Bắc U quốc, trong một khu rừng rậm. 

U quốc là quốc gia lạc hậu nhất, nhưng lại có cảnh tương đối mỹ lệ, giữ lại một quốc gia hoàn chỉnh. Cũng bởi vậy, dân chúng tình nguyện quốc gia dù không có những phát minh tiến bộ nhưng cũng muốn bảo hộ cảnh đẹp nguyên thủy này. 

Cho nên trước mắt U quốc có nhiều rừng rậm nhất trên thế giới, nước non cùng núi rừng. 

Có tiếng ‘sàn sạt’ vang lên, một con thỏ nhỏ vụt ra từ trong bụi rậm, đôi mắt to mê mang nhìn người trước mắt.

Người nọ ăn mặc áo ngụy trang, dáng người thon dài, cầm trên tay một khẩu súng, biểu cảm nghiêm túc tuần tra chung quanh. Anh không ngừng đi lên phía trước, con thỏ nhỏ khó hiểu nhìn động tác người này, chớp chớp mắt, đuổi theo.

Đi một đoạn đường, tầm mắt rộng mở, một khoảng đất trống xuất hiện ở trước mắt. Nhậm Quảng Bách giơ súng nhìn chung quanh một vòng, thấy không có gì nguy hiểm, liền thu hồi súng, nhìn chung quanh..

Từ trong lòng ngực lấy ra một trận cùng loại điện thoại, màn hình có một chấm đỏ và một chấm xanh, màu xanh ấy là nơi cất giấu [ Skoda ] mà anh cần tìm, chấm đỏ là vị trí của anh.

Chấm đỏ trước mắt và chấm xanh chỉ cách nhau một đoạn ngắn. 

Theo đánh dấu tiếp tục đi, lại một lần nữa tiến vào rừng rậm, Nhậm Quảng Bách cau mày không ngừng, tại sao cứ đi mãi thế này rồi mà không thấy Nhan Hàn, đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ y đi rồi?

Không muốn hy vọng của mình hoá hư không, Nhậm Quảng Bách tăng bước chân.

Giữa dải đất trong rừng rậm. 

Nhan Hàn nhìn công trình trước mắt, trầm mặc không nói.

Công trình hình tròn, chỉ có một tầng lâu nhưng lại có độ cao như vậy, tầm khoảng một chiêc ô tô, màu trắng, bên trên cái gì cũng không có, nhìn không ra bên trong rốt cuộc chưa thứ gì. Nhan Hàn đi lên trước, móc ra một con dao, nhưng không phải dao bình thường, nó được chế tác từ vật phẩm đặc biệt, có thể chém đứt bất cứ cái gì, không sai, là bất luận cái gì. 

Mà người duy nhất có thể dùng thì chỉ có y.

Tay cầm dao, vung lên, công trình màu trắng bị phá mở ra, Nhan Hàn không hề áp lực đi vào. Hẳn là cũng không thể tưởng được, vậy mà có thể dễ dàng chém hỏng toà công trình, mặc kệ có bẫy rập gì.

Tự tin quá mức cũng có kết cục của nó….

Đi vào công trình, cầm lấy hòn đá nhỏ ở trung tâm, Nhan Hàn đút nó và balo, tiếp theo xoay người rời đi.

Vừ ra khỏi công trình, liền nghe thấy có tiếng bước chân người phía trước cách đó không xa, Nhan Hàn nheo mắt, cất con dao thay đổi vũ khí, lấy súng ra, sau đo tránh ở một bên đợi đối phương xuất hiện.

Người đó lại chính là Nhậm Quảng Bách, anh đi đến giữa, nhìn thấy công trình bị chém ra, bên trong trống không không có thứ cần timg, mặt đầy mất mát. 

Anh đã muộn một bước.

Thở dài vừa muốn rời đi, bên cạnh liền loé ra một bóng người, Nhậm Quảng Bách đột nhiên phát hiện, thân thể chợt lóe, tránh công kích của đối phương.

Đối phương tựa hồ không có ý muốn dừng động tác lại, xoay người, nhấc chân đá xoáy, Nhậm Quảng Bách né tránh không kịp, bị y đá ngã.

Nằm trên mặt đất, Nhậm Quảng Bách chỉ thấy một người đang giơ mũi súng vào anh: “Cấm nhúc nhích.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Nhậm Quảng Bách nheo mắt lại muốn nhìn rõ ràng, vừa định nói gì đó, đối phương liền thu súng, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm lên khuôn mặt anh: “A Bách, là anh sao?”

Nhậm Quảng Bách cười cười, gật đầu, mới vừa ngồi dậy đã bị đối phương giơ tay bóp lấy hai vai: “A Bách anh như thế nào……?”

Như thế nào lại ở đây?

Nhan Hàn ôm Nhậm Quảng Bách, dựa sát vào nhau. 

Y thật sự xuất hiện ở trước mắt anh.

