An Nhiên vẫn đang lui về thang cuốn tự động phía sau, đột nhiên chuông cảnh báo trong đầu đại chấn, theo phản xạ rút ra con dao ở thắt lưng, một bóng xanh nhoáng lên trước mắt, nàng vung dao chém qua, thân cây hoa biến dị kia đã bị nàng chặn lại chặt ngang, đóa hoa cùng cành cây rơi xuống thang cuốn màu đen.

Cành cây màu xanh thô to giống như cánh tay trẻ con vặn vẹo dưới mặt đất như rắn, nhanh chóng lủi vào bụi hoa chạy mất, mà phần trên của đóa hoa nằm trên mặt đất, giống như vật chết, không nhúc nhích.

An Nhiên vươn chân giẫm nát đóa hoa biến dị này, lại nhìn thoáng qua biển hoa trắng, duỗi tay, mạnh mẽ bẻ gãy một cành hoa bách hợp đang thét chói tai hô đau, vội vàng xoay người đi lên tầng 2.


Còn cành cây biến dị đang chạy trốn kia, An Nhiên không tìm ra nó, mắt thấy con tang thi mình đồng da sắt kia sắp tiếp cận khu trung tâm thương mại này, trong mênh mang biển hoa như thế nào, nàng làm gì có thời gian cẩn thận tìm tòi một thân cây uốn éo giống con rắn kia chưa?!!
Túm lấy đóa bách hợp đang không ngừng khóc thút thít hô đau trong đầu nàng, An Nhiên nhanh chóng đi lên tầng 2, đi vào cầu thang bộ đối diện cửa số 3, nàng giơ cành hoa bách hợp trong tay trách mắng:
"Đừng kêu nữa, hiện tại liền gieo ngươi xuống."
Vân Đào đang ở cửa cầu thang bộ, mang theo Hằng Hằng giết tang thi, bắt tang thi khứu giác, nghiêng đầu nhìn An Nhiên một cái, trong mắt hiện chút nghi hoặc, không biết An Nhiên đang nói chuyện với ai,
Tang thi khứu giác đã bắt được mấy con, tất cả đều bị Vân Đào chặn miệng, tay bị bó ngược lại, giống như buộc bánh chưng bị buộc thành một chuỗi, trên đầu chúng đều đội tã giấy ngâm nước tiểu của Hằng Hằng, Vân Đào và Tiểu Bạc Hà.

Đương nhiên, nhiều tang thi khứu giác như vậy, tã giấy mà ba bốn người đi tiểu vào khẳng định không đủ, nhưng người sẽ ị phân, mùi của phân càng kích thích đến đám tang thi khứu giác.

Cho nên Vân Đào đem phân phân ra, mỗi một cái tã giấy bôi một ít phân lên, như vậy có thể thỏa mãn số lượng tang thi khứu giác chộp tới.

Còn An Nhiên đâu, âm thanh ủy khuất khóc thút thít trong đầu đã ngừng nghỉ, nàng thúc giục năng lượng trong thân thể, tất cả rót vào đóa bách hợp trong tay, đóa bách hợp nguyên bản ủy khuất đến không được kia phảng phất như đứa nhỏ được cho ăn đường, phát ra một tràng thanh âm hoan hô, thân cây giống như duỗi eo ra hai chiếc lá cây, như ăn uống no đủ bắt đầu sinh trưởng.


Một con tang thi lướt qua bên người Vân Đào, trực tiếp công kích An Nhiên, đóa bách hợp di chuyển, cánh hoa khuếch trương, mở lớn một ngụm cắn con tang thi kia, ăn thập phần vui sướng.

An Nhiên đặt đóa hoa trong tay xuống mặt đất, rất nhanh, rễ cây nó chôn vào thân thể của con tang thi, bắt đầu phân ra một chồi non, rễ cây cuốn vào rễ cây theo ý tứ của An Nhiên, từ cầu thang bộ tầng 2, lan tràn thành một biển hoa bách hợp, trải rộng đi xuống, bắt đầu ăn tang thi dưới lầu.

Năng lực hiện tại của An Nhiên vẫn chỉ có thể khống chế một mảnh nhỏ hoa bách hợp trong phạm vi như cũ, nhưng phạm vi này lớn hơn so với trước 2-3 mét, vượt qua phạm vi này rất nhiều hoa bách hợp sẽ biến thành một đóa hoa bình thường không có linh tính như cũ.

Đương nhiên, số hoa này sinh trưởng trên thi thể của tang thi có thể lại xuất hiện một bông hoa biến dị hay không thì không cần dị năng của An Nhiên quan tâm, cái loại hoa biến dị mà chúng có thể ăn tang thi hoặc ăn cả thịt người, cũng chưa biết được.


An Nhiên lại không có năng lực biết trước tương lai, rất nhiều chuyện nàng đang ở giai đoạn sờ soạng, đương nhiên không biết.

Nhưng giờ với năng lực của nàng để rửa sạch chướng ngại vật trên đường thì cũng dư dả.

Khống chế được cầu thang bộ, Vân Đào ôm Hằng Hằng cũng đi tìm vật tư, Tiểu Bạc Hà thì đem bao lớn bao nhỏ toàn bộ vật tư chuyển ra cửa cầu thang bộ, rồi lại chạy về tầng 2 tiếp tục tìm vật tư.