“Đừng dẫm anh ta? Hiện tại tôi muốn chính là mạng anh ta.

Anh ta đây là khiêu khích chúng tôi, nếu không cho anh ta nếm trải, anh ta còn tưởng rằng chúng tôi là bùn niết.

” Lục Tử nói xong trực tiếp kéo người đàn ông này giống như kéo lợn chết đi xuống, một người phụ nữ khác cũng bị một người anh em kéo ra ngoài.

“Dừng tay, các người không thể làm như vậy.

” Hai người phụ nữ trong đội ngũ kia đuổi theo.

Nhưng Lục Tử căn bản không để ý tới họ, hai người kia cần phải giáo huấn một chút, bằng không sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần cũng đi xuống, hiện tại mới là hai giờ sáng, phần lớn mọi người đều còn có chút mệt mỏi, nhưng trải qua một việc như vậy, mọi người đều thanh tỉnh.


Lục Tử cùng bốn anh em khác bắt đầu mãnh liệt đá hai người kia, tuy rằng người trong đội ngũ bọn họ cũng muốn nhúng tay, nhưng sau khi bị Tiêu Thần đá mấy đá, cũng không có người dám tiến lên.

Vị độc hành vẫn ngồi ở vị trí cũ, “Tự làm tự chịu!”
Chẳng qua hiện tại cũng không có người có tâm tình để ý đến hắn, trải qua chuyện này, Tần Hiểu Nguyệt cũng không ở nổi ở chỗ này nữa.

Sau khi Tiêu Thần hỏi những quân nhân đường phía trước có dễ đi hay không, liền chuẩn bị lên đường.

Còn hai người đã bị Lục Tử năm người bọn họ đánh đến không thể tự gánh vác sinh hoạt, đến nỗi bọn họ có thể sống sót hay không cũng không phải vấn đề bọn họ quan tâm.

Lúc này Tần Hiểu Nguyệt bọn họ lấy xe ra, còn xe đạp bị Tần Hiểu Nguyệt thu vào.

Có ô tô, hiện tại một người lái, một người xem tình hình giao thông, những người còn lại thì tiếp tục nghỉ ngơi trong xe.

Hiện tại là Tiêu Thần lái xe, Tần Hiểu Nguyệt xem tình hình giao thông, dù sao bọn họ đã ở trong không gian nghỉ ngơi tốt, còn Lục Tử bọn họ thì ngủ phía sau.

“Nguyệt Nhi, còn tức giận sao?” Tiêu Thần hỏi.

Tần Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Vốn dĩ tôi không có tức giận, dù sao bọn họ cũng không làm chúng ta bị thương, tôi tức giận làm gì?”
“Nói cũng đúng, những người này đúng là nhàn rỗi đau trứng.

” Tiêu Thần cảm thấy vô ngữ, anh cảm thấy mấy người bọn họ đã đủ điệu thấp, nhưng phiền toái lại cứ tìm đến mình, anh cũng không có cách nào.

“Lão đại, chỉ có thể trách anh cùng chị dâu lớn lên quá quyến rũ.


” Lục Tử ở phía sau nhỏ giọng nói thầm, nhưng Tiêu Thần cùng Tần Hiểu Nguyệt đều nghe được.

“Tiểu tử cậu nói bậy gì đó?” Tiêu Thần quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Lục Tử thè lưỡi, cậu ta không nghĩ tới mình nhỏ giọng nói thầm như vậy, cũng bị lão đại nghe được.

Cậu ta nhanh chóng xin tha, “Lão đại, lần sau cũng không dám nữa.


“Còn có lần sau?” Tiêu Thần uy hϊếp nhìn cậu ta.

“Bảo đảm không có lần sau.

” Lục Tử nói nhanh.

“Tôi nhớ kỹ, nói cho lục tử cậu, lần sau lại tái phạm loại sai lầm này, cậu cứ chờ bị đánh đi!” Tiêu Thần vừa nói vừa giơ quyền.

Lục Tử nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chọc Tần Hiểu Nguyệt nở nụ cười, “Thần, Lục Tử nói rất đúng, mặt anh quá rêu rao.


Từ mạt thế tới nay, nước là thứ thiếu nhất, nhưng Tần Hiểu Nguyệt bọn họ từ trước đến nay đều không thiếu nước, cho nên đoàn người bọn họ đều sạch sẽ, hơn nữa quần áo cũng ngăn nắp, nếu không khiến người chú ý thì kỳ quái.

“Đến đoạn cao tốc phía trước thì giảm tốc độ, nơi này cách thôn kia rất gần.

” Tần Hiểu Nguyệt nghiên cứu bản đồ, tuy rằng xung quanh vẵn như cũ tối đen, nhưng lại không ảnh hưởng việc cô nhìn đường.


“Di? Đoạn đường phía trước có rất nhiều tang thi tụ tập.

” Tần Hiểu Nguyệt nhanh chóng phát hiện tình huống đoạn cao tốc phía trước.

“Cần chiến đấu sao?” Tiêu Thần cũng nhìn về phía nơi đó.

“Chắc là không cần, chúng ta từ một nơi khác đi vòng qua.

” Tần Hiểu Nguyệt quan sát được chỗ đó xảy ra vấn đề gì, “Chờ một chút, chỗ đó có vấn đề.


“Ân? Cái gì vấn đề?” Tinh thần lực của Tiêu Thần cũng không cường đại như Tần Hiểu Nguyệt, cách gần chút anh mới thấy rõ tình huống nơi đó.

Đàn kia tang thi kia vây quanh một chiếc xe, mà trên xe có một bà lão cùng một người quân nhân.

Bà lão kia đã hôn mê, vị quân nhân kia còn đang giãy giụa, đáng ăn mừng là xe bọn họ đủ rắn chắc, không thì đã bị những tang thi đó đè bẹp, cửa còn chưa bị mở.