226. Lại một con tang thi mình đồng da sắt

Trong trung tâm thương mại có rất ít quần áo thích hợp cho mùa hạ, rốt cuộc lúc An Nhiên sinh hài tử, Tương thành đã đi vào cuối mùa thu, mùa thu và mùa xuân ở Tương thành rất ngắn, rất nhiều người sinh sống ở đây mấy năm đều đánh giá Tương thành chỉ có hai mùa, một mùa hạ và một mùa đông, rất nhiều cửa hàng đều trực tiếp bỏ qua trang phục mùa thu mà thay đổi bày bán trang phục mùa hè bằng trang phục mùa đông.

Cho nên vào lúc này, hầu như các cửa hàng đều chỉ có áo bông, áo lông vũ, quần áo giữ nhiệt, hoặc áo da, không có áo cộc tay mát mẻ

Tiểu Bạc Hà xách một cái thùng nhỏ, trong thùng đã có hơn một nửa thùng tinh hạch sáng lấp lánh, thanh âm khóc nháo của Hằng Hằng lại truyền xuống từ tầng 2, An Nhiên đờ đẫn ôm Oa Oa đi ra từ một cửa hàng trang phục thể thao, trong tay cầm mấy bộ quần áo vận động thấm hút mồ hôi làm khô thoáng nhanh, đi đến trước mặt Tiểu Bạc Hà, đưa cho nàng một bộ.

Tiểu Bạc Hà 13-14 tuổi, thấp hơn An Nhiên khoảng một cái đầu, mặc áo thun vận động của người lớn có vẻ hơi rộng thùng thình, nhưng có thể mặc được.

An Nhiên cũng lấy cho mình một bộ quần áo vận động, tất cả đều là loại vải dệt khô thoáng có lực đàn hồi tốt, bất quá bởi vì đều là quần áo dài tay, với loại thời tiết oi bức này còn phải ăn mặc kín mít như vậy thực sự rất khó chịu, còn may là loại thoáng mát.

Tiếng khóc của Hằng Hằng đã rất khàn, mấy ngày nay hắn cự tuyệt ăn cơm, vẫn muốn tìm mẹ hắn, cứ như vậy sợ đứa nhỏ này sẽ lăn lộn ra bệnh mất.

An Nhiên thở dài, đẩy Tiểu Bạc Hà đi thay quần áo, chính mình cũng ôm Oa Oa vào phòng thử đồ của cửa hàng trang phục, thay đồ xong An Nhiên đứng thẳng bên trong biển hoa, yên lặng nhìn nơi phát ra thanh âm của Hằng Hằng.

Cứ như vậy đứng im lặng, trong vườn hoa những bông hoa bách hợp trắng muốt cao đến eo người trưởng thành, giống như bị gió thổi, chậm rãi, mang cả rễ cây nghiêng về hướng An Nhiên đứng.

An Nhiên bừng tỉnh, ôm Oa Oa cúi đầu thấy vậy, từng khóm từng khóm bách hợp như đang run rẩy, chúng nó đang sợ hãi.

"Các ngươi đang sợ cái gì?"

Nàng chậm rãi vươn tay ra, vuốt lên một cánh hoa trắng muốt, cảm giác sợ hãi trong nội tâm càng thêm sâu, An Nhiên nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm thụ sự sợ hãi của những đóa hoa, đại não của nàng tức khắc tiến vào một trạng thái, phảng phất như rất nhiều rất nhiều âm thanh đang nói, truyền lại cho nàng một ít tin tức vụn vặt.

"Hình người, cứng rắn, phi dao, cắn không được..."

An Nhiên lặp lại những gì mình nghe được trong đầu, đột nhiên nàng mở to hai mắt, đột nhiên ý thức được, những bông hoa đang nói cho nàng, lại có thêm một con tang thi mình đồng da sắt đang đi về phía khu trung tâm thương mại này.

Nàng sợ tới mức run rẩy, ôm Oa Oa chạy nhanh, mang theo Tiểu Bạc Hà đi lên tầng 2, trực tiếp bước nhanh đến cửa hàng mẹ và bé, nói với Vân Đào:

"Lại có một con tang thi mình đồng da sắt nữa, đi về phía chúng ta."

"Cái gì?" Vân Đào nhíu mày, đứng dậy trong lòng vẫn còn đang ôm Hằng Hằng đã khóc đến mệt mỏi, nói với An Nhiên:

"Nhanh đi thu thập đồ vật, chúng ta đi thôi, ta đi tìm xe."

Hiện tại bọn họ chỉ có 2 người lớn, còn có một cái Tiểu Bạc Hà mới 13-14 tuổi, nhìn dáng vẻ của Tiểu Bạc Hà tựa hồ bị mạt thế này tra tấn đến nỗi tính cách bị khuyết tật, 2 người lớn, An Nhiên là người không thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn nhất, hiện tại trong nhóm bọn họ, An Nhiên là người có sức chiến đấu mạnh nhất.

Vân Đào lại càng phải chiếu cố một cái Hằng Hằng luôn ầm ĩ. Cho nên mấy người bọn họ, sao có thể có tinh lực đi đối phó với một con tang thi mình đồng da sắt nữa???

Tẩu vi thượng sách, nhưng trước tiên phải tìm một chiếc xe.

------------------------------------------

227. Không phải do ngươi lựa chọn

Lúc này, vốn dĩ Hằng Hằng đã ngủ trong lòng ngực Vân Đào, đột nhiên mở to mắt, kịch liệt náo loạn.

"Ta không đi, ta không đi, ta muốn tìm mẹ ta, ta muốn mẹ ta, mẹ ơi mau trở về đi, ta muốn mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi...."

"Được!!!" Đột nhiên Vân Đào rống lên với Hằng Hằng, thanh âm thập phần nghiêm khắc, làm An Nhiên và Tiểu Bạc Hà giật nảy mình.

Vân Đào nghiêm mặt lại, đặt Hằng Hằng xuống đất, cả giận nói:

"Ngươi là một thằng con trai, suốt ngày khóc sướt mướt như vậy giống bộ dạng gì? Hiện tại thế đạo đã như vậy, khóc như thế nào đi nữa mẹ của ngươi cũng không trở lại được, trừ bỏ tiếp nhận sự thật đó, ngươi không còn con đường thứ hai để đi!"

