[Editor M: Chương này mà để hôm Valentine sắp tới up thì có lẽ hợp lý hơn nhờ:))))))]
..
Nhìn mèo con gặm ăn ngon lành làm những người khác cũng cảm thấy có chút đói bụng, đặc biệt bốn người trẻ tuổi nào đó, cả bọn đều là dị năng giả, từ lúc ra khỏi biệt thự tới giờ cũng hao tổn không ít dị năng, thời điểm nhìn thấy đồ ăn thì đói tới mức bụng kêu cồn cào, có cảm giác dạ dày đang co rút đau đớn.

Cậu bé chú ý tới tầm mắt của mấy anh lớn, nghiêng nghiêng đầu, bàn tay bé xíu lấy vài viên khô bò nho nhỏ trong túi áo ra, "Anh ơi...!Ăn không ạ?"
Bọn Triển Vân sao có thể mặt dày ăn đồ của một đứa bé như vậy được, huống hồ chi ở đây còn có chần dần một kho hàng di động Tô Duệ Triết nữa.

"Không cần, em cứ ăn đi." Tô Duệ Triết mỉm cười với cậu bé, đẩy nhẹ tay cậu về, rồi dùng tay vỗ nhè nhẹ lên túi tiền trên áo mình, "Anh có rồi."
Thái độ của Tô Duệ Triết đối với cậu bé đặc biệt ôn hoà, đứa nhỏ đáng yêu này làm cậu nhớ tới Tô Thần Quang, em ấy cũng đồng dạng ngoan ngoãn dễ thương hệt như vậy.

Cậu bé chu chu miệng, chậm rãi rút tay trở về, vẻ mặt có vẻ rất uỷ khuất.

Tô Duệ Triết thở dài, tay mò vào túi tiền, cậu lấy một thanh chocolate được đóng gói đơn giản đưa đến gần cậu bé, "Vậy để anh đổi với em được không?"
Đôi mắt của cậu bé lập tức sáng lên, gật đầu lia lịa, cầm khô bò đổi lấy thanh chocolate.

Mấy viên khô bò bé tí đối với người trưởng thành thực sự chẳng xi nhê, có ăn cũng như không ăn vậy.

Nhưng dù sao đây đều là ý tốt của cậu bé, Tô Duệ Triết ném vào miệng nhai hai phát, mùi vị vẫn còn thơm.

Kế đến, Tô Duệ Triết lại lấy thêm mấy thanh chocolate trong túi ra phân cho mọi người ăn lấy năng lượng, bất quá túi tiền của cậu nhỏ quá, nếu cứ tiếp tục lấy ra nhiều đồ nữa thì sẽ bị nghi ngờ, dù gì nơi đây cũng có người ngoài.

Thành thử Tô Duệ Triết tính toán để họ tùy tiện ăn ít đồ ăn vặt lót bụng trước, chờ tang thi bên ngoài tản ra là bọn Triển Vân có thể rời đi, sau khi về biệt thự thì muốn ăn món hảo hạng gì cũng được.

Ba người kia không ai có ý kiến gì, nhận chocolate Tô Duệ Triết đưa cho thì ăn ngay tức khắc.


Ngoại trừ nam nhân cường tráng cùng cô gái, cả hai đều từ chối nhận lấy chocolate của Tô Duệ Triết.

"Không cần lãng phí đồ ăn cho tôi đâu..." Cô gái mỉm cười ảm đạm ngồi dựa vào trong lòng của nam nhân cường tráng, lắc đầu từ chối ý tốt của Tô Duệ Triết.

Cô nâng cánh tay còn lành lặn cuốn ống quần lên một tí, có ba vết cào đang rướm máu trên cẳng chân trắng nõn của cô gái, không vết nào là không khiến người ta lạnh người, chúng đều là tác phẩm của con tang thi bắt được chân cô lúc cô đang bị treo lơ lửng giữa không trung.

"Có lẽ tôi sắp không xong rồi, A Lương, anh ấy biết nơi mà tôi đã nói với mọi người trước đó, anh ấy sẽ thay tôi dẫn mọi người đi vậy." Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nam nhân phía sau, anh ta chính là "A Lương" trong lời cô vừa nói.

Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hẳn là virus đã ngấm sâu vào trong cơ thể và chúng đang dày vò cô.

"Tiểu Tĩnh..." Lần đầu tiên Trương Sóc Lương mở miệng, thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, vành mắt đã bắt đầu hơi đỏ.

"Anh phải sống, đáp ứng em, phải sống sót." Ngô Tĩnh vươn tay vuốt ve khuôn mặt đã mọc đầy râu ria của Trương Sóc Lương, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Nguyên lai hai người họ là một đôi tình nhân, trách sao ở tình huống nguy hiểm vừa rồi nam nhân này lại liều mạng cứu cô cho bằng được.

Trương Sóc Lương trầm mặc như cũ, nhưng bàn tay đang đặt trên eo Ngô Tĩnh lại tăng thêm vài phần lực.

