...........
Âm thanh vẫn còn tiếp tục, gã lay Hồ Kim Thủy bên cạnh.

Người này đang ngủ say, tiếng ngáy rung cả người.
Vẫn chưa tỉnh.
Trần Khác tát một cái.
Hồ Kim Thủy thốt nhiên bừng tỉnh: “Cái, chuyện gì?!”
Trần Khác đưa đài cầm tay sang cùng lúc bật đèn đêm.

Hồ Kim Thủy lơ mơ mở mắt, cầm lấy mà không hiểu ra sao.

Đài cầm tay màu đen bị bàn tay to của anh ta nắm chặt hệt một món đồ chơi bỏ túi.
Tiếng nói quái đản bay bồng bềnh trong lều trại: “...!Đôi mắt...!Xoẹt… Mắt của ta…”
Không nói hai lời, Hồ Kim Thủy cúi đầu chui ra khỏi túi ngủ, lần mò lấy đèn khẩn cấp trong tay và xông ra ngoài; đi cùng đường tức là đồng bạn, đây là quy tắc đi lại ở sa mạc.
Dưới màn đêm, La Bố Bạc giống khúc gỗ mục khổng lồ chìm dưới đáy biển, mây dày lấp trăng, không còn thấy bóng dáng sao đầy trời.
Ánh đèn trắng sáng chiếu lên lều trại cách đó không xa tựa như hai gò đất ngay ngắn, một lớn một nhỏ, yên lặng phát triển giữa sa mạc.
Không đèn không tiếng động.
Trong lòng Hồ Kim Thủy thoáng táng đởm, may là Trần Khác theo sát phía sau.

Hai người sấn bước thật nhanh và gọi về cái lều trại đôi trước: “Tiểu Lâm! Tiêu Khản!”
Bọn họ chỉ mang theo tổng cộng hai bộ đài cầm tay, một bộ bị Hồ Kim Thủy giữ, bộ còn lại hẳn đang ở trong tay Lâm Tầm Bạch.
Gió lạnh thốc tới trước mặt làm cả người phát lạnh, tiếng kêu bị kéo ra với âm điệu vặn vẹo.
Lều trại vẫn không nhúc nhích.
Hồ Kim Thủy sốt ruột, xắn tay áo lên kéo cửa.

Có khi động tĩnh quá lớn đã đánh thức Yến Sơn Nguyệt trong lều trại đơn, cô ấy kéo ra một khe hở, hoang mang nhìn về phía bọn họ.
Trần Khác lắc lắc đài cầm tay với cô ấy, cô ấy mờ mịt mở bàn tay ra.
Rốt cuộc lều trại đôi đã có tiếng đáp lại, cửa cuốn được vén lên từ trong ra ngoài, Lâm Tầm Bạch hãy còn buồn ngủ thò nửa người ra: “Ai vậy?”
(P1)

Hồ Kim Thủy hỏi: “Đài cầm tay có ở chỗ cậu không?”
Lâm Tầm Bạch lấy lại bình tĩnh, thấy rõ người tới: “Là Hướng dẫn viên Hồ đấy à, đài cầm tay ở chỗ tôi đây.” Anh xoay người sờ so.ạng một hồi, lấy ra một cái đài cầm tay ở bên cạnh.
Màu đen, to bằng bàn tay, nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay anh.
Màn hình tối đen và không có âm thanh.
“Bên các anh không có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Khác truy vấn.
“Xảy ra chuyện? Ai?” Lâm Tầm Bạch có vẻ càng ngu ngơ, lấy đèn khẩn cấp chiếu vào trong.

Tiêu Khản ngủ còn sâu hơn anh bên đầu kia, tiếng ngáy đều đặn thiếu điều chỉ thua Hồ Kim Thủy vài phần mà thôi.
Hiển nhiên đã ngủ rất ngon, hoàn toàn không hay chuyện gì xảy ra.
“Cái này...” Hồ Kim Thủy khó tin ngoáy lỗ tai, “Chẳng lẽ tôi nghe nhầm rồi?”
“Anh nghe được cái gì?” Lâm Tầm Bạch tò mò hỏi ngược lại.
“Hơn nửa đêm, đột nhiên đài cầm tay phát ra một giọng nói vừa giống nam lại giống nữ, bảo mắt gì đó.