Hằng Hằng sửng sốt khi bị Vân Đào quát lên như vậy, miệng nhỏ mím chặt, hốc mắt hồng hồng, nghẹn lại đứng tại chỗ, quật cường nhìn Vân Đào, sau đó biểu tình Vân Đào mềm nhũn, rốt cuộc hắn không đành lòng, vươn đôi tay, muốn ôm lấy Hằng Hằng, Hằng Hằng lại gạt tay hắn ra, nắm chặt bàn tay nhỏ, hét lên chói tai với Vân Đào:

"Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi, ta không thích ngươi!!!!"

"Đó cũng không phải do ngươi lựa chọn!"

Vân Đào giận lên, ôm chặt lấy eo Hằng Hằng, mặc cho Hằng Hằng tay đấm chân đá với hắn, trực tiếp đi đến cửa số 3 ở tầng 2, xem xét quang cảnh bên ngoài.

Hắn muốn nhìn ra bên ngoài một chút xem xét có xe gì, có thể chở đoàn người bọn họ rời đi nơi này ra ngoài hay không.

Cửa số 3 cũng là một cái cửa kính, bất quá bởi vì nó nằm trên tầng 2, hơn nữa còn bị khóa lại, bên trong có cửa cuốn, cho nên cửa số 3 này vẫn còn an toàn.

Vân Đào ôm Hằng Hằng đang ầm ĩ đến cửa cuốn bên trong cửa số 3, hắn móc ra một dây thép từ trong túi áo, vặn mở khóa cửa cuốn, sau khi cửa cuốn mở, hắn hơi nhấc tay một chút làm cửa cuộn nhanh về phía trên, lộ ra 4 cánh cửa kính, ngoài cửa có một đám tang thi đang du đãng, nghe thấy thanh âm, sôi nổi bám vào cửa kính.

"Ngươi ở chỗ này, không cho phép nhúc nhích.!"

Vân Đào đặt Hằng Hằng trên mặt đất, thấy đứa nhỏ quả thực đứng im tại chỗ, cũng không chạy loạn, liền yên tâm vặn mở khóa cửa kính, tay dùng sức một chút, khóa của cánh cửa bị gãy đôi, hắn đẩy cửa kính ra, đi ra ngoài giết tang thi.

Bởi vì dị năng lực lượng của Vân Đào đã thăng cấp cho nên động tác hắn giết tang thi cũng nhanh hơn rất nhiều, không cần dao, hắn chỉ dùng nắm tay cũng có thể đánh bay đầu tang thi, trong chốc lát, tang thi ngoài cửa số 3 đã bị Vân Đào giải quyết sạch sẽ.

Hắn xoay người, bế lên Hằng Hằng đang đứng yên lặng tại chỗ, đi ra một sảnh nhỏ ngoài cửa kính, góc sảnh này có một chiếc thang cuốn tự động đã ngừng vận hành, thang này trực tiếp đi xuống tầng một, phía sảnh đối diện, có một ít tụ điểm như KTV, spa gì gì đó.

Trừ thang cuốn vừa mới bị dọn dẹp ra, những con tang thi ở bên ngoài còn muốn bò lên tầng, dưới lầu 1 là một mảng tang thi rậm rạp rất lớn, phạm vi vây đổ của chúng lớn đến mức đại khái trong tầm nhìn xa của đôi mắt tất cả đều là tang thi.

Trong tầng 2, An Nhiên và Tiểu Bạc Hà mỗi người cầm theo một túi vải bạt thật lớn, bắt đầu càn quét vật tư, túi vải bạt tìm thấy từ cửa hàng mẹ và bé, dường như là tặng phẩm đính kèm của một loại sữa bột nào đó.

Sở dĩ lựa chọn dùng túi vải bạt mà không phải túi nilon vì túi nilon rất dễ dàng phát ra âm thanh, có đôi khi đến thời điểm mấu chốt âm thanh của túi nilon ma sát sẽ đòi mạng người.

-------------------------------------

228. Linh cảm sẽ nảy sinh ra trong quá trình sinh hoạt.

An Nhiên càn quét đồ dùng trẻ con, bởi vì nàng cảm thấy hiện tại chỉ cần hấp thu tinh hạch thì tựa hồ không cần phải ăn cái gì cũng đã no bụng, cho nên về phương diện đồ ăn An Nhiên không chú ý nhiều.

Chủ yếu là tã giấy mà Oa Oa cần dùng, hay khăn ướt cho trẻ con gì đó, mấy đồ đó trở thành vật tư mà An Nhiên càn quét, nàng còn lấy hết chỗ dầu cá, canxi, sắt, kém còn có nước khoáng trong cửa hàng mẹ và bé.

Còn những đồ dùng sau này cần đến như đồ ăn phụ hay đồ chơi gì gì đó, An Nhiên không lấy, cuộc sống này qua được một ngày thì tính một ngày, sau này cần thì để sau lại tìm đi, dù sao tang thi cũng không cần mấy thứ đó.

Càn quét hết đồ cần dùng cho vào túi vải, An Nhiên lại tìm thấy một chiếc ghế buộc eo cho trẻ con, nhưng thấy bản giới thiệu ghi loại ghế này không thích hợp cho trẻ 2 tháng tuổi, rốt cuộc đứa nhỏ bé như vậy, không thích hợp cho việc dựng ngồi trong thời gian dài.

Vẫn là địu thích hợp với Oa Oa.

Vì thế An Nhiên tìm tất cả các loại kiểu dáng của cái địu trong cửa hàng, ước chừng khoảng mười mấy cái, để trong một cái túi lớn, lưu trữ khi nào bẩn lại đổi.

Mặt khác, nàng còn cố ý phá cửa một hiệu sách ở tầng 2, tìm mấy cuốn sách nói về giáo dục trẻ nhỏ, bỏ vào trong túi, chuẩn bị có điều kiện lại xem.

Thu thập được mấy cái túi to, An Nhiên ôm Oa Oa đi đến cửa số 3 ở tầng 2.

Lúc này sắc trời đã gần tối, Vân Đào đang cùng Hằng Hằng quan sát địa hình bên ngoài, thang cuốn tự động cũng chỉ có 1 cái, nhưng đối diện với tụ điểm ăn chơi kia thì có một cầu thang bộ.

Thang cuốn đi xuống cửa chính của trung tâm thương mại, đối diện đó là một cái quảng trường lớn, trên quảng trường tất cả đều là tang thi đang tru lên, mà nơi cầu thang bộ đi xuống là phía trái của trung tâm thương mại, phía đó trừ bỏ mấy cửa hàng, thì có một con phố không quá rộng, trên mặt đường cũng toàn là tang thi, nhưng hai bên dãy phố có hai hàng xe đang đậu.

