Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Tám giờ sáng, ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ rừng hồ dương.
Giữa những tầng cây xanh, những đốm sáng với cường độ bất đồng xuyên qua cành lá, phản chiếu xuống bãi cát vàng nâu hệt kho báu nằm rải rác trong rừng.
Vậy mà những vẻ đẹp tự nhiên này kém sa “kho báu thật sự” được giấu trong bảo tàng nghệ thuật.
Làn sóng phóng viên đầu tiên đặt trước đã chờ từ lâu tại cổng Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ.
Hai đợt bảo vệ ở cửa canh gác đang bàn giao, ba người trực đêm tối qua mỏi mệt phàn nàn với đồng nghiệp: “Đã đi làm hơn hai năm mà đây là lần đầu tiên tôi mệt cỡ này.”
Người thay ca cười bảo: “Không phải vì trước đây phòng trưng bày của chúng ta vừa không có khối người tới vừa không có đồ vật quý giá như vậy à.”
“Anh Vương anh Lý có tinh thần tốt chứ em thì không được, lơ là cái là ngủ ngay.” Một trong số họ ngáp liên tiếp hai cái.
“Xem ra đêm qua không có việc gì nên cậu mới ngủ.”
“Sao lại không có chứ.

Nửa đêm nửa hôm có một cô gái một mực muốn xông vào, để em phải cản lại...” Người nọ xua tay, “Không nói nữa, em về nhà ngủ bù trước, tối mai còn phải trực nữa.”
Hai nhân viên bảo vệ lấy được chìa khóa cười phá lên, để lại mấy người ở cửa kiểm tra giấy tờ của phóng viên còn hai người bọn họ một trước một sau đi vào trong, chuẩn bị mở cửa mở phòng trưng bày.
Được thành lập trong ba năm, Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ là một bảo tàng tư nhân.
Trong những năm gần đây, Đôn Hoàng đã lọt vào tầm ngắm của công chúng, đồng thời nổi lên một nhóm các nhà nghệ thuật được gọi là “Trường phái hội họa Đôn Hoàng”.

Họ lấy bích họa Đôn Hoàng làm bản gốc, kết hợp các đặc điểm của Tây Vực và bút pháp vẽ tranh Trung Quốc, tạo thành một phong cách nghệ thuật độc đáo.
Các nhà nghệ thuật tập trung tại Đôn Hoàng, và bảo tàng nghệ thuật ra đời theo thời thế.
(P1)
Trong ba năm qua Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ chủ yếu tổ chức loại triển lãm này, thi thoảng còn hợp tác với Bảo tàng Đôn Hoàng, có một số triển lãm vừa và nhỏ.

Bây giờ có bảo vật giữ tiệm tạm thời, danh tiếng nó đã vang xa, lưu lượng khách tăng vọt đồng thời mang đến vấn đề thiếu nhân lực.
May mắn thay giám đốc đã phát hành tin tức tuyển dụng, các nhân viên bảo vệ chịu khổ thêm mấy ngày nữa rồi ca làm việc sẽ thoải mái hơn.
Một người dẫn đầu mở khóa cửa đầu tiên, cửa cuốn tự động kéo lên, tiếp theo là cửa thủy tinh cảm biến thứ hai.

Trước hết cần nhập mật mã, sau đó sử dụng điều khiển từ xa để mở.
Dựa theo quy trình, giao ca rồi bọn họ phải tuần tra toàn bộ sảnh triển lãm, xác nhận vẫn ổn mới để khán giả vào.
Trước mắt trong phòng trưng bày chỉ có triển lãm tại lầu hai, hai người đi lên dọc theo cầu thang sảnh chính được 10 bậc thì một anh chàng trẻ tuổi ngửi trái phải: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”
Người khá lớn tuổi khẽ lắc đầu: “Mùi gì?”

“Có mùi rỉ sét nhàn nhạt...”
“Ủa, trong sảnh ngoại trừ bích họa thì cũng là tranh sơn dầu, lấy đâu ra rỉ sét? Anh đi sang hai gian bên cạnh, cậu vào sảnh đôi, kiểm tra sớm mở cửa sớm.”
Chàng trai trẻ không nói nhiều nữa, xoa lấy mũi rồi đi vào sảnh đôi lớn nhỏ.

