Editor: Minh Minh

Đây là….

Ngải Tình nghĩ ngay đến một cái tên.

Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi cô rung lên, lôi ra nhìn, là Solo gọi đến.

“Có người muốn gặp em.”

“Ai vậy?” Cô nhìn người dưới lầu.

Thật sự là không chút động tĩnh nào.

“Dt,” Solo đáp, “Là người vừa rồi nói chuyện với Bảo Na, quên nói với em, lần này thi đấu theo lời mời, câu lạc bộ K&K cũng đang ở trong làng du lịch, tạm thời ở đây với chúng ta.”

“Ồ…” Từ đầu đến giờ ánh mắt Ngải Tình vẫn dính chặt vào người kia không rời, “Bọn họ cũng ở chỗ này. Cho nên ngay từ đầu anh đã biết sẽ diễn ra trận đấu như vừa rồi với K&K?”

Solo cười cười: “Ừ, ngay từ đầu anh đã biết là bọn họ. Sao vậy, không định gặp lại vài người bạn cũ sao?”

“Người ta đang ở ngay dưới lầu.”

“Ồ? Sao gặp được hay vậy?”

Ai biết.

Bọn họ được phân phòng ở tạm thời, nên ngay cả nội bộ SP cũng không hoàn toàn biết tất cả phòng của nhau.

“Vậy anh xuống lầu trước, em cũng xuống đi nhé.”

Chỗ của Solo cách nơi này tầm mười phút đi bộ, đã gặp bạn cũ dưới lầu, hẳn nên xuống chào hỏi trước một chút. Cũng may trước khi Solo xuống tới, cô có thể hỏi anh ta mấy năm này thế nào.

Cô nhanh chóng thay quần áo, một mình xuống lầu.

Đi qua một đoạn cua nữa là có thể thấy Dt đứng cách đó không xa. Ngải Tình xỏ hai tay vào trong túi áo, bước từng bước chậm rãi đi xuống.

Dt nhìn người đang đi xuống từ trên lầu, một lát sau mới nhận ra cô, rốt cuộc nhấc chân, đi về phía cô.

Cuối cùng,

Cô dừng lại, đứng ở hai bậc thang cuối cùng của cầu thang, nhìn người đang đến gần mình, môi nở nụ cười.

Lần đầu gặp anh tại Singapore, anh chỉ cao hơn cô một chút, bây giờ, cô đứng trên hai bậc thang mà vẫn phải ngước lên nhìn anh. Thật sự trưởng thành rồi!

“Bình luận rất đặc sắc.” Khó có được một lần anh nể mặt, mở miệng bắt chuyện trước.

Bởi ánh trăng sáng trên đầu mà cả gương mặt anh ẩn dưới bóng của vành mũ, nhìn không thấu anh có vẻ mặt gì, nhưng từ giọng nói có thể đoán được, hẳn là anh đang cười.

Xem hết video nhanh như vậy à?

“Không, là ván này cậu quá nổi trội,” Ngải Tình ăn ngay nói thật, nhẹ nhẹ thở ra một hơi, lấy tay so so vành nón anh, sau đó gióng hàng, nghiêng tay về đầu mình, xác nhận lần nữa chiều cao chênh lệch của hai người, “Bây giờ cậu không những thao tác mà cả người cũng cao lên trông thấy, tôi triệt để ngước nhìn rồi.”

“Cũng không hẳn,” Anh nói, “Trận đấu hôm nay không phải chuyên nghiệp, nên không phô rõ thực lực chân chính.”

Cô biết, ý của Dt là, đêm nay không phải là chiến đội DotA chuyên nghiệp mà chỉ là một tổ đội tạo lập tức thời mà thôi.

Mặc dù nói không sai, nhưng thực sự là… tủi thân mấy cao thủ đêm nay rồi.

“Một năm gần đây tôi hay xem mấy video bình luận của chị, tất cả đều rất hay,” Ngay lúc mà Ngải Tình vắt hết óc để nghĩ ra chủ đề tiếp theo thì anh đã nói tiếp, “Sao lại kí hợp đồng với SP?”

Tại sao à?

Chưa có ai hỏi cô vấn đề này. Dù sao được làm việc trong SP Trung Quốc đều là mơ ước của rất nhiều người, ở đây hội tụ những điều kiện tốt nhất như môi trường, nhà tài trợ, huấn luyện viên, đội trưởng, đồng đội…. nên cô vào đây là điều tất nhiên, không phải ư?

Cô cúi đầu, lấy ra một gói kẹo cao su từ trong túi, lột vỏ, cho vào miệng nhai.

Lúc này mới mơ hồ trả lời anh:

“Vì có thẻ tiếp tục ở đây nhìn các cậu thi đấu.”

Nói xong, cô mở lòng bàn tay chìa ra trước mặt anh.

Trong tay cô còn một thanh kẹo nữa, đưa cho anh ăn.

Hết chương 1.9