Vân Đào ngồi xổm bên người Hằng Hằng, hai mắt Hằng Hằng đỏ bừng nhón mũi chân, bám ở vòng kính bảo hộ, nhìn về phía trái của khu trung tâm thương mại, Vân Đào quay đầu nhìn An Nhiên ôm Oa Oa đi ra, liền vẫy tay với An Nhiên, ý bảo nàng đi đến gần, ngồi xổm xuống.

An Nhiên làm theo, ngồi xổm xuống bên người Vân Đào, Vân Đào chỉ vào con đường ở mặt trái khu trung tâm này, trong đó có một chiếc SUV nhìn không tồi khá đại chúng, nói với An Nhiên:

"Chiếc xe kia khá lớn, mấy người chúng ta ngồi vừa vặn, ngươi có thể mở ra một con đường, ta có thể khởi động chiếc xe."

"Không thành vấn đề!"

An Nhiên gật gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe, thân xe màu trắng, rất lớn, nhưng không uy mãnh bằng chiếc xe của chồng cũ nàng, nó thiếu một loại bá vương chi khí.

An Nhiên ngồi xổm trên mặt đất nói:

"Sau khi lên xe, ta sợ truy binh đuổi theo có quá nhiều hay không? Nếu chiếc xe có thể rời khỏi nơi này, trên đường đi cũng không thoát được đám tang thi này."

"Rất có khả năng như vậy."

"Ta có cái chủ ý."

Tròng mắt An Nhiên chuyển động, chỉ chỉ về phía thang cuốn, một con tang thi đang ngửi ngửi sờ soạng đi lên, đó là một con tang thi khứu giác.

"Bắt thêm mấy con tang thi như vậy, đem bỉm của Oa Oa cột vào đầu chúng, chúng nó có thể thay chúng ta dẫn đi một đại bộ phận tang thi."

"Có thể, không thành vấn đề, chúng ta cũng có thể dùng nhiều tã giấy ngâm nước tiểu dẫn dụ chúng."

Linh cảm sẽ nảy sinh ra trong quá trình sinh hoạt, rất nhiều phát minh vĩ đại, đều là do những bà mẹ nuôi con nhỏ nghĩ ra được, Vân Đào cảm thấy không có gì là không đúng, hắn nhún người một cái, lao xuống thang cuốn, chặn ngang khiêng lên con tang thi khứu giác đang sờ soạng ở thang cuốn kia.

Thuận tiện cũng giải quyết sạch sẽ mấy con tang thi đang sờ soạng đi lên cầu thang.

----------------------------

229. Biến dị

An Nhiên vội vàng đem tã giấy đang bọc mông Oa Oa xé xuống, vừa vặn Oa Oa tiểu một bãi thật lớn, An Nhiên đem cái tã giấy mới mẻ nóng hầm hập này chùm vào đầu con tang thi khứu giác.

Tay, chân và đầu con tang thi kia bị Vân Đào giữ chặt, chờ cho An Nhiên đem chiếc tã giấy ma thuật kia dán tốt, hắn vác con tang thi khứu giác trên đầu đội cái bỉm của Oa Oa ném từ tầng 2 xuống.

Con tang thi kia tự nhiên sẽ không chết, nó rơi vào đàn tang thi, kêu hô hô tại chỗ, các tang thi khác vây quanh nó thành một vòng lớn, ngay cả mấy con tang thi đang ở trên thang cuốn cũng sờ soạng chạy xuống dưới, không hề đi lên thang nữa.

Nhưng mà tang thi quá nhiều, hiện trường cũng không phải chỉ có một con tang thi khứu giác, muốn dời lực chú ý của đám tang thi yêu cầu một lượng lớn tã giấy ngâm nước tiểu, còn có An Nhiên phải chuẩn bị tốt hoa để mở đường.

Vì thế mấy người lại phân thành 3 đường, Vân Đào và Hằng Hằng phải đi tiểu lên tã giấy, Tiểu Bạc Hà tiếp tục thu thập vật tư.

An Nhiên thì quay trở về trung tâm thương mại, đem Oa Oa đặt ở trên xe nôi, sau đó đi xuống tầng 1, nàng vốn muốn ngay tại chỗ gắt một đóa hoa bách hợp cắm ở cửa số 3 làm ra một biển hoa, nhưng tay vừa mới đụng đến cánh một bông hoa trên mặt đất, thì bông hoa kia đã sợ đến mức ngã héo xuống một bên.

"Ta không giết ngươi, ngươi lại đây!"

An Nhiên bật cười, nhìn đóa hoa đang run bần bật kia, vẫy tay, nó vẫn không chịu đứng dậy, An Nhiên cũng không miễn cưỡng, tính toán lại đi ngắt một cành hoa khác, kết quả một cây hoa khác biểu hiện càng khoa trương hơn, trực tiếp nằm ngã xuống mặt đất, giả chết không chịu động đậy.

"Hảo đi, các ngươi không theo ta cũng được, dù sao ta đi rồi, các ngươi cũng chính là vật chết nằm đầy đất thôi!"

Nhìn đám hoa bách hợp biểu hiện ra tham sống sợ chết, An Nhiên nhịn không được có chút tức giận, một biển lớn hoa bách hợp thế nhưng không có một bông nào dám đi cùng nàng.

Đang lúc tính toán dùng sức mạnh để bắt chúng phối hợp thì giữa biển hoa màu trắng, có một bông hoa bách hợp cực lớn, ngạo nghễ đứng thẳng, giữa một đám hoa ngã trái ngã phải, nó đột nhiên hiện ra, rìa ngoài cánh hoa màu trắng, nhụy hoa màu đỏ tươi, cánh hoa càng đến gần với nhụy hoa thì từ hồng biến thành đen, còn lúc mở lúc đóng co rụt lại, trên cánh hoa còn mọc những gai nhọn sắc bén.

Biến dị.

Đây là phản ứng đầu tiên của An Nhiên đối với đóa hoa bách hợp này, nàng rùng mình, hai mắt nhìn chăm chú đó hoa bách hợp biến dị kia, không, đây không phải một đóa hoa bách hợp, bởi vì nó có hai tầng cánh hoa, rễ cây cũng không mềm mại như những bông hoa bình thường khác, dưới ánh mắt của An Nhiên, đóa hoa biến dị này còn phân bố ra chất lỏng nào đó, chất lỏng cùng với gai nhọn, như run rẩy khiêu khích về phía An Nhiên.

