...........
Song phương ước định thời gian xuất phát vào ba ngày sau, khéo sao Lâm Tầm Bạch nhận được thông báo xe Jeep ở lại Vũ Uy đã được sửa xong.

Chiếc xe đã được cải tiến, vào La Bố Bạc càng ổn thỏa.

Nhằm tiết kiệm thời gian, anh liên hệ với người bên công ty cho thuê xe nhờ hỗ trợ, hai bên lái xe đến Trương Dịch trao đổi, và anh sẽ trả cho người ta một khoản phí phát sinh.
Trước khi lên đường đổi xe, anh lập một danh sách các thứ cần chuẩn bị để tiến vào La Bố Bạc.
Các loại như thuốc khẩn cấp, túi ngủ lều trại, lốp dự phòng, xăng, điện thoại vệ tinh, máy tời ô tô tự động, miếng đệm chống trượt này nọ thì Tiêu Khản vẫn có thể hiểu được, mỗi tội có một món thì không.
“Đơn xin cứu hộ bằng trực thăng?!” Cô kêu lên, “Không phải mang theo điện thoại vệ tinh đã đăng ký cứu viện rồi sao? Tại sao anh vẫn cần máy bay trực thăng?”
“Không phải vì đảm bảo an toàn à.”
“Trước kia anh dẫn đoàn vào La Bố Bạc cũng từng xin trực thăng?” Tiêu Khản hỏi ngược lại.
“À..

Thế thì không.” Anh thành thật thẳng thắng, “Chẳng qua ngày đó chúng ta quật ra được cả xác mù, cô không cảm thấy cần phải đề cao cấp bậc an toàn một chút sao?”
Tiêu Khản dứt khoát gạch bỏ cái này khỏi danh sách: “Xác mù không mua vé máy bay, không xứng đáng đi máy bay.”
“...”
“Đồ ăn đâu?” Yến Sơn Nguyệt liếc mắt nhìn danh sách và chẳng thấy bất kỳ đồ ăn gì.

So với sự chuẩn bị đầy căng thẳng của Lâm Tầm Bạch và tính toán tỉ mẩn của Tiêu Khản, hiển nhiên cô ấy là một du khách từ đầu đến cuối, là dạng người không hào hứng cho lắm.
“Hướng dẫn viên Hồ có dụng cụ nấu ăn cho nên anh ta sẽ mua đồ ăn, lúc về sẽ chia theo đầu người.” Lâm Tầm Bạch trả lời.
Xuyên qua La Bố Bạc sẽ đơn giản hơn tiến vào khảo sát La Bố Bạc.

Giả như vào ngày đầu tiên xuất phát mà không chệch hướng thì ngày thứ ba đã có thể đến Lâu Lan, không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn.
Kế tiếp là mỗi người bận việc riêng, Lâm Tầm Bạch tới Trương Dịch, Tiêu Khản và Yến Sơn Nguyệt phụ trách mua sắm.
(P1)
Đến giờ hẹn nhau, bọn họ gặp nhau trước pho tượng Tỳ Bà Gảy Đàn ở trung tâm thành phố.

Vốn chỉ cần trao đổi với nhau qua đài cầm tay là đã đi được, song Tiêu Khản lo lắng, cứ nhất quyết phải kiểm tra nhu yếu phẩm Hồ Kim Thủy mang theo một lần, suy cho cùng cô chính là người tự tay cắt bỏ hạng mục trực thăng này.
Trang bị cho đợt lữ hành không khác với nhóm cô là bao, trên xe bọn họ chỉ có thêm dụng cụ nấu ăn, đồ ăn cùng với một cái rương gỗ nhỏ chạm trổ hoa văn.
“Đây là cái gì?”

Cô vén nắp lên nhìn thoáng qua, tất cả đều là những món đồ lạ khó mường tượng nổi, trong đó có một cái lư hương hết sức nổi bật, trên thân lò còn khắc chữ viết ký tự quái đản.
“Đây toàn là đồ tốt để bảo vệ bình an.” Hồ Kim Thủy nghiêm túc cho hay, “Trong La Bố Bạc có quá nhiều người chết, không mang theo chút pháp bảo sẽ không áp chế được oan hồn! Đừng quên ngày hôm đó chúng ta mới thấy...”
Lời này nhất thời khiến Lâm Tầm Bạch cộng hưởng, hai người bắt tay ôm nhau.