Tôi còn tưởng đâu mấy anh có chuyện.”
So với Hồ Kim Thủy, đồ chừng phần Trần Khác nghe được đầy đủ hơn một chút, gã cho hay: “Những gì tôi nghe được là: cho ta mượn con mắt của mi…”
“Cái gì?!”
Vừa thốt ra lời này, bấy giờ Hồ Kim Thủy la lên.
Không màng tới khách quý ở phía trước, người đàn ông vạm vỡ khôi ngôi cao 1m9 rậm râu tóc hoàn toàn nổ tung: “Sao, sao anh không nói sớm chứ! Mẹ nó! Con mẹ nó thế là gặp ma rồi!”
“Ma gì?” Trần Khác không hiểu.
“Chính là xác mù!” Hồ Kim Thủy đã hoảng hốt, sắc mặt còn trắng hơn bóng đèn, “Hồi trước tôi nói với anh rồi, đừng một mình chạy lung tung trong sa mạc, cẩn thận bị ma quỷ không mắt bắt được và hỏi anh mượn con mắt...!Mẹ kiếp! Chết rồi, đừng nói cậu chủ Tôn để mắt tới tôi đấy!” Không đợi Trần Khác hoàn hồn, anh ta rảo chân chạy về phía chiếc Land Cruiser, phỏng chừng muốn chuyển những món đảm bảo bình an nọ.
Tiêu Khản bị đánh thức bởi tiếng rống của Hồ Kim Thủy, nửa ngủ nửa tỉnh ngồi dậy: “Làm sao vậy?”
“Hình như xác mù tìm bọn họ...” Lâm Tầm Bạch quay đầu trả lời, thần sắc căng thẳng bất an.
(P2)
“Mấy người đều biết xác mù?”
Trần Khác nhíu mày.
Ngày đó Hồ Kim Thủy từ Hang Mạc Cao quay về bên ngoài Ngọc Môn Quan xác nhận xác, anh ta thật sự từng đề cập với gã trên đường trở về, chẳng qua gã nào có xem những lời đó là thật.

Hiện giờ thấy từng người bọn cô phản ứng đã biết trông như ai nấy đều tin.
Thậm chí bao gồm cả Tiêu Khản.

Cô ngáp, bò ra khỏi lều: “Làm nghề của chúng ta thì chỉ biết xác mù thôi vẫn chưa đủ.

Nghe nói xác mù đầu tiên trong sa mạc này có tên là Sa Vệ, 25 năm trước trộm đồ trong động Ngàn Phật và chính là một bức bích họa trong hang Mạc Cao.

Từ đó hắn để lại lời nguyền, hễ là người xông vào biển cát tìm kiếm bích họa đều sẽ bị hắn móc hai mắt, trở thành u hồn không mắt...”
Giọng nói của cô đè xuống thấp kèm theo từng đợt gió lạnh chui thẳng vào trong da thịt người.
“Giống như cậu chủ Tôn sao?” Trần Khác hỏi.
Tiêu Khản nhìn chằm chằm vào mắt gã đầy sắc bén: “Đúng vậy, giống như cậu chủ Tôn đó.”
Lâm Tầm Bạch bổ sung thêm một câu: “Anh Trần, người theo Phật chú ý nhân quả, nếu bị xác mù quấn lấy sẽ không tiện thoát thân.”
Đêm tối bao trùm sa mạc mênh mang, không biết đến tột cùng trên dưới mặt đất này đã chôn vùi hàng bao bộ xương khô trăm ngàn năm qua.
Có bao nhiêu cô hồn dã quỷ, lại có bao nhiêu trong số họ mang chấp niệm không tan biến?
Trần Khác suy nghĩ thật lâu: “Mỗi người đều có số mệnh của mình, nhân quả, nhân quả, tất nhiên trước có nhân rồi mới có quả, chung quy sẽ không có việc không có nhân đã có quả.”
“Vậy cũng đúng.” Tiêu Khản cười.
Gã giơ đèn khẩn cấp, xoay người đi tìm Hồ Kim Thủy: “Thời tiết đêm nay không tốt, làm phiền rồi.” Ánh sáng trắng kéo cái bóng của gã thật dài, hệt một vệt mực nhòe.
Tiêu Khản liếc mắt nhìn Yến Sơn Nguyệt đầy u mê ở phía đối diện, nói với sự dỗ dành: “Ngủ đi, Chim Yến.”
Yến Sơn Nguyệt nằm lại không chút tư lự.
(P3)
Cửa cuốn lều trại một lần nữa khép lại, Lâm Tầm Bạch tựa vào một góc, hai tay đan xen.