An Nhiên cảm thấy mình không có cách nào để khống chế một đóa hoa biến dị như vậy, đóa hoa biến dị này khác với những đóa bách hợp khác, thật giống như sự khác nhau giữa con người và tang thi, nếu không có cách nào khống chế đóa hoa biến dị này có thể ăn tang thi thì cũng có thể sẽ ăn cả nàng.

Vấn đề mấu chốt là toàn bộ những đóa bách hợp khác đều cho An Nhiên thấy một cỗ thiện ý, những bông hoa này làm cho An Nhiên cảm thấy tràn ngập cuồng táo, bạo ngược và sát ý....

Đóa hoa biến dị này muốn ăn nàng! Nghĩ như vậy trong lòng An Nhiên nổi lên sát ý, nào biết, đóa hoa kia rất trơn trượt, trước khi An Nhiên có bất cứ động tác nào, thân cây chợt cúi xuống ẩn ở bên trong biển hoa bách hợp đông đảo, nhanh chóng không thấy bóng dáng.

An Nhiên lui về phía sau mấy bước, trong đầu có vô số giọng nói nhỏ đang cáo trạng với nàng.

"Ai da, đánh ngã ta nha."

"Đau quá... Đau quá."

"Chạy mau."

"Nó tới."

---------------------------------

230. Đem phân phân chia ra.

An Nhiên vẫn đang lui về thang cuốn tự động phía sau, đột nhiên chuông cảnh báo trong đầu đại chấn, theo phản xạ rút ra con dao ở thắt lưng, một bóng xanh nhoáng lên trước mắt, nàng vung dao chém qua, thân cây hoa biến dị kia đã bị nàng chặn lại chặt ngang, đóa hoa cùng cành cây rơi xuống thang cuốn màu đen.

Thân cây màu xanh thô to giống như cánh tay trẻ con vặn vẹo dưới mặt đất như rắn, nhanh chóng lủi vào bụi hoa chạy mất, mà phần trên của đóa hoa nằm trên mặt đất, giống như vật chết, không nhúc nhích.

An Nhiên vươn chân giẫm nát đóa hoa biến dị này, lại nhìn thoáng qua biển hoa trắng, duỗi tay, mạnh mẽ bẻ gãy một cành hoa bách hợp đang thét chói tai hô đau, vội vàng xoay người đi lên tầng 2.

Còn cành cây biến dị đang chạy trốn kia, An Nhiên không tìm ra nó, mắt thấy con tang thi mình đồng da sắt kia sắp tiếp cận khu trung tâm thương mại này, trong mênh mang biển hoa như thế này, nàng làm gì có thời gian cẩn thận tìm tòi một thân cây uốn éo giống con rắn kia chứ?!!

Túm lấy đóa bách hợp đang không ngừng khóc thút thít hô đau trong đầu nàng, An Nhiên nhanh chóng đi lên tầng 2, đi vào cầu thang bộ đối diện cửa số 3, nàng giơ cành hoa bách hợp trong tay lên trách mắng:

"Đừng kêu nữa, hiện tại liền gieo ngươi xuống."

Vân Đào đang ở cửa cầu thang bộ, mang theo Hằng Hằng giết tang thi, bắt tang thi khứu giác, nghiêng đầu nhìn An Nhiên một cái, trong mắt hiện chút nghi hoặc, không biết An Nhiên đang nói chuyện với ai.

Tang thi khứu giác đã bắt được mấy con, tất cả đều bị Vân Đào chặn miệng, tay bị bó ngược lại, giống như buộc bánh chưng bị buộc thành một chuỗi, trên đầu chúng đều đội tã giấy ngâm nước tiểu của Hằng Hằng, Vân Đào và Tiểu Bạc Hà.

Đương nhiên, nhiều tang thi khứu giác như vậy, tã giấy mà ba bốn người đi tiểu vào khẳng định không đủ, nhưng người sẽ ị phân, mùi của phân càng kích thích đến đám tang thi khứu giác.

Cho nên Vân Đào đem phân phân chia ra, mỗi một cái tã giấy bôi một ít phân lên, như vậy có thể thỏa mãn số lượng tang thi khứu giác chộp tới.

Còn An Nhiên đâu, âm thanh ủy khuất khóc thút thít trong đầu đã ngừng nghỉ, nàng thúc giục năng lượng trong thân thể, tất cả rót vào đóa bách hợp trong tay, đóa bách hợp nguyên bản ủy khuất đến không được kia phảng phất như đứa nhỏ được cho ăn kẹo, phát ra một tràng thanh âm hoan hô, thân cây giống như duỗi eo ra hai chiếc lá cây, như ăn uống no đủ bắt đầu sinh trưởng.

Một con tang thi lướt qua bên người Vân Đào, trực tiếp công kích An Nhiên, đóa bách hợp di chuyển, cánh hoa khuếch trương, mở lớn một ngụm cắn con tang thi kia, ăn thập phần vui sướng.

An Nhiên đặt đóa hoa trong tay xuống mặt đất, rất nhanh, rễ cây nó chôn vào thân thể của con tang thi, bắt đầu phân ra một chồi non, rễ cây cuốn vào rễ cây theo ý tứ của An Nhiên, từ cầu thang bộ tầng 2, lan tràn thành một biển hoa bách hợp, trải rộng đi xuống, bắt đầu ăn tang thi dưới lầu.

Năng lực hiện tại của An Nhiên vẫn chỉ có thể khống chế một mảnh nhỏ hoa bách hợp trong phạm vi như cũ, nhưng phạm vi này lớn hơn so với trước 2-3 mét, vượt qua phạm vi này rất nhiều hoa bách hợp sẽ biến thành một đóa hoa bình thường không có linh tính như cũ.

Đương nhiên, số hoa này sinh trưởng trên thi thể của tang thi có thể lại xuất hiện một bông hoa biến dị hay không thì không cần dị năng của An Nhiên quan tâm, cái loại hoa biến dị mà chúng có thể ăn tang thi hoặc ăn cả thịt người, cũng chưa biết được.

An Nhiên lại không có năng lực biết trước tương lai, rất nhiều chuyện nàng đang ở giai đoạn sờ soạng, đương nhiên không biết.

Nhưng giờ với năng lực của nàng để rửa sạch chướng ngại vật trên đường thì cũng dư dả.

Khống chế được cầu thang bộ, Vân Đào ôm Hằng Hằng cũng đi tìm vật tư, Tiểu Bạc Hà thì đem bao lớn bao nhỏ toàn bộ vật tư chuyển ra cửa cầu thang bộ, rồi lại chạy về tầng 2 tiếp tục tìm vật tư.