Nhậm Quảng Bách ôm eo y, nhắm mắt chôn đầu ở cổ y, thả hơi nói: “Anh vẫn luôn tìm em, rốt cuộc tìm được em rồi. Hàn……”

Nhan Hàn cũng nhắm mắt, ôm anh càng chặt, A Bách…… A Bách……

A Bách……

Hai người thay đổi tư thế sát vào cùng nhau, Nhậm Quảng Bách ngồi ở sau, Nhan Hàn ngồi ở trong lòng ngực Nhậm Quảng Bách, hai người dựa vào một cây đại thụ, trầm mặc không nói, hưởng thụ không khí trầm lặng này. 

Nhậm Quảng Bách ghé bên tai Nhan Hàn nói: “Có khỏe không? Kẻ đó có làm em bị thương hay không?”

Nhan Hàn trầm mặc một hồi, nói: “Anh cũng biết, em là bộ đội đặc chủng.”

“Ừm, anh xin Grass đến tìm em, cùng em hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhan Hàn xoay người, đôi tay phủ lên hai má Nhậm Quảng Bách, cau mày, “Anh tỉnh táo lại đi, mau trở về, rất nguy hiểm. Trên đường không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, đặc biệt Adolf sẽ không bỏ qua em, anh cùng đi với em chỉ càng nguy hiểm thôi.”

Nhậm Quảng Bách kiên định nhìn Nhan Hàn: “Muốn anh để em tự mình đấu chọi với sống chết? Anh làm không được! Hơn nữa anh đã được Lâm Dược dạy rất nhiều thứ, cho dù không thể giúp đỡ em nhiều, nhưng ít nhất có thể không làm cản trở em, để anh đi cùng em, được không?”

Nhậm Quảng Bách vừa ôn nhu vừa khẩn cầu bằng thanh âm cùng khuôn mặt thất vọng buồn bã, y cũng rất muốn cùng A Bách thực hiện…… Rất muốn rất muốn……

Thở dài, Nhan Hàn thấy mình không có cách nào khác, thở ra: “Được rồi, anh muốn đi cùng cũng được thôi. Quan trọng là, có nguy hiểm thì anh phải chạy đi, việc quan trọng là trốn đi, hiểu không?”

Nhậm Quảng Bách cười cười, không nói, ôm chặt Nhan Hàn im lặng. 

Nhan Hàn rất lo lắng Nhậm Quảng Bách sẽ vì y mà không màng tánh mạng, không ngừng lay lay Nhậm Quảng Bách: “Anh mau đáp ứng em! Mau!”

Nhậm Quảng Bách bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Nhan Hàn: “Anh đáp ứng em, được rồi chứ.”

Nhưng không có nghĩa là anh sẽ làm theo. 

Khuôn mặt thất vọng buồn lòng xem như buông xuống, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Tay Nhậm Quảng Bách phủ lên bên hông y, rũ mắt, sau nhích lại gần, nhắm mắt, nghỉ ngơi một hồi.

Hy vọng họ có thể bình an không xảy ra chuyện gì, thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Thái dương dần dần xuống núi, những động vật nhỏ trong rừng cũng bắt đầu lục tục, động vật ban đêm bắt đầu thức dậy sinh hoạt, nhưng dù vậy, cũng vô pháp quấy rầy hai con người đang ngồi cạnh nhau, tình cảm của con người thật đáng tưởng niệm. 

Hai người không biết đã nằm bao lâu, Nhan Hàn đột nhiên cảm giác được phía sau có chuyển động quái dị, y mở mắt liếc bốn phía, tối sầm.

Đã trễ thế này sao?

Xoay người nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, chỉ thấy ann nhắm hai mắt ngủ, mà thanh âm ấy lại vang lên từ bụng anh. Nhan Hàn nhẹ nhàng cúi đầu nghe, thanh âm ục ục không ngừng phát ra từ bụng Nhậm Quảng Bách. 

Ra là đói bụng.

Nhan Hàn bất đắc dĩ cười, cúi đầu hôn lên gương mặt Nhậm Quảng Bách, buông tay anh ra, đứng lên, chỉnh cho Nhậm Quảng Bách nằm thật thoải mái. Rồi sau đó, y tự điều chế một cái bẫy, tự mình đi săn. 

Tối thế này, hẳn không thiếu thứ ngon. 

Nghĩ, Nhan Hàn quay đầy lại liếc Nhậm Quảng Bách một cái, tiến sâu vào rừng cây. 

Nhậm Quảng Bách nằm tại chỗ ngủ thật say. 

Nhan Hàn vào rừng không bao lâu, liền nhìn thấy một con thỏ bị thương nghiêm trọng nằm trên mặt đất thở thoi thóp, nghĩ có lẽ là sống không được bao lâu. Nhan Hàn không phải người mềm lòng mềm dạ gì, y nhặt con thỏ lên, đương nhiên không phải cứu nó, mà tính ăn nó.

Bắt một con con thỏ, lại lên phía trước nhặt chút hoa quả, Nhan Hàn thu hoạch không tồi, theo đường cũ trở về. 

Nhan Hàn trở lại gốc cây đại thụ, Nhậm Quảng Bách vẫn nằm đó, Nhan Hàn bất đắc dĩ thở dài, thả đồ xuống, cầm lấy nhánh cây bắt đầu nổi lửa.