Quái thật, cái mùi thoang thoảng này càng ngày càng đậm.

Cậu ta không khỏi tăng nhanh bước chân, hoàn tất kiểm tra gian ngoài đã đi vào gian trong.
Bên trong cất giữ vật triển lãm đặc thù, nguồn sáng nhu dịu nhẹ lờ mờ, nơi bắt mắt nhất ở trung tâm vốn là Rừng Đắc Nhãn.
Hiện tại đã trống không.
Toàn bộ mặt kính bị đập vỡ thành mảnh vụn, bích họa trong tủ không cánh mà bay.
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi bị một màn này làm cho hãi hùng không thốt nổi thành lời.

Bích họa, bích họa biến mất?
Tại sao bích họa lại có thể biến mất?!
Cậu ta sải bước nhào tới, lần nữa xác nhận tủ trưng bày bị đập, bích họa bị trộm, đây chính là bích họa của động Ngàn Phật đấy! Mất suốt 25 năm, hôm qua mới đưa vào bảo tàng nghệ thuật, hôm nay đã…
Cậu ta gấp rút sờ về phía bộ đàm bên hông, ánh mắt dời xuống, một chất lỏng màu tối khúc chiết đang từ từ chảy ra từ khe hở dưới tủ trưng bày.
Cái gì đây?
(P2)
Cậu ta khom lưng xuống, dùng ngón trỏ sờ một tí, dinh dính.
Có màu đỏ.
Da đầu cậu ta trong nháy mắt tê dại, theo bản năng nhìn về phía sau, chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã khiến cậu ta thất đảm tới mức ngã chỏng vó.
Phía sau tủ kính vỡ là một bãi máu lớn sắp đông kết, mà giữa vũng máu có một thi thể người đàn ông nằm ngang.

Người này vận bộ quần áo mùa hè hiệu Arc’teryx bị máu nhuộm đẫm, thi thể cứng còng ngửa mặt lên trời, mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn, sống mũi cao như đường núi mọc lên thẳng từ mặt đất.
Hai bên chân núi là hai cái lỗ thịt đỏ thẫm.
Máu tươi chảy uốn lượn ra ngoài từ hai cái lỗ, kéo thành hai đường đỏ thắm đáng sợ trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của gã.
Cậu bảo vệ lăn lộn, hét lên…
“A a a!”
“Người chết! Không! Giết người rồi!”
------
Giờ cơm trưa, Lâm Tầm Bạch nằm trên giường trong phòng mình, mắt nhìn đau đáu vào điện thoại di động lướt tin tức, còn lỗ tai lại đang nghe ngóng tiếng động phòng sát vách.

Tối hôm qua anh ăn xong thịt nướng bèn tức giận đi ngủ, không biết Tiêu Khản trở về lúc mấy giờ.

Có điều lúc anh xuống lầu ăn sáng đã thấy cửa phòng cô sáng đèn đỏ “Xin đừng quấy rầy” mới biết cô đã quay về ngủ.
Giờ đã gần 1 giờ tới nơi mà cô còn chưa dậy.
Anh tục đọc tin tiếp theo – 32 hiện vật văn hóa Trung Quốc từ Bảo tàng Guimet ở Pháp sắp được đưa về nước, 28 cổ vật trong số đó sẽ được nhà tài trợ Christian Kristio hoàn trả miễn phí.
Lâm Tầm Bạch đang muốn mở hình ảnh lên, xem thử người nước ngoài lương thiện này trông ra làm sao thì màn hình điện thoại đã chuyển sang ID người gọi.
Anh nhấn nút xanh lá cây để kết nối.
(P3)
“Này, Chú Họ, chú ăn chưa?”
Người ở đầu dây bên kia không có tâm trạng tán gẫu việc gia đình với anh, cứ thế hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiêu Khản đâu? Cô ấy có ở cùng mày không?”
“Cô ấy ngủ ở phòng bên cạnh.” Anh khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Sao, chú tìm cô ấy có việc gì?”
Người bên kia đầu dâu khựng lại giây lát, giọng điệu nặng nề.
“Chú không sao, là cô ấy có chuyện.”
“Hả?”
Lâm Tầm Bạch không hiểu đầu đuôi ra sao.
Chú Họ còn chưa trả lời anh là ngoài cửa đã truyền đến một tràng đập cửa dồn dập.