----------------------

231. Tiểu đội xuân vận ở mạt thế

(Xuân vận: là chuyến đi trở về nhà ăn Tết, đoàn tụ gia đình.)

An Nhiên ôm Oa Oa, cho bú ở bụi hoa, sau đó thay tã giấy sạch sẽ, còn dùng bình sữa cho Oa Oa bú mấy ngụm nước khoáng.

Bởi vì chốc lát đi xuống cầu thang đến tầng 1, khả năng sẽ có một hồi ác chiến muốn đánh, hiện tại An Nhiên chăm sóc rửa sạch sẽ cho Oa Oa thoải mái, bằng không chút nữa xuống tầng 1 còn chưa đến chiếc xe, Oa Oa khóc lên vậy sẽ không tốt lắm.

Vừa mới thay đổi tã giấy sạch sẽ cho Oa Oa, Vân Đào một tay ôm Hằng Hằng một tay giơ lên một chiếc nôi an toàn cho trẻ sơ sinh đặt bên người An Nhiên, nhìn An Nhiên ngẩng đầu lên, Vân Đào nói:

"Đem cái này cố định trên xe miễn cho xe chạy bị xóc nảy."

"Cảm ơn."

An Nhiên gật gật đầu, Vân Đào nghĩ đến rất chu đáo, nàng lại nhìn thoáng qua Hằng Hằng, hai cánh tay nhỏ của nó ôm chặt cổ Vân Đào, đầu gác ở trên vai hắn, đáng thương hề hề nhìn vào cửa sổ 3 trong khu trung tâm thương mại, phỏng chừng còn chờ đợi mẹ của nó có thể bước ra từ cửa lớn.

Một lát sau, Tiểu Bạc Hà cõng một ba lô rất lớn trên lưng, trên cổ tay còn cố nâng hai cái túi vải bạt cực lớn, bàn tay còn xách hai thùng nhỏ, trong thùng tất cả đều là tinh hạch, túi quần áo trên người nàng cũng căng phồng, bên trong cũng toàn là tinh hạch, bao lớn bọc nhỏ như vậy giống như là chuẩn bị "xuân vận" đi ra khỏi cửa lớn.

Trên lưng Vân Đào cũng cõng một ba lô khổng lồ đến kỳ cục, đem Hằng Hằng trong lòng ngực giao cho Tiểu Bạc Hà, chủ động đem một chiếc ba lô khổng lồ không kém đeo trước ngực, nhìn An Nhiên một cái. An Nhiên treo một cái địu bên trong có Oa Oa trước ngực, trên lưng cũng cõng một ba lô lớn, trong tay xách một thùng tinh hạch lớn, trên vai còn đeo một túi bằng da rắn rất lớn, đứng dậy từ bên trong mảnh vườn, thở sâu, gật gật đầu về phía Vân Đào.

Tiểu đội xuân vận thời mạt thế, có thể xuất phát rồi!

Đi đến mảnh vườn phía trước, chậm rãi tạo ra một mảnh không gian, những đóa hoa màu trắng ăn thịt tang thi, lại bị đám tang thi vây công dẫm gãy thân cây, An Nhiên ứng đối phi thường vất vả.

Bởi vì khoảng cách từ cầu thang đến chiếc xe SUV kia khá xa, còn có một cái thang cuốn tự động giống như mở một con đường cho tang thi bò lên, cho nên đoàn người An Nhiên đi xuống cầu thang, dịch từng bước xuống tầng thì bên thang cuốn kia cũng bò đầy tang thi, đuổi theo sau lưng đoàn người An Nhiên, chúng nó bắt đầu bao vây chặn lại.

Ngoài mảnh vườn bách hợp tất cả đều là tang thi, An Nhiên tương đối vất vả, mọi người di chuyển cũng tương đối vất vả.

Vân Đào xách bao lớn bao nhỏ đi cuối cùng, trong tay còn nắm dây thừng của một chuỗi tang thi khứu giác, truy binh phía sau rất nhiều, Vân Đào liền vung dao, chặt đứt dây thừng của một con tang thi đi cuối cùng, thuận tiện bóc đống vải nhét trong miệng nó ra.

Trên đầu nó mang theo tã giấy màu trắng, trên tã giấy còn in hình mấy nhân vật hoạt hình đội trên đầu con tang thi khứu giác, nó đứng tại chỗ xoay vòng vòng, vừa xoay vừa phát ra tiếng tru triệu hoán đồng bạn, những con tang thi đang vây đổ ở phía sau An Nhiên ngừng lại, cũng xoay vòng quanh con tang thi khứu giác kia.

Áp lực phía sau đã suy giảm, An Nhiên chỉ khống chế mảnh vườn phía trước, ngẫu nhiên dừng lại, nắm một ít tinh hạch từ trong thùng, vừa hấp thu năng lượng, vừa phóng thích năng lượng.

Bọn họ xuống tới tầng 1, quay đầu nhìn lại, mặt trời đã ngả về tây, khắp nơi đều là tang thi rậm rạp, tầm nhìn đến cuối không giới hạn toàn là tang thi, xa xa có một chiếc xe lái về phía này, xe ấn còi, thanh âm "bá bá bá" đặc biệt rõ ràng rống lên giữa một rừng tang thi.

----------------------------------

232. Tang thi mình đồng da sắt đến gần.

Trong lòng An Nhiên cả kinh, còi xe vang như vậy, không phải đến tìm chết hay sao? Vì thế vội vàng quay đầu lại, nói với Vân Đào ở phía sau:

"Đào ca, ngươi nhìn xem chiếc xe ở phía sau chúng ta, người nọ có phải bị ngốc hay không?"

Vân Đào cõng bao lớn bao nhỏ ở phía sau quay đầu nhìn lại một chút, cũng thấy chiếc xe mà An Nhiên nói, khoảng cách rất xa, dưới ánh hoàng hôn, chiếc xe cao hơn toàn bộ đám tang thi một chút, trên thân xe tang thi đang bò khắp nơi.

Nhưng bởi vì người lái chiếc xe này quá kiêu ngạo, trong thi triều mà còn không ngừng ấn còi, quá thu hút hỏa lực, trong chốc lát, bị biển tang thi vây công, chặn tại chỗ không thể động đậy.

Điều này tự nhiên tạo ra cơ hội tuyệt hảo cho bọn người An Nhiên thoát thân, không cần xuất động đám tang thi khứu giác, trọng tâm của thi triều đều hướng về chiếc xe kia, Vân Đào nói:

"Không sao, vừa hay thay chúng ta chặn chủ lực của đám tang thi, đi mau!"

