Đôi mắt phượng dài của Thiệu Ngôn nheo lại, trong đôi đồng tử đen láy là mây đen bão tố tích tụ, anh ta đột nhiên quay sang nhìn Tô Lượng Mặc: “Lương Mặc, cậu còn chờ gì nữa? Người phụ nữ này đã chính miệng thừa nhận là cô ta cố ý động tay động chân trong lúc phẫu thuật cho Tình Noãn! Bây giờ nhanh đưa cô ta vào tù thôi, loại phụ nữ có tâm địa rắn rết như thế này nên chết già trong tù ngục!”Ánh mắt buốt lạnh của Tô Lương Mặc hung ác quét về phía Thiệu Ngôn, lạnh lẽo nói: “Cậu bị điếc à? Cô ấy.” Tô Lương Mặc chỉ tay về phía Lương Tiểu Ý: “Lương Tiểu Ý, là.” rồi lại chỉ tay về phía mình: “vợ của Tô Lương Mặc tớ!”Thiệu Ngôn ngơ ngác, giống như không nhận ra Tô Lương Mặc đang đứng trước mắt mình, đột nhiên xông đến túm chặt lấy cổ áo của Tô Lượng Mặc, liều mạng gào lên: “Lương Mặc! Cậu điên rồi! Cậu nhìn cho rõ! Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu là kẻ đầu sỏ hại Tình Noãn thành người thực vật! Cô ta có tội!”“Cô ấy có tội hay không, không phải cậu nói liền có thể quyết định được!”Thiệu Ngôn phẫn nộ nói: “Cho dù là pháp luật, cũng sẽ không buông tha cho loại đàn bà tâm địa rắn rết như cô ta! Tình Noãn từng cứu mạng cậu, cô ấy ở bên cậu mười năm rồi, cậu báo đáp cô ấy như vậy sao? Tô Lương Mặc, cậu thay lòng đổi dạ thì cũng phải nhìn đối tượng là ai chứ! Đây là người phụ nữ đã hại chết Tình Noãn đấy!”Mặc cho cổ áo bị người ta túm chặt trong tay, dáng vẻ giống như bị uy hiếp tính mạng, Tô Lương Mặc vẫn ung dung như cũ, hững hờ quét mắt nhìn Thiệu Ngôn đang giận dữ đến phát điện một cái, lạnh lùng nói: “Thiệu Ngôn, cậu hình như vẫn chưa hiểu rõ một chuyện, người có quyền phán tội cho Lương Tiểu Ý chỉ có tớ!” Anh vô cùng ngang ngược giống như đang trần thuật lại một sự việc.


Ngụ ý cảnh cáo Thiệu Ngôn rằng, nếu không có sự đồng ý của Tô Lượng Mặc anh, cho dù có kiện lên tòa án, ai cũng không thể phán tội cho Lương Tiểu Ý, cũng chẳng có người nào có thể mang cô đi.Tô Lượng Mặc duỗi tay ra, chậm rãi kéo lại cổ áo bị Thiệu Ngôn túm trong tay, đôi mắt lạnh lùng mỉa mai liếc anh ta một cái, một tay khác dắt Lương Tiểu Ý đang ngây người đứng bên cạnh, đôi môi mỏng chế giễu nói: “Xem ra bữa trưa này ăn không được rồi, Lương Tiểu Ý, còn không đi à? Ngây người ra đấy làm gì?”Mãi đến khi Tô Lương Mặc kéo cô đi thẳng ra khỏi Cúc Đình, cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người cô, cô mới đột nhiên nhận ra một chuyện: Vừa rồi Tô Lương Mặc đã bảo vệ cô.Lương Tiểu Ý không dám tin tưởng tất cả những điều này, cô sợ hãi bản thân lại bị tổn thương thêm một lần nữa, cho dù cả người cô đã chồng chất vết thương, nhưng mà, Tô Lương Mặc, vẫn như cũ chiếm một vị trí vững chắc sâu trong tim cô.Chẳng lẽ, anh nói muốn cưng chiều cô là thật? Không, không có khả năng, nhất định đây là trò đùa mới của anh đối với cô!Nhưng không có ai hiểu Tô Lương Mặc hơn cô, nếu như anh muốn trêu đùa cô, tuyệt đối sẽ không bảo vệ cô trước mặt bạn bè mình.

Người có thể khiến anh không để ý tới mặt mũi bạn bè, khăng khăng bảo vệ, vậy đó chỉ có thể người mà anh thật lòng muốn bảo vệ.Lương Tiểu Ý không biết nên tin tưởng anh hay không.

Giờ phút này trái tim cô cực kỳ rối rắm, quyết định không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.Cô phân tán tất cả sự chú ý của mình, không tiếp tục suy nghĩ, hay nói, cô không dám nghĩ tiếp.Sau khi đưa Lương Tiểu Ý vào trong xe, Tô Lương Mặc lại không vội vã lái xe đi.


Một bàn tay mảnh khảnh đặt trên vô lăng, và những ngón tay của anh gõ lên vô lăng một cách nhịp nhàng, phát ra âm thanh "cộp cộp".Lương Tiểu Ý cúi đầu không nói chuyện, đầu cô bây giờ đặc lại như keo dán, đến tận lúc này cô vẫn không hiểu được rõ ràng Tô Lương Mặc hận cô tận xương tủy tại sao còn đứng ra bảo vệ cô khỏi bạn bè anh.


Chẳng lẽ anh nói anh muốn cưng chiều cô là thật.Tô Lương Mặc, rốt cuộc anh muốn làm gì?.