười của họ quá giả dối, tôi còn nhận thấy trong đối mắt của họ còn có cả đố kỵ và oán niệm.Có điều sự đố kỵ và oán niệm này thoáng qua rất nhanh liền biến mất, nếu không phải tôi với sư muội thích quan sát phán đoán, tôi sẽ bỏ qua mà không nhận được ra.Đúng là bạn bè tốt, rất thân thiết đây mà! Trong lòng tôi thầm nghĩ, không biết quan hệ của ba người như thế nào? Nhưng mà xét cho cùng thì họ cóliên quan gì đến tôi đâu, họ đâu có coi tôi là gì? Thôi mặc kệ họ.Ba tờ đơn nhập học đều đã khai xong, tôi nhận lấy, đồng thời cũng ghi nhớ được tên của ba cô gái này.Cô gái có khuôn mặt trái xoan tên là Chu Tĩnh, cô gái có cái sống mũi cao tên là Mã Dung Đình, cô gái có chiếc cằm xẻ tên là Triệu Hiểu Lan.Được rồi, không có vấn đề gì, ba người tới khu ký túc xá đăng ký nhận phòng được rồi! Tôi đưa tay chỉ về ký túc xá nữ.Hai cô gái từ nãy không nói gì đều kinh ngạc đưa mắt nhìn tôi, có vẻ như họ đang nhìn thấy quỷ vậy.Tôi hiểu được ý nghĩ của họ, chắc là họ thấy tôi không đứng dậy mang hành lý giúp cho họ đây mà, chắc việc này nằm ngoài dự liệu của cô ta.Cô gái mang tên Chu Tĩnh đưa ánh mắt nhìn tôi, cô ta nở một nụ cười rất tươi rồi cất tiếng hỏi tôi: Học trưởng, anh không mang giúp hành lý cho chúng tôi sao? Tôi mỏi tay quá rồi! Nói xong cô ta xoa xoa cổ tay rồi ngước mắt lên nhìn tôi chờ đợi.Ồ, thật ngại quá, nhưng mà ở đây chỉ còn lại một mình tôi, có mấy bạn trai nữa đã mang hành lý giúp các bạn khác hết rồi, tôi không thể rời bỏ vị trí được, còn nhiều bạn khác đến báo danh mà! Tôi cười đáp.Hừ! Mã Dung Đình nghe tôi nói vậy thì hừ lạnh một tiếng..