Vào lúc này, trong đầu An Nhiên lại truyền đến vô số tiếng nói to nhỏ còn hoảng sợ kêu to của nhóm hoa.

"Gần... gần..."

"Đến rồi."

"Cắn không được... Cắn không được..."

Con tang thi mình đồng da sắt kia đã đến gần!

An Nhiên cuống lên nói với Vân Đào:

"Nó tới rồi, cách chúng ta không xa, đi nhanh a."

Vân Đào bước nhanh về phía trước, Tiểu Bạc Hà cũng kéo Hằng Hằng nhanh chóng theo sát bên người An Nhiên, cả đoàn người rất gian nan đi về phía chiếc xe SUV kia.

Chiến Luyện ở nơi xa, nhìn xe của mình bị một biển tang thi vây quanh, bám lên thân xe một tầng lại một tầng, hắn lại một lần nữa chìm vào một biển tang thi, tức giận đến đập mạnh lên còi xe, trong miệng mắng một câu: "Thảo".

Hắn mở cửa xe nhảy xuống, lái chiếc xe này đi về phía trước còn không bằng đi bộ.!

Mắt thấy vợ và con hắn dần biến mất trên tầng 2 của khu trung tâm thương mại, Chiến Luyện chỉ hận hiện tại mình không thức tỉnh cái dị năng sư tử hống, hoặc là mọc cánh bay qua cũng được!

Con mồi đã xuống xe, chúng tang thi lập tức hưng phấn hô to, chân hắn đá vào một con tang thi nhào đến, quanh thân hắn nhanh chóng bay ra vài viên tròn rất lớn, mỗi viên tròn lớn đều sắc bén vô cùng, làm chúng tang thi vô pháp gần người, Chiến Luyện sải bước chạy về hướng An Nhiên, một đường khổ chiến với rừng tang thi.

Vợ hắn thích lăn lộn như vậy, thôi đành thuận tiện thay thế vợ hắn hấp dẫn một bộ phận chủ lực tang thi công kích cũng tốt.

Những khóm hoa ở ven đường, lùm cây xanh rờn lay động, tựa hồ muốn lớn lên một chút, ngăn trở, ngăn trở cái nhân loại khủng bố này, nhưng rốt cuộc chúng nó không có dị năng của An Nhiên truyền vào, chỉ có thể hậm hực từ bỏ.

Mà đầu bên này của quảng trường, Vân Đào đã sờ đến bên cạnh chiếc xe SUV, dỡ xuống bao lớn bao nhỏ trên người, móc từ túi áo ra một sợi dây thép tinh tế, vặn mở cửa xe, rồi ngồi vào trong xe, dùng một đấm, đấm nát bảng điều khiển, móc ra hai sợi dây đánh lửa.

An Nhiên đem hành lý trên mặt đất nhặt lên, mở ra cốp xe, nhét tất cả vào trong cốp, Tiểu Bạc Hà bế Hằng Hằng lên ghế phụ, hai thùng tinh hạch cũng đặt ở trên ghế sau, sau đó mang theo hành lý còn lại, cũng bỏ vào cốp xe.

Chờ đánh lửa xong, xe khởi động, Vân Đào chui ra từ ghế điều khiển, nhặt lên cái nôi an toàn đặt dưới đất, nhanh tay nhanh chân mở ra cửa sau, bắt đầu lắp cái nôi cho Oa Oa ở ghế sau.

Rất nhanh, chiếc nôi được lắp tốt, An Nhiên đem Oa Oa trong địu bỏ vào chiếc nôi kia, nàng ngồi bên người Oa Oa, Vân Đào còn cầm chuỗi dây thừng xuyên đám tang thi khứu giác, thả một con ra hấp dẫn chúng tang thi ở bên cạnh xe, sau đó hắn mới lên xe, nhìn liếc mắt về phía Hằng Hằng ngồi ở ghế phụ, giẫm chân ga một cái, nắm một chuỗi tang thi khứu giác xông ra ngoài.

-----------------------



(Vâng, "con tang thi mình đồng da sắt" thứ 2 kia là ai, chắc mọi người đã biết rồi chứ :))))))) Vậy là hai anh chị lại lướt qua nhau một lần nữa..... )

233. Thoát thân

Vân Đào đã chọn tốt đường đi, trực tiếp lái xe vọt vào cửa hàng bánh kem bằng kính ở đối diện, từ cửa sau cửa hàng bánh kem trực tiếp vọt ra cửa trước, từ con phố này lao sang con phố kia.

Số lượng tang thi ở con phố này cũng nhiều, nhưng cũng không có dày đặc bằng phụ cận của trung tâm thương mại, Vân Đào trực tiếp lái xe đâm vào đám tang thi, sau đó thả một con tang thi khứu giác, chuyển một ngã rẽ, lại vọt vào một tòa nhà cửa gỗ, sau đó trực tiếp từ cửa xông ra ra ngoài, đảo mắt đã đi qua 3 con phố, cứ như vậy chạy ra vòng vây của biển tang thi.

Các tang thi ở phía trước, bị "con tang thi mình đồng da sắt" kia hấp dẫn, tang thi ở mấy quảng trường quanh đó, cơ bản đều du đãng đến gần trung tâm thương mại, kéo dài qua mấy con phố, đầu xe của Vân Đào đã bị đâm bẹp dúm, đầu xe còn bốc lên khói trắng, nhưng hắn vẫn lái chiếc xe mang theo nhóm người gồm một bà mẹ và một đám trẻ con, trực tiếp chạy về vùng ngoại thành.

Vùng ngoại thành ít người, tang thi ở đây cũng ít, nói không chừng ở vùng ngoại thành kia có thể tìm được một nơi an thân.

Dọc theo đường đi, nếu gặp giao lộ Vân Đào chỉ chọn chạy về con đường ít tang thi nhất, chạy một đường vừa thả mấy con tang thi khứu giác còn đeo tã giấy, cứ chạy như vậy khoảng 1 giờ, Vân Đào tìm được một chiếc xe JEEP việt dã ở ven đường, mọi người xuống xe giết tang thi, chuyển vật tư dọn sang chiếc xe này, dọn cả chiếc nôi an toàn, bỏ chiếc xe SUV lên xe JEEP đã là lúc rạng sáng, ở gần ngoại thành phía tây Tương thành hoàn toàn vứt bỏ đại đội tang thi ở sau.

Hoặc là nói, tại khu vực này, tang thi đã sớm tỏa định mục tiêu là một đoàn đội người sống sót ở công viên, cho nên đám người An Nhiên mới có thể thuận lợi thoát thân như vậy, nếu không bây giờ còn không nhất định có thể thoát khỏi nội thành chạy ra.