Thì ra không phải anh ta thấy xác mù còn có hứng thú xông vào La Bố Bạc, có chăng là sợ muốn chết lại không thể không làm việc.
Thử hỏi với tâm tình như vậy thì sao Lâm Tầm Bạch lại không hiểu được chứ?
Tiêu Khản coi như hiểu rồi, chuyện đặt tên nghệ danh vớ vẩn này đúng là con mẹ nó được truyền bá!
------
Đầu mùa hè, vầng dương dâng lên đỏ hực chực lửa, hai chiếc xe việt dã một trước một sau lăn bánh ra khỏi thành phố Đôn Hoàng, đi dọc theo đường cao tốc về phía Tây.

Hồ Kim Thủy sắp xếp hành trình tới Lâu Lan theo tuyến phía Bắc.

Trước hết ra khỏi Ngọc Môn Quan, qua Thành Ma Quỷ, Tam Lũng Sa để hướng về La Bố Bạc; tiếp đó tới sa mạc Kumtag, cuối cùng xuyên thẳng vào giữa hồ đến Lâu Lan.
Nơi có đường cao tốc thường có tình hình đường xá ổn định, Tiêu Khản là dân không dậy sớm nổi, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại là lúc nhóm cô đang chạy khỏi cao tốc, tiến vào sa mạc, thân xe xóc nảy thành thử mới đánh thức cô.
Xe vào sa mạc mang theo dáng vẻ thuyền nhỏ ra biển.

Nhìn lại từ kính bên, cô đã không còn thấy bóng dáng thành thị từ lâu, cách đó không xa có một vùng quần thể địa mạo Nhã Đan dày đặc, cao thấp đan xen dưới ánh sáng vàng, nhìn không thấy bờ bến.
“Đó là Thành Ma Quỷ, nơi có mật độ địa mạo Nhã Đan còn nhiều hơn hẳn phụ cận Vạn Lý Trường Thành.” Lâm Tầm Bạch theo thói quen giảng giải.
(P2)
Yến Sơn Nguyệt ở hàng ghế sau hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra gò đất bị gió bào mòn mang hình thù kỳ quái kia: “Vì sao gọi là Thành Ma Quỷ?”
“Cách nói chính thức thì nơi này là đầu gió của La Bố Bạc.

Sức gió cao nhất có thể đạt từ cấp 12 trở lên, gió mạnh thổi qua làm gò đất bị bóp méo xé toạc; hơn nữa cát ma sát và cộng hưởng với nhau, cuối cùng hình thành âm thanh ma quỷ kêu bén nhọn, cho nên gọi là Thành Ma Quỷ.”
“Vậy không chính thức thì sao?” Tiêu Khản kéo bịt mắt xuống, bất thình lình hỏi một câu.
Vừa nói đến chủ đề này, hướng dẫn Lâm hăng hái ngay: “Còn nhớ công chúa đi kết hôn thắm tình hòa hiếu bị chôn vùi ở Bãi Đồ Cổ không? Nghe nói qua mấy năm, nhà Đường lại phái một cô công chúa khác tới Vu Điền hòa thân.

Lần này nọ không đi qua Dương Quan mà đổi thành Ngọc Môn Quan.

Vì cầu bình an, quốc vương Vu Điền sai sứ đoàn đón dâu khảm viên ngọc đẹp đẽ được xem là đặc sản Vu Điền lên cổng, dùng để kính dâng Thần Cổng Ải, bởi vậy mới có cái tên Ngọc Môn Quan.


Dè đâu gióng trống khua chiên tuyên dương lại khiến bọn họ bị bọn cướp theo dõi.

Không lâu sau khi ra khỏi Ngọc Môn Quan, họ bị mai phục sát hại tại Thành Ma Quỷ, có oan hồn dã quỷ mới có tiếng quỷ kêu thê lương.”
Anh nói thao thao bất tuyệt xong xuôi, Tiêu Khản một lần nữa đeo bịt mắt.
“Anh bịa ra đúng không?” Cô hỏi.
“Ấy...”
“Kể chuyện điển tích mà anh còn quá sức tưởng tượng thế? Chi bằng nói bên trong có xác mù đang gào khóc thê thiết còn hơn.”
Lâm Tầm Bạch mạnh miệng phản bác: “Tôi vốn đang trả lời cho bà chủ Yến, hai lần!” Anh cố tình nhấn mạnh, lần trước Yến Sơn Nguyệt có hỏi anh ở Bãi Đồ Cổ.
Cũng may Yến Sơn Nguyệt nể mặt, tán thưởng gật đầu: “Chuyện xưa đều hay lắm.”
Cuối cùng hướng dẫn viên Tiểu Lâm cũng nhặt được mặt mũi thường vỡ nát.
Land Cruiser màu xanh lá cây dẫn đội đột ngột giảm tốc độ, dừng lại ở một khúc cua.

Lâm Tầm Bạch theo sát phía sau, dừng xe.
Tiêu Khản lại tháo bịt mắt xuống.
“Qua Thành Ma Quỷ chính là Tam Lũng Sa.

