Sau đó là thời điểm họ nhận được nước và dược phẩm các thứ từ mấy chiến hữu đem tới, qua lời kể thì họ mới biết về sự việc mà đội ngũ Triển Vân vừa gặp phải.

Tuy thời gian tiếp xúc với bên Triển Vân không nhiều mấy, nhưng họ đều biết những ân nhân cứu mạng họ thuộc đội ngũ của Triển Vân, nên tự nhiên trong lòng cũng nảy sinh hận ý đối với những kẻ đã dám phá hoại nơi ở của những ân nhân.

Nghe nói trải dài trên nền đất là vô số vết máu lớn nhỏ của mấy kẻ đột nhập, chắc hẳn đã đụng trúng những cơ quan của Tô Duệ Triết bày ra nên mới bị thương.
Nhớ lại việc chúng có hỏi han về thuốc trị thương, mơ hồ như cả hai việc này có mối liên quan với nhau nên nhóm quân nhân đó liền tìm đến đội trưởng Triệu báo cáo.


Thế là đội trưởng Triệu đã nhanh chóng điều người để đi thông báo cho bên Triển Vân, không quản việc có phải là những kẻ đó gây ra hay không, Triển Vân cứ trực tiếp đi một chuyến sẽ rõ thực hư.
"Hãy dẫn đường cho tôi!" Triển Vân lập tức đi theo quân nhân đó, Tô Duệ Triết với những người khác không nhất thiết phải theo cùng, khu biệt thự này giờ đã có nhiều quân nhân, vả lại bản thân Triển Vân vốn không hề yếu, nhất định sẽ đòi lại đầy đủ vốn lẫn lời.
Tầm nửa giờ sau Triển Vân trở về, xác nhận những kẻ đó chính là thủ phạm phá nát biệt thự của họ, phân nửa trong số bọn chúng đều bị Triển Vân dạy dỗ lúc trước nên sinh lòng thù hằn, thừa dịp họ rời khỏi đây để phát tiết cơn giận.

Triển Vân chỉ nói hắn đã giải quyết gọn gàng và không nhiều lời gì thêm, những người khác cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng mà mọi người có thể hình dung được cái gọi là giải quyết của Triển Vân là như thế nào.
Lúc này, Tô Duệ Triết đã chuẩn bị xong cho bữa cơm chiều, đồ dùng nhà bếp cùng nhiều loại bếp lò là cậu tranh thủ mua sắm khi ở siêu thị, bình ga cho bếp mini cũng được Tô Duệ Triết hốt hẳn vài thùng, nếu thời gian sau này tiếp tục càn quét kho hàng trong siêu thị thì cậu sẽ lấy thêm một ít, tốt xấu gì vẫn có thể bám trụ được vài năm sắp tới.
Cậu chỉ đơn giản làm hai món là thịt heo xào ớt xanh và trứng xào cà chua, cơm thì nấu hai nồi, như vậy mới đủ sức ăn của bảy dị năng giả bọn họ.

Còn về phần mèo nhỏ thì vẫn là cá hộp, tạm thời phải để nó chịu thiệt một chút vì hiện tại khó có thể tìm được đồ ăn cho nó.
Phần dọn dẹp sau bữa ăn như cũ vẫn là do Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương đảm nhận, tối hôm nay tạm thời sẽ ở yên trong nhà nên mỗi người đều về phòng của mình nghỉ ngơi.
Khoảng chừng hơn nửa đêm, nhóm quân nhân ban nãy đã trở về khu biệt thự, có vẻ như họ thu thập được khá nhiều vật tư, Triệu Binh đưa đến cho bên Triển Vân mỳ gói, bánh quy, nước uống và một ít quần áo linh tinh, ngoài ra còn có hai bao đồ ăn cho mèo, hắn nói là khi chạy ngang cửa hàng thú cưng thì nhớ họ có nuôi một con mèo, vì vậy đã tiện tay lấy về.

Nhìn khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi của đám người Triệu Binh, bọn Triển Vân có thể cảm nhận được mọi việc không hề đơn giản như lời họ đã nói.

Triển Vân nhận lấy vật tư, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Triệu Binh, biểu thị lời cảm ơn của hắn.
"Đúng rồi, chúng tôi vừa nhận được tin quân khu phía Nam điều động binh sĩ để cứu viện những người sống sót, hiện đã đến thành phố N, hẳn là vài ngày nữa sẽ đến thành phố S." Ánh mắt Triệu Binh sáng ngời, nói tiếp, "Khi đó chúng ta đi cùng nhau được không?"
"Làm thế nào anh biết được tin này?" Triển Vân nghi hoặc hỏi.
"Là nghe từ radio của xe tải, vừa rồi trên đường trở về có xe vô ý đụng trúng chiếc xe tải, làm bật công tắc radio trên xe, nhờ đó mới biết được đoạn thông báo này của chính phủ, họ nói rằng những quân khu lớn đã lập nên nhiều căn cứ dành cho những người dân còn sống sót, tiếp nhận họ vô điều kiện, đồng thời sẽ cử quân đội đến các thành phố lớn để cứu viện, mỗi tối ở 8 điểm, và vào 12 giờ, rạng sáng 4 giờ sẽ tiến hành thông báo những tin mới nhất đến cho mọi người.

Gần nhất là tin tức quân đội của quân khu phía Nam đã đến thành phố N, vậy thì không bao lâu nữa họ sẽ đến thành phố S." Triệu Binh trả lời.
"Quả là một tin tốt mà!" Cuối cùng họ cũng chờ được đến ngày này, "Đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau đi."

Kế hoạch ban đầu của họ là theo chân phía quân đội, thời điểm đi ngang thành phố A sẽ đến đón Trình Khải và Trình Kiều, sau đó cùng chính phủ thành lập căn cứ cho những người sống sót.
Đợi khi nhóm Triệu Binh rời khỏi, Tô Duệ Triết lập tức mở radio lên.

Dò tần số một hồi, rốt cuộc cậu cũng nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ một kênh, thông báo phát thanh đã kết thúc, nhưng tiếng nhạc vẫn văng vẳng ở đó, như thể đang nói cho mọi người rằng, chính phủ còn thì hy vọng còn.
...