Ra được ngoại ô, bọn họ tìm được một nhà motel cũng không tệ lắm, tạm thời nghỉ ngơi, cách khách sạn mà bọn họ ở hai con phố, biển tang thi vẫn đang vây đổ một công viên, người sống sót trong công viên này tạm thời giúp nhóm người An Nhiên Vân Đào kiềm chế đám tang thi.

Chiến Luyện vẫn bị rừng tang thi dây dưa, những viên tròn quanh thân hắn vẫn đang không ngừng xoay tròn, hắn một người giải quyết đại bộ phận tang thi đang vây công trung tâm thương mại, thật vất vả mới tìm ra được một khe hở, hắn không ham chiến, chạy nhanh hướng về chiếc xe chống đạn của hắn, đè lên thi thể tang thi đuổi theo vợ hắn.

Nhưng dọc theo đường đi hướng theo đám tang thi tụ tập, hắn bị những con tang thi khứu giác đội tã giấy mang trật, Chiến Luyện vô pháp từ thi triều tìm ra được đường nhỏ mà An Nhiên rời đi.

Mà xe Chiến Luyện vừa chạy ra khỏi khu trung tâm thương mại kia không bao lâu, ở một hướng khác, mấy chiếc xe đã phá được vòng vây tang thi lao vào, vốn dĩ tang thi đã bị Chiến Luyện giải quyết một bộ phận, tang thi vây quanh trung tâm thương mại một bộ phận thì đuổi theo xe Chiến Luyện rời đi, một bộ phận khác thì quay đầu vây công mấy chiếc xe này.

Còn dư lại một bộ phận tang thi không thể hiểu được biến mất.

Lôi Giang ngồi ở ghế phụ trong chiếc xe đi đầu của nhóm này, biểu tình trên mặt là một mảnh ảo não, người lái xe chính là Tằng Phàm, vừa lái xe vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Lôi Giang, không dám nói lời nào.

Lần này Lôi Giang từ công viên đi ra, mang theo khoảng 20 dị năng giả lực lượng, chính là vì đi tìm cái kho lúa di động kia. Kỳ thật thời điểm tới đây, rất nhiều người, bao gồm cả Lôi Giang, đều hoài nghi lời nói của Tằng Phàm có gì đó, rốt cuộc mạt thế đã tra tấn con người khá lâu rồi, đại đa số mọi người đều thức tỉnh dị năng, hầu hết là dị năng lực lượng, vì vậy dị năng giả lực lượng cũng không có gì hiếm lạ, rất nhiều nữ nhân vô dụng cũng có thể thức tỉnh a.

-------------------------------------

234. Dụ hoặc của kho lúa di động

Bọn họ chưa từng gặp qua người có thể giục sinh lương thực và trái cây, nếu có nhiều dị năng giả như vậy, chung quy cũng có một cái bất đồng, bất đồng duy nhất kia chính là dị năng của Lôi Giang.

Lôi Giang có thể thao túng biến đổi thổ địa, chiến hào bên ngoài công viên kia chính là do một mình Lôi Giang tiêu phí mấy ngày làm ra, cho nên Tằng Phàm nói rằng hắn thấy được một người phụ nữ có thể giục sinh trái cây, này có khả năng không?

Rốt cuộc mọi người cũng chưa thấy qua, cho nên lời nói của Tằng Phàm đều bán tín bán nghi.

Dù vậy, dụ hoặc của kho lúa di động vẫn làm Lôi Giang mang theo nhóm người ra ngoài đi tìm người phụ nữ này.

Mấy ngày đầu, Lôi Giang phỏng đoán trong khu trung tâm thương mại khẳng định có một con tang cao giai đang triệu hoán đồng loại, cho nên đoàn người của bọn họ cũng không có nhiều áp lực, thực dễ dàng chạm đến bên cạnh thi triều, nhưng muốn phá vây thì rất khó khăn, bởi vì có quá nhiều tang thi bao vây khu trung tâm thương mại kia.

Đám người Lôi Giang không riêng bảo vệ chính mình, còn phải giải quyết đám tang thi bị họ hấp dẫn lại đây, cho nên mấy ngày thời gian khoảng cách di chuyển được rất ngắn.

Sau đó, dường như con tang thi cao giai kia đã bị giết chết, tang thi chung quanh đã mất đi sự kêu gọi của lãnh đạo, cho nên có vẻ rời rạc chút, có ý tự làm theo ý mình, vì vậy bọn người Lôi Giang bị bám trụ ở con đường cách khu trung tâm thương mại một đoạn, họ gặp phải số lượng tang thi ngày càng nhiều, việc đi tiếp hoàn toàn vô vọng.

Sở dĩ lần này có thể phá vây tiến vào, cũng là vì Chiến Luyện thay thế bọn họ hấp dẫn hỏa lực của phần lớn tang thi, đám tang thi vây đổ Lôi Giang dần giảm bớt, lúc này đám người họ mới có thể giết đến bên ngoài quảng trường khu trung tâm.

Trên quảng trường vẫn còn tang thi khá rậm rạp, chỉ cần có người hoạt động tang thi sẽ chậm rãi tụ lại, bất quá đối với một người có thể đào chiến hào như Lôi Giang mà nói thì đám tang thi đó đều không phải vấn đề gì, hắn có thể đào một cái hố sâu trên mặt đất làm chúng tang thi ngã vào trong hố, sau lại dùng đất chôn lên, một người có thể giải quyết một đám lớn.

Bất quá dị năng này của Lôi Giang cũng giống như An Nhiên lúc trước, dùng dị năng một lần, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, năng lượng không thể tiêu hao hoàn toàn, bằng không cơ thể sẽ cảm thấy sống không bằng chết.

Mà Lôi Giang trừ bỏ ăn ra tạm thời không có tìm được biện pháp để cho thân thể tràn đầy năng lượng, đương nhiên hắn cũng có suy xét tác dụng của tinh hạch trong đầu tang thi, nhưng thứ đồ vật xinh đẹp giống như kim cương này, chỉ có thể nắm trong tay, hắn cũng không biết dùng nó như thế nào, chỉ có thể trước tiên thu thập lại, chờ về sau lại tìm người hỏi một chút.

Mắt thấy có thể tiếp cận vào khu trung tâm thương mại, Lôi Giang lại dùng dị năng một lần nữa, hắn sửa địa hình quảng trường phía trước thành một sườn dốc song song hình chữ V, vì thế tất cả tang thi bị ngã vào sườn dốc chữ V này, hắn lại dùng đất san bằng, sau đó trực tiếp chỉ huy Tằng Phàm, lái xe nghiền lên mặt đất đã được san bằng không một mống tang thi vọt vào cửa lớn.

Bánh xe cứng rắn trực tiếp đè nghiền lên đại sảnh tràn đầy hài cốt trong trung tâm thương mại, ngừng lại.

"Đội...trưởng, này....."

Tằng Phàm ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn Lôi Giang, Lôi Giang vừa dùng dị năng sắc mặt hắn không tốt, mở ra gói mì ăn liền trong tay, không có nước để ngâm, trực tiếp cầm lên ăn, vừa ăn vừa giơ tay ngăn Tằng Phàm mở miệng nói chuyện.

Mấy chiếc xe phía sau cũng ngừng lại, có người mở cửa xe đi ra, dừng ở bên cạnh xe của Lôi Giang, phóng mắt nhìn toàn bộ, đồng dạng bị hài cốt đầy đất làm khiếp sợ, có người nhìn về phía Lôi Giang ngồi trong xe, trong miệng hắn đang nhấm nuốt mì ăn liền, đôi mắt nhìn chằm chằm những bộ hài cốt đầy đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

-------------------------------------

235. Quỷ dị

Hài cốt trải khắp đại sảnh của tòa nhà, cảnh tượng này ở mạt thế, kỳ thật cũng không khiến cho những nam nhân này cảm thấy có gì không khỏe, mọi người đều bò qua những ngày như địa ngục lăn ra đến bây giờ, nơi nào sẽ sợ sự khủng bố của một đại sảnh đầy hài cốt?

Bọn họ.... chỉ là, cảm thấy quỷ dị!!!

Đúng, không sai là quỷ dị.

Bên ngoài tòa nhà này tang thi đang chồng chất vây quanh, mà bên trong, lại không có một bóng dáng của một con tang thi nào, không những thế hài cốt lại đầy đất, trên đám xương trắng  bỗng mọc ra một bông hoa màu đỏ tươi, giống như bách hợp, nhưng lại có hai tầng cánh hoa, cao bằng một người lớn, đang lẳng lặng đứng bên trong đống hài cốt.

Quả thực duy mỹ như thế, làm người ta kinh tâm động phách.

Ngoài ra, trên đống hài cốt còn có không ít những bông hoa đang bảy dựng tám đảo nằm ngổn ngang đã chết khô héo, thật sự khô héo đến nỗi không nhìn ra hình dáng, phảng phất như cực độ khuyết thiếu chất dinh dưỡng và nước, rất nhiều cánh hoa đều khô vàng.

"Đội trưởng, chúng ta... nơi này...."

Người đàn ông đứng ở cạnh cửa sổ xe Lôi Giang, không biết nên nói gì tiếp theo, kỳ thật hắn muốn khuyên Lôi Giang đi về, nhật tử ở công viên cũng cực kỳ tốt rồi, an toàn, lại có phụ nữ để chơi đùa, hà tất phải ra ngoài đi tìm một cái khó lúa di động bỏ đi đâu?

Huống hồ, nhìn dáng vẻ tòa nhà này một người sống cũng không có, sao có thể có một kho lúa di động còn sống ở đây?

Ai ngờ, hắn còn chưa nói xong, từ bộ hài cốt dưới chân, đột nhiên một thứ gì đó màu xanh uốn éo như con rắn, trực tiếp quấn lấy cổ chân của hắn, theo ống quần của hắn, bò lên theo thân thể tiến vào bên trong.

Lôi Giang quay đầu lại, còn không rõ ràng vì sao thuộc hạ của mình vừa mới nói được mấy chữ, liền không nói nữa, kết quả ánh mắt lướt qua, cả người rùng mình, chỉ thấy được người thuộc hạ đang đứng bên ngoài của xe, trên mặt hắn bày ra một loại biểu tình vặn vẹo kỳ quái.

Chung quanh người này cũng có vài người đàn ông đang đứng, thấy vậy đang muốn hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, có phải bị táo bón hay gì đó không, lại thấy từ trong miệng người này, mọc ra một đóa hoa màu đỏ tươi, cánh hoa thịt thịt, giống như đầu lưỡi người, còn nhỏ ra dịch nhầy, còn có thể cuốn khúc lại.

Có người hét lên, cất bước chạy ra ngoài, nhưng đã không kịp rồi, rễ cây như dây leo đã sớm tóm được cổ chân bọn họ, một người cũng không chạy thoát được.

"Đi mau!"

Lôi Giang cũng bị hoảng sợ, mì còn không kịp ăn, nhanh phân phó Tằng Phàm chuyển đầu xe rời đi, nhưng lại không nghĩ rằng phía sau có mấy chiếc xe chặn đường, bọn họ có mọc cánh cũng không kịp bay đi.

Những người đàn ông ngã trên mặt đất, vươn cánh tay ra cầu cứu Lôi Giang, miệng vừa mới mở ra thì trong miệng mọc ra một nhục hoa màu đỏ, tròng mắt bị lồi ra, trong chốc lát, bị hai đóa hoa nhỏ ăn luôn tròng mắt, nháy mắt, tai mắt mũi miệng, tất cả đều mọc hoa.

Lôi Giang nhanh chóng quyết định, trực tiếp đá văng cửa xe, nhảy ra, một mình chạy ra ngoài, phía sau hắn, một rễ cây lục đằng bay ra từ trong đống hài cốt, muốn đuổi theo Lôi Giang, thì phía sau hắn một tường đất được dựng lên chặn đứng sự công kích của lục đằng.

Tằng Phàm cũng đẩy cửa xe chạy ra vốn dĩ cũng đuổi theo phía sau Lôi Giang nhưng bị một căn lục đằng túm chân vặn ngã, trong miệng hắn hét to một tiếng:

"Đội trưởng!"

Lôi Giang quay đầu nhìn hắn một cái, tường đất không hề do dự đắp lên cao, Tằng Phàm bò dậy từ mặt đất, nhào qua nhưng không kịp ra ngoài, hắn cùng với căn lục đằng đang bay múa bị tường đất này chặn lại.

Đại sảnh dần dần mất đi ánh sáng chiếu vào, Tằng Phàm xoay người, hai mắt mở to, sống lưng dựa sát vào tường đất, trong mắt chứa đựng đầy sự sợ hãi nhìn những căn lục đằng đang bay múa trước chóp mũi, miệng hắn phát ra một tiếng hét thê lương chói tai........