Động tĩnh thật lớn, cách rất gần, anh xoay người nhảy lên, cầm di động đi mở cửa.
Cửa phòng vừa mở, một giọng nói nghiêm nghị vang lên bất thình lình.
“Cảnh sát phá án, tạm thời phong tỏa, xin nhân viên không liên quan lập tức tránh xa!”
Đương nhiên Lâm Tầm Bạch sẽ không né tránh bởi vì trước hết là thân phận của anh, kế đó là vì bọn họ gõ cửa phòng Tiêu Khản.
Anh kéo cửa phòng đi ra ngoài, hành lang đã kéo dây cảnh giới, bốn cảnh sát mặc đồng phục màu lam bủa vây cửa phòng Tiêu Khản.
Người cầm đầu chính là con trai của Ca Trương, Trương Dương.
Người quen gặp mặt, Lâm Tầm Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Mấy anh đang làm cái gì vậy?”
Nhưng Trương Dương làm như không thấy nghi vấn của anh, cầm lấy bộ đàm chỉ huy hiện trường: “Tổ phá cửa sổ đã sẵn sàng chưa?”
Đập cửa? Phá cửa sổ?
Dạng hành động này tuyệt đối không phải trò đùa, trong lòng Lâm Tầm Bạch căng thẳng, đề cao giọng.
“Rốt cuộc các anh muốn làm gì!”
Hai cảnh sát cản anh lại, nghiêm nghị quát mắng: “Lùi lại!”

“Tôi cũng là cảnh sát!” Anh để lộ thân phận, “Trương Dương! Ý anh là sao?”
(P4)
Trương Dương thả bộ đàm xuống, ghé mắt nhìn anh: “Lâm Tầm Bạch, mời anh lui về phòng của mình, phối hợp để chúng tôi làm việc.

Vụ án này không liên quan gì đến Đội điều tra tội phạm kinh tế các anh!”
Lâm Tầm Bạch giật mình: “Vụ án gì, anh muốn bắt ai?”
Trương Dương trả lời: “Ai ở trong phòng này, chúng tôi sẽ bắt người đó.”
“Anh nói Tiêu Khản?” Lâm Tầm Bạch không thể tin nổi, “Anh có giấy triệu tập không?”
Vẻ mặt Trương Dương nghiêm túc.

Nể tình cùng là đồng nghiệp, anh chàng lấy ra một tờ công văn đưa tới trước mắt Lâm Tầm Bạch: “Anh tự mà xem.”
Lâm Tầm Bạch nhận lấy với sự nửa tin nửa ngờ.

Anh vừa nhìn thấy tám từ “Cục Công an thành phố Đôn Hoàng” trên đầu, vài người cảnh sát đã đồng loạt nhấc chân đạp về phía cửa phòng.
Ầm một tiếng vang lớn, khóa cửa bị gãy.
Cánh cửa mở rộng.
Lâm Tầm Bạch vọt tới trước cửa, tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai: “Cho dù anh có giấy triệu tập không có nghĩa là các anh có thể dùng biện pháp bạo lực!”
“Đây là vụ án hình sự lớn, nếu như anh ngăn cản chúng tôi bắt nghi phạm, tôi sẽ thông báo cho thanh tra nhốt giam anh!” Trương Dương không khách sáo nữa, thô bạo đưa tay đẩy anh.

Nhưng nào ngờ anh chàng đã bị Lâm Tầm Bạch trở tay bóp chặt.
“Hình sự gì...”
Người trong phòng thức dậy khi anh còn chưa hỏi xong.
Mùi rượu nồng nực trong phòng chứng tỏ đêm qua Tiêu Khản uống kha khá rượu.