Anh đang nhìn Tiêu Khản, Tiêu Khản đang nhìn anh.
Khán giả rời sân khấu, hai người nhìn nhau trong bóng tối.
Vở kịch vừa rồi là do hai người bọn họ kẻ xướng người họa nhằm thăm dò Trần Khác.

Mỗi tội thây kệ là biểu hiện của gã hay mỗi một câu gã thốt ra đều làm người ta khó nắm bắt.

Như thể gã có tri thức nửa vời về xác mù, lại như thể thờ ơ với bức bích họa.
Nghi ngờ nhưng không nghiên cứu sâu, có suy nghĩ nhưng không bộc lộ.

Nhưng gã vẫn sơ suất ở một điểm.
“Gã không hỏi cô bích họa gì bị trộm.” Lâm Tầm Bạch nói.
Tiêu Khản gật đầu.
Có lẽ Trần Khác không biết lời nguyền của Rừng Đắc Nhãn và xác mù nhưng đoan chắc gã tỏ tường về bức Rừng Đắc Nhãn.

Nếu không với một người cầm trong tay hàng thật trong Động Tàng Kinh, sao gã lại không tò mò về bức bích họa mất đi trong động Ngàn Phật?
Trừ phi gã đã hay từ lâu.
Biết bích họa nào bị mất, biết làm sao bích họa bị mất, thậm chí nhiều hơn nữa.
Không hiểu sao Tiêu Khản có một cảm giác mình và Trần Khác như hai mảnh ghép, mỗi người đạt được chiến thắng riêng âu vẫn là trăm sông đổ về một biển.

Chỉ là không biết vì sao gã lại tìm và tìm cho ai.
Lâm Tầm Bạch lại mang một cảm giác khác.
Cùng là hồ ly kỳ cựu, anh cảm thấy ở chung với người mang tính tình thẳng bưng gặp người giết người gặp Phật giết Phật như Tiêu Khản còn tốt hơn nhiều Trần Khác làm bộ làm tịch.
“Đúng là đụng phải đồng nghiệp.” Cô hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn có vài phần hưng phấn không hẹn mà gặp.
“Bà chủ Tiêu, đêm nay sẽ xử gã à?” Lâm Tầm Bạch rục rịch xoa tay, hưng phấn theo.
“Tại sao?” Tiêu Khản nhướng mày, “Tôi còn trông nhờ vào phí sửa chữa của gã.”
“A?”
“Hơn nữa, xử gã? Xử thế nào? Anh muốn giết người và phóng hỏa hay gì?”
Cả người Lâm Tầm Bạch choáng váng.
“Chờ đã...!bà chủ Tiêu, cô đâu có đối xử tôi bằng thái độ này đâu.