Thổi lửa lên, chuẩn bị thịt thỏ, hoa quả rửa sạch sẽ, Nhậm Quảng Bách mới chậm rãi mở mắt ra.

“Hàn……. Em đang làm gì vậy?”

Nhan Hàn quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu lại tiếp tục nướng con thỏ, rầu rĩ nói: “Anh nói thử xem.”

Nhậm Quảng Bách xoa xoa đôi mắt thanh tỉnh không ít, nhìn thấy tình cảnh trước mắt tự nhiên cũng hiểu mình chưa giúp đỡ được gì hết, có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Xin lỗi…… Anh ngủ quên……”

“Đừng nói nữa, lại đây ăn đi, con thỏ nướng xong rồi.” Nhan Hàn cầm xiên con thỏ, rút dao ra cắt thịt thỏ thành miếng.

Nhậm Quảng Bách cười cười, anh biết Nhan Hàn không  thật sự trách anh, cũng không khách khí ngồi ở bên cạnh Nhan Hàn, cầm lấy xiên thịt nướng ăn.

Hai người không nói gì nhiều, nhưng không khí ấm áp như cũ quanh quẩn ở chung quanh hai người, làm người có loại cảm giác nhẹ nhàng thích ý.

Ăn xong, rửa một vài thứ, hai người tìm chỗ ngồi xuống ngủ, ôm lẫn nhau, triền miên, chìm vào giấc ngủ. 

Ngày hôm sau sẽ đến nơi cần đến. 

R quốc A thị.

Sáng sớm thời gian, những người dân lẩn tránh ở A thị cũng bát đầu rời chỗ, rất sớm liền đứng dậy bắt đầu công việc. A thị trước kia khác xa hoàn toàn với lúc mới bùng nổ sóng xác sống, trước kia thành phố A chỉ có người của cơ quan chính phủ mới có thể ở, những người dân chỉ có thể đi qua đi lại quanh A thị một chút, không thể ngủ lại, mà nơi bọn họ có thể ‘ ngắm cảnh ‘ cũng chỉ có bên ngoài A thị.

Nhưng sau khi bùng nổ đại dịch, A thị khi biết được tin tức, lập tức mở cửa cho dân tị nạn vào tránh, đáng tiếc chính là, phát hiện chậm, không ít dân chúng đã táng thân trong miệng xác sống. 

A thị cũng phân chia ra thành một khu vực chuyên môn thu lưu dân chạy nạn, nững ai đến đây tránh nạn đều ở một khu vực. Bên trong có một đống phòng thuê, tuy rằng phòng ở rất nhỏ, nhưng là có gạch có ngói, có nước có điện, nhóm dân chúng tự nhiên sẽ không nửa câu oán hận hoặc bất mãn.

Lâm Dược lái xe, còn có bọn Nhậm Từ Nhạc, Viên Bình, Hứa Thanh, Hà Cố đến khu dân tị nạn. Bọn họ xem như khách quý, cho nên nơi ở sẽ tốt hơn, nhưng là họ vẫn muôn làm việc, đổi lấy đồ ăn.

Dừng xe trước một căn nhà, Lâm Dược xuống xe, dẫn họ vào tham quan xem sao. 

Căn nhà này cũng nhỏ, so với căn nhà của Nhậm Từ Nhạc ở quê thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng ít nhất không phải thuê phòng, không cần phải tranh nhau dùng WC với một đám người, từ phòng tắm đến phương tiện công cộng.

Bốn người Nhậm Từ Nhạc không nói gì, đem vũ khí, đồ ăn từ trên xe Lâm Dược lấy ra, đây chính là chiếc xe do chính phủ cấp, xe đi theo bọn họ một đường, đã chịu qua bao nhiêu vết thương của lũ quái vật. 

Đem hành lý bỏ vào phòng ở, Lâm Dược dẫn bọn họ dạo qua một vòng thì rời đi.

“Nhớ rõ những gì mà tôi từng nói, không làm thì không có cơm ăn. Đồ ăn mấy cậu mang đên chúng tôi cũng sẽ không tịch thu, yên tâm đi.” Lâm Dược trước khi đi có nói như vậy, vì không cho bọn họ cảm thấy mình quá đặc biệt, lại bị lầm tưởng là có quan hệ với Nhậm Quảng Bách đang làm nhiệm vụ, bọn họ vẫn có thể ăn không uống không.

Tình huống hiện tại là, mỗi người bình đẳng.

Quản mi có là là lão bản xí nghiệp có tiền cao cao tại thượng hay là người bán hàng rong trên đường phố, tất cả mọi người đều muốn ăn uống no nê, muốn không làm mà hưởng, vậy chờ ông trời làm rớt xuống một cái bánh nhân thịt đi. 

Bốn người Nhậm Từ Nhạc tự nhiên cũng hiểu, bọn họ cũng không có ý muốn ăn không ngồi rồi, liếc nhau, nhớ tới lời nói của Lâm Dược. 

Hoàn chương 28