“Nguyệt Nhi, khách khí với anh làm gì?” Tiêu Thần nhân cơ hội lại ôm Tần Hiểu Nguyệt vào trong lòng ngực.

Đúng lúc này, có người gõ cửa, là người đưa cơm tới đây, tuy rằng Tiêu Thần có chút không vui, nhưng anh cũng luyến tiếc để Tần Hiểu Nguyệt bị đói lâu.

Hai người ăn xong bữa sáng, Tần Hiểu Nguyệt nói mình muốn đi ra ngoài, Tiêu Thần lo lắng cô sẽ cùng những người quân đội đó nói đạo lý, những người quân đội đó cũng không phải người nói đạo lý như vậy.

“Tôi phải nhanh chân đến xem hàng hoá nhà chúng tôi.” Tần Hiểu Nguyệt nhìn Tiêu Thần liếc mắt một cái, “Yên tâm đi, tôi sẽ không ngốc đến mức cùng những người đó cứng đối cứng.” “Tốt nhất là như vậy, bằng không anh sẽ lo lắng.” Tiêu Thần nhân cơ hội lôi kéo tay Tần Hiểu Nguyệt, để cô cảm nhận nhịp tim đập của anh.


Tần hiêu nguyệt lập tức thấy bất đắc dĩ, người nam nhân này lúc nào cũng không quên chiếm tiện nghi.

“Đi thôi, anh đưa em đi ra ngoài, nhưng em tốt nhất không nên lái xe của em, vẫn là tìm chiếc xe cho em lái đi.” Tiêu Thần điều một chiếc xe lại đây, tuy rằng nơi này của anh còn một ít xe, nhưng có chút quá rêu rao, hiện tại không thích hợp cho bảo bối của mình lái.

Tần Hiểu Nguyệt nhìn thấy một chiếc Minibus cũ nát trước mắt, vẫn là thực vừa lòng, bởi vì những người đó khẳng định không có khả năng nghĩ đến, mình sẽ dùng một chiếc Minibus cũ nát đi chở hàng hóa.

“Thế nào?” Tiêu Thần tìm ra một chiếc xe nhiều vậy chính là không dễ dàng.

“Cảm ơn!” Tần Hiểu Nguyệt thực vừa lòng, như vậy mới có đủ điệu thấp không phải sao? Trước khi mạt thế loạn, loại xe này cũng đủ che giấu cô.

Tần Hiểu Nguyệt mở ra Minibus cũ lát đi rồi, Tiêu Thần cho người lén lút đi theo bảo vệ cô, tuy rằng Tần Hiểu Nguyệt biết rõ mà nói không cần, nhưng Tiêu Thần vẫn không yên tâm.

Sau khi Tần Hiểu Nguyệt đi rồi, Tiêu Thần như cũ đang nhìn bài đăng kia, loại chuyện này thật sự khả năng phát sinh sao? Mạt thế thật sự sẽ đến sao? Loại chuyện này, anh thà rằng tin là có còn hơn là không tin, đã có người viết ra, hơn nữa rất nhiều người đều tin.

Hơn nữa ngay cả Nguyệt Nhi đều tin, Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy chuyện này thoạt nhìn là không có khả năng, như có khả năng lại là sự thật.

Xem ra anh cũng cần làm chút gì đó.


Tần Hiểu Nguyệt mở ra một chiếc minibus, dọc theo đường đi vẫn tương đối thuận lợi, mãi cho đến phụ cận sân bay, cô chỉ chú ý tới hai người Tiêu Thần phái tới theo dõi bảo vệ cô, cũng không phát hiện những người khác, điều này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra có chiếc minibus làm màu sắc tự vệ cũng không tồi.

Rất nhanh Tần Hiểu Nguyệt liền vào kho hàng sân bay, tuy rằng hiện tại chỉ là ngắn ngủn ba ngày đi qua, nhưng khó hàng sân bay đã chất đầy đủ loại kiểu dáng vật tư.

Tần Hiểu Nguyệt quan sát một lần kho hàng cũng không phát hiện thiết bị theo dõi hoặc là cameras gì đó, cô lập tức vẫy vẫy tay thủ toàn bô vật tư trong không gian của mình.

Sau đó bản thân lại chạy tới không gian, đem chuyện bên ngoài nói với người nhà một chút.

Chẳng qua chế giấu chuyện mình cùng Tiêu Thần.

“Những người đó bao vây biệt thự nhà chúng ta?” Đôi mắt Tần Nhiên đều phải trợn tròn, nếu hiện tại ông ở bên ngoài, chắc chắn muốn đi tìm những người đó liều mạng.

“Là người nhà họ Lạc, tạm thời chúng ta không thể trêu vào người ta.” ngay sau đó An Lâm nói, “Ông xã, dù sao biệt thự không có đồ vật gì quý giá, nếu không chúng ta trực tiếp bán thế nào?” “Bán biệt thự?” Tần Nhiên có chút luyến tiếc, kia chính là hồi ức của cả nhà bọn họ, lại nói ông cũng không thiếu chút tiền này.


Tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều nhập hàng từ nước ngoài, nhưng cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, ông cũng không biết sau khi mạt thế tới, tiền trong tay có thể xài hết hãy không.

Tần Hiểu Nguyệt nhìn bà mình, biết ông luyến tiếc, liền nói, “Ba, chúng ta đi kinh thành đi, tới đó người giàu có khu mua phòng ốc, ta cảm thấy nơi đó thích hợp một chút, sau mạt thế kinh thành hẳn là sẽ là địa phương được bảo hộ tốt nhất.” “Em cũng đồng ý.” An Lâm cũng tán thành, bà xã cũng đều đồng ý, Tần Nhiên tự nhiên cũng gật đầu đồng ý.

Tần Hiểu Nguyệt lập tức ra không gian, dù sao trong khoảng thời gian này cô quyết định bản thân mình cần thiết đợi ở bên ngoài, dù sao những người khác đều ở trong không gian, an toàn của bọn họ cô căn bản không cần nhọc lòng.

Tần Hiểu Đông vốn dĩ muốn cùng ra tới, nhưng bị Tần Hiểu Nguyệt cự tuyệt, Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy hai người bọn họ ra ngoài sẽ khiến cho người khác chú ý tới.

Nhưng Tần Hiểu Đông vẫn ra ngoài liên hệ khó hàng ở sân bay kinh thành, làm người vận chuyển hàng hoá, trực tiếp chuyển hàng hóa tới nơi đó, lần này đối phương rất vui vẻ, trực tiếp vận chuyển đến kho hàng sân bay kinh thành, anh phải tốn không ít phí chuyên chở.

Tần Hiểu Nguyệt thu xong tất cả liền rời khỏi kho hàng, cái kho hàng này tạm thời cứ để ở chỗ này.

Rốt cuộc vẫn còn có một đám vật tư sẽ vận lại đây, nhưng bởi vì số lượng không nhiều lắm, Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy muốn hay không đều không sao cả, dù sao nhà mình nhập vào không đều là thức ăn, không chừng mạt thế đến còn có thể cứu người khác một mạng..