Hoa Thiếu Tề thở dài một hơi, đối với việc ba một mặt bức bách vợ mình, ông thực bất đắc dĩ, nhưng ông lại không có cách nào rống to với ba, nhưng ông lại cảm giác mình quá mệt mỏi thật quá mỏi mệt, có người nhà như vậy, mạt thế này phải sống sót như thế nào?
Hoa lão gia tử vừa nghe ý An Bình là không muốn lấy lương thực ra, lập tức nổi giận, “Tiểu Ngọc tuổi còn nhỏ, còn không hiểu lương thực có bao nhiêu trân quý, các người không thể khoan dung một chút sao?”
An Bình hừ lạnh một tiếng, “Đứa bé ba tuổi bên ngoài đều biết lương thực trân quý, nó đã 18 tuổi, còn không biết lương thực trân quý sao? Ba, ba là đang nói chuyện cười sao?”
An Bình nói làm mặt Lương Gia càng thêm khó coi, Hoa Nhã không tính, “Tiểu ngọc nhà chúng tôi hiện tại tuổi còn nhỏ, chị tốt xấu cũng là mợ, lấy chút lương thực của chị thì đã sao!”
“Nó có coi tôi là mợ sao?” An Bình lạnh lùng nói một câu, lời của bà là sự thật, Lương Ngọc thật đúng là không có gọi bà là mợ, “Hơn nữa, Vân Tường nhà chúng tôi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, hiện tại đã có thể kiếm được tích phân.


“Anh, anh có bao nhiêu tích phân?” Lương Ngọc vừa nghe lời này, lập tức lên tinh thần.

An Bình trực tiếp hổ mặt nói một câu, “Cút, đừng nghĩ tới tích phân của con trai tôi.



Mặt Hoa Vân Tường cũng âm trầm, “Đây là tôi dùng mạng đổi lấy.

” Một câu này làm Hoa lão gia tử vốn dĩ đang muốn nói gì đó cũng không thể nói thêm gì nữa.

Hoa Thiếu Tề nhíu mày, những tích phân này thật sự là bọn họ dùng mạng đổi lấy, nhưng nhìn bộ dáng cháu ngoại trai nhà mình, ông thật sự muốn đánh chết hắn.

“Mẹ, con đói, mẹ làm chút cơm cho con ăn đi.

” Lương Ngọc chạy tới trước mặt Hoa Nhã.

“Con mang hết lương thực đi rồi, ăn cái gì mà ăn, chờ đói chết đi.

” Hoa Nhã hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lên lầu, dù sao nhà không chỉ có mình cô ta, không có lương thực cũng không phải bị đói một mình cô ta.

An Bình lôi kéo Hoa Vân Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Thiếu Tề một cái, sau đó đi ra ngoài cửa, “Cái nhà này chúng tôi không ở.


“Bình Nhi, em muốn mang Vân Tường đi đâu vậy?” Hoa Thiếu Tề nóng nảy.


“Về sau tự em mang theo con trai sinh hoạt, em sợ sau khi em chết, con trai sẽ bị cổ họng đến xương cốt bột phấn cũng không còn.

Từ hôm nay trở đi, Hoa Thiếu Tề, chúng ta phân rõ ranh giới đi! Vân tường, chúng ta đi.

” An Bình kéo Hoa Vân Tường ra cửa, sau đó vừa lúc đụng phải An Lâm bọn họ vừa mới trở về.

“Bình Nhi, em đây là muốn kéo Vân Tường đi đâu?” An Lâm nhìn em gái thở phì phì nhanh miệng hỏi.

“Chị, từ hôm nay trở đi, chúng em cùng Hoa gia phân rõ giới hạn, cho nên em mang con trai rời đi.

” An Bình rất tức giận, tay cũng có chút run lên.

“Đi, đến nhà chị đi.

” An Lâm sao có thể để em gái rời đi với bộ dáng này, đặc biệt hiện tại đã là nửa đêm, bọn họ có thể tới chỗ nào an thân?
“Dì, đi thôi, trong nhà có rất nhiều phòng trống.

” Tần Hiểu Nguyệt kéo An Bình lại.

Người một nhà lôi An Bình và Hoa Vân Tường trở về trong nhà, mới bắt đầu hỏi đến chuyện gì đã xảy ra.


Sau khi bọn họ biết Lương Ngọc làm những chuyện như vậy, lập tức không còn lời nào để nói rồi, đã mạt thế, chẳng lẽ không biết lương thực trân quý sao? Mở quốc tế giải trí cái gì? Đứa bé ba tuổi đều biết không ăn, hắn 18 tuổi có thể biết được không ăn?
Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi nói, “Không phải là giấu đến chỗ nào đi?”
“Không nhất định, anh nghe Lục Tử nói, Lương Ngọc hình như là tương đối thích đánh bạc, anh thấy chắc là thua bài, hai người hiện tại rời đi là đúng, nếu không rời đi, chắc chắn hắn sẽ trộm tích phân của hai người.

” Tiêu Thần cau mày nói, Hoa gia những người đó hình như là cao da chó dính chặt ai ai đau a.

“Dì thấy thật sự may mắn lúc ấy nhiều thêm một phần tâm tư.

” An Bình phiết miệng cười cười, nếu không nhiều thêm một phần tâm, sớm muộn gì sẽ bị cả nhà kia bán đi.

“Dì, nếu dì đã nhiều thêm một phần tâm, như vậy hiện tại không phải là lúc nê bại lộ chuyện kia.

” Tần Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói, “Hiện tại bọn họ đang nhìn chằm chằm hai người!”
“Bọn họ cũng không thể xông vào trong nhà cướp đi!” An Bình hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ lại tác phong của Hoa Nhã, loại chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra.