Tôi không muốn cho sư muội nhập môn, một mình tôi chịu ngũ biệt tam khuyết là đã đủ rồi, tôi muốn sư muội sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Sư phụ hy vọng tôi và sư muội Phương Nhu sau này sẽ thành một đôi vợ chồng, có điều tôi thấy hình như sư muội chỉ coi tôi như một người anh trai mà thôi, xem ra tình cảm vợ chồng vẫn còn quá xa vời. chỉ có thể chờ vào vận khí, không thể cưỡng cầu, cho dù trong tương lai, Phương Nhu là vợ tôi hay sư muội, tôi vẫn vĩnh viễn che chở bảo vệ.

Tôi chỉ mang đi mấy thứ như vậy, số còn lại tôi lại để vào trong hòm, sau đó khóa lại rồi đem bỏ vào hố lấp đất lại như cũ, xóa đi toàn bộ dấu vết đào bới.

Luyện chế phù triện thì tôi biết, nhưng nếu không phải sử dụng tới thì tốt nhất. làm xong mọi việc thì đã quá nửa đêm, thời gian không còn nhiều nữa, tôi cần phải nghỉ ngơi. Ngày may tôi sẽ bắt đầu đặt chân vào một hành trình đầy bất trắc và hung hiểm.

Tôi khoanh chân ngồi tĩnh tâm chừng hai mươi phút, sau đó mới lên giường đi nghỉ.

Tôi không muốn đem việc này nói cho sư muội biết, tránh cho việc sư muội phải lo lắng. hiện tại sư muội đang nghỉ tại ký túc xá nữ, tạm thời tôi không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của sư muội.

Cái mà tôi lo lắng nhất chính là những sự hung hiểm sẽ diễn ra trong ba ngày tới, tôi biết, chuyến đi lần này sẽ rất hung hiểm.

Theo tính toán về hoàng lịch, ngày hôm nay tôi phải nằm nhà thì mới thích hợp, nhưng mà thời gian quá gấp rút, vì sự an nguy của Bạch Hiểu Kim, tôi và Bạch Nham Lang cơ bản không thể chậm trễ thời gian. Tới nhà nhà ông chủ Bạch, hai chúng tôi vội vàng đi thẳng ra phi trường.

Chị Lam vô cùng lo lắng, nhưng vì sự an nguy của con gái, chỉ chỉ biết đứng nhìn hai chúng tôi rời đi, trong lòng cầu mong sao hai chúng tôi sẽ bình yên trở về.

Nghiêm khắc mà nói, oan nghiệt là do Bạch Nham Lang tạo ra, nhưng gánh nghiệt lại là chị Lam cùng con gái, thực sự mà nói rất không công bằng. nhưng trên thế gian này thực sự có công bằng không? Rất khó nói, đành phải gánh chịu mà thôi!

Máy bay cất cánh, khoảng một tiếng đồng hồ sau thì chúng tôi đã tới được vùng Giang Nam. Chúng tôi rời khỏi phi trường

Tiểu Cương, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi lên đường, hay là bắt xe đến thẳng chỗ đó? Bạch Nham Lang lên tiếng hỏi.

Trên đường đi, tôi đã nói cho ông ta biết kết quả bói toán của tôi, ông ta đã tỏ ra vô cùng kinh hãi.

Ông Bạch, không nên chậm trễ thời gian, chúng ta phải đến nơi đó càng sớm càng tốt.

Tôi vội vàng đáp.

Trên máy bay, Bạch Nham Lang đã nói cho tôi biết, sau khi xuống máy bay, chúng tôi cần phải ngồi xe thêm một tiếng nữa mới tới được chỗ chúng tôi cần đến. nơi chúng tôi cần đến là một thị trấn có tên là ‘Tất Đóa Thủy’, ở nơi đó dân số có khoảng một trăm nghìn người, giao thông không thuận tiện lắm, chỉ có đường bộ để tới nơi đó.

Chúng tôi vẫy được một chiếc xe taxi, cả hai chúng tôi lên xe, Bạch Nham Lang nói với lái xe: Tới thị trấn Tất Đóa Thủy, phiền anh chạy nhanh cho một chút!

Nghe nhắc tới địa danh Tất Đóa Thủy, sắc mặt người lái xe trở lên tái mét, anh ta quay lại hỏi Bạch Nham Lang: Ông nói đi đâu?

Thị trấn Tất Đóa Thủy! Bạch Nham Lang nhắc lại.

Người lái xe run rẩy vội tìm cách thoái thác: Xin lỗi, xe tôi đang có chút trục trặc nhỏ, nếu đi đường gần thì không sao, e rằng đi đường xa dễ bị chết máy giữa đường, làm chậm trễ công việc của hai người. hai vị, rất xin lỗi, hai vị tìm một chiếc xe khác nhé!

