“Sao tay bọn họ đều là máu chảy đầm đìa?” Tần Hiểu Nguyệt thấy được tay hai đứa nhỏ.

“Hiện tại đồ ăn mỗi ngày của các cô ấy chính là các loại động vật mỗi ngày cùng các cô ấy chiến đấu.

Cô đừng nhìn hai người đó hiện tại thoạt nhìn rất hoà thuận, nhưng một ngày nào đó, bọn họ sẽ đối mặt với chuyện mà hai đứa bé trai kia gặp phải, các cô ấy sẽ trở thành địch nhân sinh tử, chỉ có gϊếŧ chết đối phương, mới có thể đi ra nơi này.

” Tần Tiếu thở dài một hơi, nơi này tàn khốc là những đứa trẻ bên ngoài vĩnh viễn đều không thể nghĩ đến.

“Không thể xác định các cô bé đó có phải không?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.

“Ân, dị năng trong thân thể các cô ấy bị giam cầm, chỉ cần các cô rời khỏi nhà giam kia một khắc, mới có thể bị giải phóng.

” Tần Tiếu gật gật đầu.


Đúng lúc này, Tần Hiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện máy theo dõi trên đỉnh đầu phảng phất có dấu hiệu muốn động, cô lôi kéo Tần Tiếu trốn đến phía dưới máy theo dõi, nơi này là góc chết.

Rất nhanh cái máy theo dõi này lại ngừng, Tần Tiếu nói, “Bọn họ mỗi ngày đều sẽ kiểm tra máy theo dõi một lần, chỉ cần những phòng trống này không có dị thường, bọn họ sẽ không lại quản.


“Tiếu Tiếu, con làm sao mà biết được nhiều như vậy?” Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được hỏi.

“Cô, con đã từng ở chỗ này suốt một tháng.

” Tần Tiếu chớp chớp mắt nói.

“Cô nhóc con nhà con, lá gan quá lớn.

” Tần Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, bọn họ tiếp tục xem máy theo dõi tiếp theo, một phòng khác chỉ có một bé gái lớn 4 tuổi, trên người bé gái này vẫn luôn ầm ầm sấm sét.

“Cô bé là lôi hệ dị năng?” Tần Hiểu Nguyệt nói.

“Đúng, nhưng lại giống như không phải, bản thân cô ấy không có cách nào khống chế, người nơi này cũng không ai dám ai động vào cô ấy, cứ như vậy vẫn luôn đóng cửa nhốt cô ấy lại.

Cô ấy cũng có khả năng là chị gái con.

Chỉ tiếc mẹ đã chết, bằng không liền có thể hỏi một chút dị năng của chị rốt cuộc là cái gì.

” Tần Tiếu tiếc nuối nói.

“Mặt cô bé có thể thấy rõ sao?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.


“Không được, thấy không rõ, theo dõi cũng không có rõ ràng như vậy.

” Tần Tiếu lắc lắc đầu.

“Vì sao theo dõi không có rõ ràng như vậy?” Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ là người nơi này sợ ảnh chụp nơi này sẽ lộ ra ngoài sao?
“Có lẽ là lo lắng diện mạo những người này lộ ra đi, cô, cô phải biết rằng người nơi này rất nhiều đều có bối cảnh lớn.

” Tần Tiếu nhỏ giọng nói.

Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, cho dù là trong nhà có bối cảnh lớn thì thế nào, còn không phải bị người bắt lại, sau đó giống như là động vật bị nhốt trong lồng sắt.

“Hoàng Hân kia, con là từ nơi nào cứu cô ta đi?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.

“Tầng một nơi này, tầng một toà nhà này chỉ là thả một ít người râu ria, ai ngờ mang đi đều thực dễ dàng.

” Tần Tiếu chớp chớp mắt nói, nói cách khác kỳ thật cô bé cứu Hoàng Hân đi cũng là có nguyên nhân, bởi vì Hoàng Hân biết tình huống thành phố S, cũng có thể dẫn đường cho cô bé.

“Nhóc con, đầu óc chính là rất tốt.

” Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được điểm điểm đầu Tần Tiếu.

Hai người bắt đầu xem phòng kế tiếp, trong phòng phía sau có một cậu bé mười mấy tuổi, đôi mắt cậu bé này đỏ bừng, “Hắn đã một tháng không ngủ, người này lại có thể kiên trì như vậy.

” Tần Tiếu nhịn không được tán thưởng.


“Thằng bé vì sao lâu như vậy không ngủ?” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt.

“Hắn là cháu trai của lão đại quân giới gần đây đang suy sụp.

” Tần Tiếu nói.

“Cô nói thấy thế nào cũng quen mắt, thù ra là hắn.

” Tần Hiểu Nguyệt nghĩ tới, người này giống như là cùng học một trường học với mình, nhưng hắn như thế nào lại lưu lạc tới tình trạng này? Theo lý thuyết cho dù là ông nội hắn suy sụp, ông ngoại hắn cũng không phải đèn cạn dầu?
“Cô, cô quen biết hắn?” Tần Tiếu hỏi.

“Ân, hắn cùng cô có thể xem như là đồng học.

” Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cũng may hiện tại là kỳ nghỉ, nếu là trong lúc khai giảng, hẳn là sớm đã có người phát hiện hắn mất tích đi?
“Cô, cô không phải là phát hiện cô muốn cứu càng ngày càng nhiều người chứ?” Tần Tiếu hỏi.

“Tạm thời cũng không có nghĩ như vậy, đương nhiên, nếu có cơ hội nói, cũng không ngại đem những người này cùng nhau mang đi.

” Đôi mắt Tần Hiểu Nguyệt tặc lượng tặc lượng, để những người này ở lại nơi này chỉ là lãng phí.