Hồi trước nơi này chỉ có ba gờ cồn cát cho nên được gọi là Tam Lũng Sa, về sau hoàn cảnh xấu đi, gió cát nghiêm trọng, mới có những núi cát tạo thành từng dải này, cho tới nay toàn bộ cồn cát vẫn còn di chuyển.

Vào mùa hè nhiệt độ cát cao, thành thử cần xì hơi lốp xe nhằm giảm áp lực, ngừa chuyện nổ lốp.” Anh nói xong còn bổ xung, “Đây không phải là chuyện tôi nặn ra.”
(P3)
Tam Lũng Sa là cực Bắc của sa mạc Kumutag, cũng là cửa Đông của La Bố Bạc.

Qua nơi này mới được coi là chân chính tiến vào khu La Bố Bạc không người.
Tiêu Khản lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, quả nhiên không có tín hiệu.
Chuyến đi này bọn họ mang theo hai loại công cụ liên lạc, một là điện thoại vệ tinh, hai là đài cầm tay.

Dưới tình huống không có mạng, điện thoại sẽ là đồ trang trí vô dụng, còn tín hiệu kênh liên lạc bằng vệ tinh có thể bao trùm gần như tất cả các khu vực trên bề mặt Trái Đất, mỗi tội nó tốn kém, chỉ dùng để liên lạc khẩn cấp với thế giới bên ngoài.


Đài cầm tay thường được gọi là bộ đàm, dựa vào sóng vô tuyến để truyền tín hiệu, dùng để cả nhóm liên lạc với nhau.
Giọng nói của Hồ Kim Thủy truyền ra từ đài cầm tay: “Lát nữa xả khí xong thì từ từ chạy, không cần gấp.”
Lâm Tầm Bạch lên tiếng, đoạn loại hỏi các cô: “Các cô có đói không?”
Tiêu Khản lắc đầu, lúc này mới đi được 3 tiếng, chưa tới mức đói bụng.
Lâm Tầm Bạch mở cửa xuống xe, ném ra hai chai nước cho các cô từ cốp xe, tiếp theo anh mới lấy công cụ xả khí.

Cát tựa rắn trườn, lắc lư trên mặt đất, anh ngồi xổm, cát mịn chạy dọc theo mắt cá chân tới vòng quanh đầu gối anh.
Tiêu Khản ngồi lâu eo mỏi nhừ bèn xuống xe lắc lắc tay chân.
Phía trước không xa, Trần Khác đứng bên cạnh xe, một tay cầm nước khoáng, một tay cầm nửa miếng bánh naan*.
*Bánh naan / nan: món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc; là một loại bánh mì cắt lát chứa bột nở, nướng lò trong lò.
Tiêu Khản quan sát gã chằm chằm tới nỗi không chớp mắt.

Đại để cô nhìn quá mức chú tâm đã làm Lâm Tầm Bạch không dằn lòng nổi khẽ ho nhẹ một tiếng: “Không phải chỉ là con lai thôi à, đẹp tới như vậy sao…”
Không khí khô khốc điên cuồng hút đi độ ẩm trong cơ thể con người, cô uống hai ngụm nước, thuận miệng trả lời anh: “Không đẹp bằng anh.”
Tay Lâm Tầm Bạch run lên, thiếu điều vặn gãy luôn lõi van khí.
Ánh mặt trời chói chang, phơi nắng đến nỗi vành tai anh nóng hổi.
“Cô ...”
Anh vừa ấp úng đôi chữ, Tiêu Khản đã đạp chân chui lại vào xe, để lại cho anh một bóng lưng đầy khí phách.
“...”
Xả xong lốp, hai chiếc xe tiếp tục tiến lên.

Dựa theo chỉ thị của Hồ Kim Thủy, Lâm Tầm Bạch thả chậm tốc độ xe, sợ trong một thoáng mất tập trung sẽ sa vào cát lún.

Khi vượt qua cồn cát, tốc độ chậm đến mức còn bì được với đi bộ.

Bấy giờ Tiêu Khản mới hiểu được nguyên nhân anh hỏi có đói hay chăng, sợ là phải lái xe một lúc mới kết thúc được đoạn đường này, cho nên cần ăn gì đó đã.
Bỏ qua địa hình, hoàn cảnh bốn bề làm người ta lo lắng đề phòng, trước sau trái phải, trên trời dưới đất, mắt chỉ thấy một diện mạo: cát vàng, cát vàng và cát vàng… Phía trước như ẩn như hiện thấy được vết bánh xe chiếc Land Cruiser.