Nói xong anh ta mở cửa xe mời chúng tôi xuống.

Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, tôi biết người lái xe kia đang nói dối, bởi tay anh ta vẫn còn đang run rẩy, còn sắc mặt thì vẫn đang tái mét.

Bạch Nham Lang là người lăn lộn ngoài thương trường, đương nhiên ông ta hiểu được, ông ta liền móc ra mấy tời một trăm tệ đưa cho lái xe rồi nói: Anh bạn, chúng tôi có việc gấp cần tới Tất Đóa Thủy, anh không muốn chở chúng tôi cũng được, nhưng không nên nói dối chúng tôi! Nếu anh đồng ý chở chúng tôi, số tiền này sẽ là của anh!

Người lái xe nhìn mấy tờ tiền, anh ta tỏ ra do dự.

Sau cùng thì người lái xe cũng gật đầu, anh ta bắt đầu nổ máy cho xe chạy, đồng thời anh ta nói với chúng tôi: Hai người nhất định là người từ phương xa tới, cho nên không biết được cái địa danh đó nó khủng bố đến thế nào đâu!

Thực không dám dấu, cái thị trấn đó từ lâu đã không còn trên bản đồ nữa rồi, hơn nữa, đường vào thị trấn đã bị bít lại rồi, người ta còn cho dựng biển cấm vào nơi đó. ở đó bây giờ đã trở thành một khu bỏ hoang, ai còn dám đi vào nơi đó nữa?

Tôi và Bạch Nham Lang đưa mắt nhìn nhau, không hiểu trong thị trấn đó đã xảy ra chuyện gì mà lại bị bỏ hoang như vậy.

Bạch Nham Lang đưa thêm cho anh ta mấy tờ một trăm tệ nữa rồi yêu cầu anh ta chạy nhanh hơn.

Người lái xe nhận tiền, anh ta tiếp tục nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn, vừa chạy anh ta vừa nói: Chuyện này xảy ra vào mười tám năm trước, khi đó trong thị trấn đột nhiên có tin đồn, có người nhìn thấy quỷ, chuyện này thực ra cũng bình thường, bởi làm gì có nơi nào là không có ma quỷ? Nhưng mà sau đó thì không còn là chuyện nhỏ nữa, bởi càng ngày càng có nhiều người trong thị trấn nói mình trông thấy quỷ. Mà trong số những người trông thấy quỷ đó, đã có bảy tám người đã bị dọa cho sợ đến phát điên!

Khi đó cảnh sát cũng phải nhập cuộc, họ muốn tìm ra xem ai là người đứng sau những sự việc này. khi đó trong thành phố đã điều một nhóm cảnh sát gồm mười hai người tới thị trấn để điều tra.

Cuối cùng chỉ còn có một nữ cảnh sát sống sót trở về, mà khi trở về thì thần trí của cô ta cũng không còn tỉnh táo nữa, cô ta luôn mồm nói ở trong thị trấn Tất Đóa Thủy chỗ nào cũng thấy có oán quỷ, không cho bọn họ đi vào. Còn mười một cảnh sát còn lại thì mất tích không sao tìm thấy được.

Chuyện này về sau được truyền ra, khiến cho ai cũng phải kinh hoàng, những người đang sống trong thị trấn Tất Đóa Thủy vội bồng bế vợ con dắt nhau rời khỏi thị trấn. trong thị trấn lúc đó chỉ còn lại mấy gia đình có tài sản lớn, đồng thời họ cũng không tin vào ma quỷ, cho nên họ vẫn còn ở lại không kịp thời rời đi.

Mấy ngày sau, có một đội cảnh sát vũ trang tiến vào trong thị trấn, khi đó họ phát hiện ra, số người còn lại trong thị trấn, bất luận là già trẻ gái trai, tất cả đều đã treo cổ tự tử ở trong xưởng cacton Hồng Đồ rồi.

Treo cổ chết thì cũng là việc thường thấy, không có gì là đáng sợ, nhưng mà ở đây, tất cả mọi người đều treo cổ tập thể trong một xưởng bỏ hoang, tất cà mấy chục thi thể đều bị treo lủng lẳng trên một cái cây cổ thụ. thử hỏi nhìn thấy cảnh tượng này, có ai không kinh sợ đây?

Phía sau xưởng cacton Hồng Đồ có năm cây hòe cổ thụ, cành lá rất xum xuê. Hôm đó, người ta phát hiện ra mấy chục thi thể đều đang lủng lẳng trên những cành cây, giống như mọi người hẹn nhau xuống hoàng tuyền cùng một lúc vậy, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.

Nghe nói khi đó có mấy cảnh sát sợ đến nỗi đánh rơi cả súng! Nói đến đây, người lái xe rùng mình một cái.