Cô mặc váy ngủ màu đen, ngơ ngác nhướng mắt đi tới cửa.
Vừa nâng mí mắt lên.
Cô chớp mắt thật mạnh đôi lần.
Trận chiến gì đây?
Cô vội vàng nhéo mi tâm, ép cho mình tỉnh táo lại.
“Ban ngày ban mặt, mọi chuyện tỏ tường, người ta ở trong khách sạn quốc gia mà cảnh sát thẳng thừng phá cửa để vào.

Trên đời nào có lý lẽ thế này, cả Thiên Vương tới còn phải gõ cửa đấy? Ủa, đây không phải là cảnh sát Trương sao?”
(P5)
Trương Dương cật sức lách mình khỏi Lâm Tầm Bạch và móc từ bên hông ra một chiếc còng tay sáng bóng.
“Tiêu Khản, tôi là Trung đội trưởng Trương Dương của Đại Đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố Đôn Hoàng.


Mời cô anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Mời?”
Cô nhếch khóe miệng, cười lạnh và quay đầu nhìn về phía cửa sổ trong phòng.

Bên ngoài tấm kính trong suốt có treo ba sợi dây thừng, chỉ sợ cô mà không xuất hiện, ba người bên ngoài cửa sổ sẽ nhảy vào ngay.
“Thì ra đây chính là phương thức cảnh sát mời người, quá khách sáo.”
“Mời cô phối hợp!” Trương Dương phớt lờ sự trào phúng của cô.
Tiêu Khản nhướng mày, nhìn về phía Lâm Tầm Bạch bên cạnh: “Vậy nếu tôi không hợp tác thì sao?”
Lâm Tầm Bạch hiểu được ý tứ trong cái nhìn của cô, ý là đang hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra.

Ngặt nỗi anh nghĩ mãi không ra, hoàn toàn không hiểu tình huống bất ngờ này.
“Nếu cô không phối hợp, đừng trách chúng tôi thật sự không khách sáo.” Trương Dương giơ tay lên, hai người phía sau lập tức móc ra súng lục.
Họng súng đen ngòm chĩa vào cô như cổ họng rắn độc đang chờ thời cơ tấn công.
“Trương Dương!”
Lâm Tầm Bạch rống to, giang hai tay, chắn trước người cô: “Anh điên rồi sao?”
Trương Dương nhắc nhở anh lần cuối cùng: “Lâm Tầm Bạch, tôi mặc kệ hai người có tình cảm riêng gì, đừng quên thân phận của anh.”
Tiêu Khản bình tĩnh đi ra từ phía sau Lâm Tầm Bạch, đối mặt với họng súng.
“Ồ, trái lại tôi muốn xem pháp luật nào quy định cảnh sát có thể tự ý xông vào phòng khách, có thể tùy ý bắt giữ công dân hợp pháp! Dùng thứ đạn này dọa người khác thì được, đừng có mong dọa tôi!”
Đôi mắt cô sáng như đuốc, bước đi uyển chuyển đến mức khiến hai cảnh sát không khỏi lùi lại nửa bước.
“Sao rồi? Sao không bắn?”
Cô vén mái tóc ngắn lộn xộn, nửa thật nửa giả: “Không bắn thì để tôi quay lại ngủ…”
“Tiêu Khản! Trương Dương nghiêm mặt ngắt lời cô, “Triệu tập cô vì cô bị tình nghi cố ý giết người, cô có phải là một người hợp pháp hay không phải chờ sau khi thẩm vấn mới biết!”
“Giết người?” Tiêu Khản phụt cười thành tiếng, “Là tôi uống nhiều rượu, hay là anh uống quá nhiều?”
“Tôi không có nói giỡn với cô.”
Tiêu Khản ngừng cười, lười biếng hỏi ngược lại: “Được, anh nói tôi bị nghi ngờ cố ý giết người vậy thì phải cho tôi biết trước tôi đã giết ai chứ?”
Trương Dương giữ chặt cổ tay cô.

Trước khi Lâm Tầm Bạch kịp ngăn cản, còng tay làm bằng thép anh chàng mang theo đã khóa chặt hai tay cô lại.
“Là Trần Khác.”
Anh chàng cho hay: “Trần Khác chết rồi.”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------