Ngặt nỗi nhìn từ gương chiếu hậu, dấu vết bánh xe của bọn họ đã bị cát lún bao trùm thần tốc, có muốn quay đầu lại cũng không tìm được phương hướng.
(P4)
Thời xa xưa, La Bố Bạc được gọi là Ấu Trạch, là Bồ Xương Hải; thời nhà Nguyên lại mang tên Náo Nhĩ, theo tiếng Mông Cổ ngụ ý là hồ nhiều nước tích tụ.

Chốn này nằm ở lòng chảo lưu vực Tarim, bốn phía có sông Khổng Tước, sông Chechnya, sông Tarim và sông Sơ Lặc bắt nguồn từ dãy núi Kỳ Liên lần lượt chảy xiết về phía này.
Một từ “Bạc” (Hồ) đã đại diện cho hồ nước rộng lớn một thời.
Mà bây giờ chỉ còn là biển vàng thênh thênh, cát lún chực trút nước.
Trước khi vào La Bố Bạc, Tiêu Khản đã mường tượng đủ dạng viễn cảnh, có chăng thật sự tiến vào cô mới hay điều mình hằng tưởng hão huyền và ngây thớ tới mức nào.

Hoang vu cực hạn sinh ra mỹ cảm cực hạn, không khí nóng hầm hập dâng lên thành từng gợn sóng như nước.

Trong hoàn cảnh đất không có thú, trời không chim bay, bọn cô tựa như vật sống duy nhất.
Cô thốt nhớ tới một câu.
– Tận cùng của sa mạc là gì?
– Một vùng sa mạc khác.
Lái xe trên nền cát làm người lắc lư thất điên bát đảo, trần ai lái với tốc độ như rùa rời khỏi khu cát lún xong lại lái xe trên con đường vỏ muối.
Đây là một loại địa hình độc đáo của La Bố Bạc.

Sau khi nước trong hồ khô cạn, muối và kiềm trong nước ngưng đọng thành lớp vỏ muối cứng rắn, lớp vỏ này nở ra quá mức dưới nhiệt độ cao từ nắng nóng, sẽ đùn ra thành các mảnh vỏ cứng nứt nẻ.

Mảnh muối kiềm màu trắng hệt lưỡi dao sắc bén nhô lên trải đầy mặt đường, xe chạy qua ở trên vẫn bị va đập và kêu rắc rắc dù đã nâng cao khung gầm.
Một mạch tới chạng vạng tối, bọn cô mới tiến vào một mảnh sa mạc Gobi tương đối phẳng lặng.

Ánh tà dương chiếu xuống Con Đường Tơ Lụa cổ xưa ít người qua lại này, nhuộm khi vàng đỏ khi đỏ vàng toàn bộ hoang mạc, từng hạt cát bay lên do gió vẩn nơi bánh xe đã lắng xuống, cuối cùng ngày đầu tiên gian nan sắp kết thúc.
Lâm Tầm Bạch mỏi rệu rạo đến nỗi gieo một hơi thở dài, lại nhìn hai bà chủ bên cạnh đã bị xóc tới độ sắc mặt trắng bệch.

Nói thật, anh có chút phần thương cho bà chủ Yến, đi du lịch bị động, chịu tội vô ích.
Về phần một người khác ấy mà, hoàn toàn là tự rước lấy.
“Tôi đã nói con đường này không dễ đi rồi mà cô cứ muốn tới, khổ thân.”
Tiêu Khản ngồi xiêu vẹo ở ghế lái phụ, nuốt xuống một ngụm nước chua cuồn cuộn ứa lên: “Không phải vì Trương Dương nói cho tôi biết hộ tịch của Xuân Sinh ở Nhược Khương, còn trong tay Trần Khác kia có đồ trong Động Tàng Kinh còn muốn tới Lâu Lan...”
Lâm Tầm Bạch nhớ tới logic của cô - trên đời này không có nhiều sự trùng hợp đến thế.
Phía trước, Hồ Kim Thủy dừng xe tại một chỗ tường đất Nhã Đan để cản gió, xem ra anh ta muốn cắm trại nấu cơm vào giấc bình minh.

Trần Khác đi xuống từ đằng sau, vịn cửa xe, đứng tại chỗ hồi lâu với khuôn mặt màu đất.
Lâm Tầm Bạch lái xe qua, đỗ ở phía sau vài mét.
“Cô cảm thấy gã tới Đôn Hoàng tìm bích họa, sẽ cướp mối làm ăn của cô?”
Tiêu Khản mạnh mẽ xốc mình dậy, nghiến răng trả lời: “Đồng nghiệp như nước với lửa, dám chặt hồ tôi thì phải có mạng mới được.”
Ồ.
Lâm Tầm Bạch nhớ tới logic thứ hai của cô - không chừa lại kẻ thù qua đêm.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
 
------oOo------