Ngô Tĩnh cười khổ một chút, cầm lấy tấm thẻ công tác đeo trên cổ cô, mặt trên có đề tên công ty XXX ô tô, "Trong tiệm hẳn là có nguồn điện dự phòng, đây là thẻ từ, chỉ cần quẹt nó là mở được cửa, chìa khoá đều nằm trong ngăn kéo tủ trong văn phòng làm việc của tôi.

Sau khi mọi người thuận lợi lấy được xe rồi, tôi hy vọng mọi người có thể mang theo A Lương, anh ấy là huấn luyện viên thể hình, khoảng thời gian trước còn từng học Tae Kwon Do nên thân thủ không tệ, có thể anh ấy sẽ giúp ích được cho mọi người.

Đương nhiên nếu mọi người thấy không tiện cũng không sao, chỉ mong mọi người sẽ để lại một chiếc xe cho anh ấy."
Đây là giao kèo mà trước đó Ngô Tĩnh cùng bọn Triển Vân thương lượng, họ đưa hai người đi theo, cô giao chìa khoá kho xe.


Ngô Tĩnh đảm nhiệm vai trò là một giám đốc kinh doanh cho một trong những cửa hàng trưng bày ô tô thuộc công ty tư nhân ngoại quốc 4S trứ danh, và loại hình xe việt dã chính là sản phẩm nổi tiếng nhất của họ, với hệ dẫn động bốn bánh cùng hộp số có tỷ số truyền thấp cho phép xe vượt qua đá và bậc thang cao bốn mươi cm, còn có khoảng cách giữa gầm xe và mặt đất lớn, những ưu thế nổi trội trên đã giúp dòng xe của họ được công nhận có khả năng vượt địa hình tốt nhất bây giờ.

Cửa hàng 4S mà Ngô Tĩnh công tác cách nơi này không xa mấy, trong tiệm không những có xe mẫu để lái thử, trong kho hàng cũng có nhiều dạng xe khác nhau, và cô là người giữ chìa khoá, đợi đến cửa hàng 4S rồi thì cô sẽ lấy một chiếc xe, số xe còn lại thì Triển Vân tuỳ ý xử lý.

Đề nghị của Ngô Tĩnh làm nội tâm Triển Vân dao động, đúng là hãng xe việt dã của họ là dòng ưu việt nhất trên thị trường, nếu hành trình sau này có xe chất lượng như vậy thì còn gì bằng, bọn họ sẽ an toàn hơn nhiều, Triển Vân đây là bị ảnh hưởng từ Tô Duệ Triết, bởi hắn hiện tại cũng nghiện tồn trữ vật tư luôn rồi, vả lại dư dả xe một chút vẫn tốt hơn chứ, vạn nhất phát sinh trường hợp khẩn cấp phải bỏ xe thì bọn họ liền lấy xe khác ra.

Điều quan trọng là ấn tượng của Triển Vân với cô tính là không tồi, một người điềm tĩnh lý trí cũng như nhạy bén thức thời như cô ta chắc sẽ không gây thêm phiền toái cho bọn họ, cho nên mới đáp ứng để hai người đi theo.

"Tiên sinh, có thể nhờ anh dùng súng tiễn tôi đi được không? Tôi không cam tâm bị biến thành thứ quái vật xấu xí này đâu." Cô lấy tay áo hung hăng lau mặt, đống phấn son lộn xộn biến mất làm lộ ra ngũ quan tinh xảo của Ngô Tĩnh, cô muốn chết xinh đẹp một chút.

"Không." Triển Vân không chút do dự cự tuyệt Ngô Tĩnh, "Cô chưa chắc sẽ chết."
Nghe thấy Triển Vân cự tuyệt, ánh mắt Ngô Tĩnh tức khắc ảm đạm xuống, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến trong lòng cô nổi sóng to gió lớn.

"Ý của anh là sao?!" Lần này đến lượt Trương Sóc Lương sửng sốt.

Triển Vân thật sự lười giải thích, quay qua cho Trịnh Gia Hòa một ánh mắt.

Trịnh Gia Hòa liền bắt đầu thao thao bất tuyệt tường thuật những việc bản thân đã trải qua, song song đó cậu dùng tay nhấc bổng chiếc giường lớn thuần gỗ trong phòng để làm mẫu dị năng của mình một chút.

Trong ánh mắt Ngô Tĩnh bỗng cháy lên hy vọng sống sót, Tô Duệ Triết lần nữa đưa cho cô thanh chocolate, nói cô nên bổ sung lại thể lực vì quá trình đối kháng với virus không hề nhẹ nhàng gì cho cam.

Ngô Tĩnh đưa tay nhận lấy thanh chocolate từ cậu rồi ăn lấy ăn để.


Ước chừng vài phút sau, cô cảm giác thấy thân thể mình càng lúc càng nóng, đầu óc cũng ngày một mơ mơ hồ hồ, sau đó từ từ hôn mê.