Cô, cô,…” Anh đưa tay múa chân làm động tác cắt cổ, ám chỉ lúc trước cô cầm dao dí vào anh uy hiếp.
Bàn về lý lẽ, một đường này Lâm Tầm Bạch đã cho cô không ít trợ giúp, nhưng mà…
“Trong tay người ta có nhiều thứ đáng giá như vậy trong khi anh chỉ là một hướng dẫn viên du lịch nhỏ nhoi mà thôi.”
“...”
“Yên tâm, giữ lại gã vì biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
“Vậy giữ lại tôi thì sao?”
(P4)
Tiêu Khản mím môi suy nghĩ một lát, không thể nói quá nhiều lời thật, cứ phải cổ vũ một tí: “Đương nhiên… giữ lại anh vì anh biết ở rể, không chừng bố vợ tương lai của anh thích tranh chữ cổ, không phải coi như trở thành khách hàng mới của tôi ngay à.”
Lâm Tầm Bạch muốn rút lại suy nghĩ trước đó của mình.
Sau một phen ầm ĩ, thời gian không còn sớm, Tiêu Khản chui lại vào túi ngủ, xem bộ dáng dự định ngủ thật.
“Chúc ngủ ngon.”
Họa hoằn cô nói được một câu điềm đạm.
Lâm Tầm Bạch không đáp lại, một âm thanh dao động giữa không trung cướp lời trước.

“Xoẹt...!Xoẹt...!Chờ ta một chút...”
“Lâm Tầm Bạch, mẹ nó, anh chơi tới nghiện rồi?” Mượn được sự điềm đạm chỉ có 3 giây ngắn ngủi.
“Bà chủ Tiêu, không phải tôi.”
Đưa tay không thấy năm ngón tay lên trong không gian bịt kín, đài cầm tay không có dấu hiệu gì đã lóe ra ánh sáng màu đỏ.
Đích xác không phải Lâm Tầm Bạch.
“...!Không...!Mi đừng đi...!Ta không thể nhìn thấy...!Không...”
------
Ánh lửa đêm tối đỏ như que hàn nóng hổi, Hồ Kim Thủy trải ra toàn bộ của nả, trong lư hương cắm ba cây hương thật dài lớn chừng chiếc đũa, một thanh kiếm gỗ đào dán đầy bùa giấy vàng, chuông Tam Thanh lắc lên leng keng.
Anh ta vừa đốt bùa vừa gõ mõ.
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, đệ tử Hồ Kim Thủy một lòng hướng thiện, kính xin Phật tổ phù hộ, đừng để xác mù móc mắt con… Thần về miếu, ma về mộ phần, yêu ma quỷ quái về sơn lâm, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Trần Khác đứng sau lưng anh ra, nhất thời không phân biệt rốt cuộc người này có tính ngưỡng gì.
“Lúc trước tôi dẫn đoàn tới Hang Mạc Cao, xem qua một cái hang của Tây Ngụy, trong hang có một tượng Phật hai Bồ Tát, đỉnh hang có vẽ Lôi Công Điện Mẫu, còn có Tây Vương Mẫu ngồi xe phượng, cho nên đạo Phật không phân biệt!” Hồ Kim Thủy nói như vậy.
Nhất là vào lúc yêu quỷ quấy phá, ai biết cái nào ghê gớm hơn.
Trần Khác hỏi: “Còn cây thánh giá thì sao?”
“Trung Quốc không ổn thì để Thiên Chúa lo.”
“...”
“Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, Án ma ni bát mê hồng!”
Bùa trên không trung hóa thành mảnh vụn xám trắng, rơi xuống bên chân của Lâm Tầm Bạch dọc theo hướng gió thổi.

Năm phút trước, Tiêu Khản nghiến răng nghiến lợi bảo dám cá Trần Khác phát hiện bọn họ giả thần giả quỷ, mới hù dọa bọn họ ngược lại.

Mà hiện tại rõ rành anh thấy đài cầm tay bị Hồ Kim Thủy đặt ở trước lư hương cung phụng trừ tà.
Cô đánh giá quá cao sự nhạy bén của Trần Khác, và đánh giá thấp khả năng dẫn lửa đốt thân mình.
Do trong tay Lâm Tầm Bạch nắm một bộ đài cầm tay khác đang phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt, nỗi sợ hãi không tên hệt con kiến đen bò tê dại khắp toàn thân anh trong nháy mắt.
“Xoẹt...!Xoẹt...!Đôi mắt...!Xoẹt...”
Anh nhớ tới một câu chuyện cũ mình từng nghe.
- Người đi trong dương gian, ma lội tại sông âm, một đường âm dương, người ma chung nhịp thở.
- Chớ chơi với ma, chớ chơi với ma, người chơi ma, ma chơi người.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
 
------oOo------