Sắc trời dần sáng, đám tang thi tụ tập bên ngoài tiệm cơm bị chạm phải ánh nắng chói chang, chậm rãi trốn trở vào bóng đêm.

Mặt trời ban ngày nóng như thiêu đốt nên họ không thể ra ngoài được, bọn Triển Vân ngồi trên nền đất, dựa vào tường chợp mắt một lúc.

Cậu bé ôm mèo nhỏ thì nằm cuộn tròn dưới cái bàn, sớm đã ngủ một giấc ngon lành rồi.

Chỉ trừ Trương Sóc Lương bận rộn suốt đêm, anh tìm được một chiếc khăn lông trong WC, nhúng nước vắt khô nó, rồi luôn tay lau mồ hôi cho Ngô Tĩnh nhằm giúp nhiệt độ cơ thể cô có thể hạ xuống.

Ngô Tĩnh sốt li bì mất vài tiếng đồng hồ, sắc mặt cô đau đớn khổ sở, thân thể không ngừng run rẩy, thế nhưng Trương Sóc Lương vẫn luôn túc trực bên cạnh cô, tận lực chăm sóc.

Chờ đến khi Ngô Tĩnh tỉnh lại đã là buổi chiều, cô vừa ngồi dậy là bọn Triển Vân lập tức mở mắt, tuy rằng đang ngủ nhưng họ lúc nào cũng duy trì cảnh giác tối đa, lo ngại khả năng Ngô Tĩnh sẽ bị tang thi hoá do thức tỉnh dị năng thất bại.

May mắn thay, cô thức tỉnh thành công.

"Nhanh thử dị năng của chị coi như thế nào?" Trịnh Gia Hoà cực kỳ tò mò.

Đầu tiên, cô cảm thấy có một luồng sinh lực đang chảy dồi dào trong người mình, sau đó nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.

Mọi người nhìn không chớp mắt, họ thấy cánh tay Ngô Tĩnh dần chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một mảnh sương mù như có như không.

"Má ơi, hay thiệt đó nha! Đây là dị năng sương mù hoá phiên bản đời thực à?" Vẻ mặt Trịnh Gia Hoà hưng phấn, "Cư nhiên có thể hoá cơ thể thành màn sương! Quá ảo rồi!"
Ngô Tĩnh ngơ ngác, chính cô cũng không hiểu dị năng mình ra sao nữa, "Nó thực sự hữu dụng sao, cái gọi là hoá thân thể thành sương mù đó?"
Sao cô cảm thấy dị năng này không hề có tính công kích gì hết, kỳ thật một chút tác dụng cũng không có.

"Đương nhiên là có tác dụng! Lúc mà có người tấn công chị thì chị liền hoá thành sương mù, chẳng phải sẽ tránh được họ à? Hơn nữa, hoá thành sương mù thì chị có thể tự do lẻn vào trong đám tang thì mà không phải lo bị phát hiện! Ngoài ra nó còn có tác dụng thám thính tin tức, tới vô ảnh đi vô tung, thực chất chính là loại dị năng siêu cấp hữu dụng!" Trịnh Gia Hoà lại một màn nói năng liến thoắng.

Ngô Tĩnh trợn tròn đôi mắt hạnh nhân, cô đâu ngờ tới dị năng của mình còn có nhiều cách sử dụng đến vậy.


====================================
【Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường】
Triển Tiểu Vân: Kho vũ khí ✔, phá bỏ và di dời đội ✔, tài nguyên nước ✔, máy phát điện ✔, hừmm, để nhớ coi còn gì không ta?
Tô Tiểu Triết: Em muốn có một đứa bé dễ thương.

Tống Thành Thư: Mị còn muốn linh vật nữa.

Trịnh Gia Hòa: Nèeee, phía trước có gì kìa?
Bé trai dễ thương: Hi hi, mấy anh dẫn em theo được á? Em không chỉ biết bán manh mà còn biết làm ấm giường, còn mang thêm linh vật nữa nha!
Linh vật: Meow~ ~ ~.

=========================
【Phù Tang tiểu kịch trường】
Mèo nhỏ: Meow~.

Anh trai ăn dưa: Nhìn con mèo này làm mị cảm thấy có khả năng Khinh Ca muốn cho tổ vai chính cứu bé trai dễ thương tiệm cơm nha.

Bé trai dễ thương vừa được nhắc: Chỉ cầu đại ca đừng gắn thêm loại flag kỳ quái nào!
===================
【Tiểu kịch trường 2】
Gã trung niên: Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu vớt được một tí! Tên trạch nam kia còn cứu thì tại sao mấy người không chịu cứu tôi!
Tô Duệ Triết: Ông làm sao biết được?
Gã trung niên: Đương nhiên do tôi đọc trộm kịch bản rồi!
Khinh Ca: Ngươi đã biết quá nhiều, tốt hơn hết vẫn nên đạp ông xuống mới được! *đá một phát.

...