246. Thật ra là một người đứng đắn

Lôi Giang vội vàng điều động dị năng đào một cái hồ khá sâu, chôn đám tang thi xuống hố sâu đó, dùng đất đá chôn xuống, sau đó mới bước vào công viên thả ra đám thuộc hạ đang bị xiềng xích trói buộc rồi đi lên trà trang.

Những người phụ nữ trên núi nhỏ không có việc gì, nhưng tất cả đều đã mặc quần áo, quy quy củ củ tụ lại một chỗ, thấy Lôi Giang trở về mỗi người đều trầm mặc không lên tiếng.

Trên mặt đất có mấy thi thể đã lạnh ngắt, đó đều là thuộc hạ của Lôi Giang. Dưới sự truy vấn của Lôi Giang từ miệng mấy người thuộc hạ và mấy người phụ nữ, hắn biết được ngọn nguồn sự việc.

Hôm nay vào lúc ban ngày, có một nhân vật vô cùng lợi hại muốn đi vào tìm kiếm một người, nhưng bị thuộc hạ của Lôi Giang canh giữ ngoài chiến hào châm chọc vài câu, bọn họ nói, hiên tại làm gì còn nữ nhân không bị chà đạp? Bảo người nọ đừng tìm, đến đây gia nhập cùng bọn họ, trong sơn trang này của bọn họ có rất nhiều nữ nhân đang chờ hầu hạ nam nhân.

Người nọ nổi giận, trực tiếp vọt vào, đi một đường như chỗ không người, xông lên trà trang, tìm kiếm từng gian phòng một, nhìn từng người phụ nữ một.

Mà những nam nhân đã chết dưới mặt đất là mấy người đang ở trong phòng đánh nữ nhân, mấy người này ngày thường thủ đoạn chơi đùa với nữ nhân có chút biến thái, phương pháp chơi đùa đến Lôi Giang cũng không nhìn được.

Bất quá lúc Lôi Giang còn ở đây, họ còn hơi chút thu liễm, Lôi Giang một khi không ở, những người này muốn biến thái như thế nào thì làm như thế ấy, dù sao cách sử dụng của nữ nhân ở mạt thế, chỉ dùng để chơi, đoàn người sống sót này không ai quản bọn họ cả.

Lúc này bọn họ coi như gặp một người nam nhân đứng đắn, phảng phất như hắn không nhìn được sự tình dơ bẩn đó, mấy người nam nhân còn đang hi hi ha ha, đã bị nhân vật vô cùng lợi hại kia dùng phi dao hình tròn giết chết, bị giết một cách nhanh chóng sạch sẽ.

"Như vậy, thật là một người đứng đắn."

Lôi Giang ngồi trên ghế ở đại sảnh, nhìn đống thi thể đặt dưới chân, ánh mắt lạnh xuống, hai ngón tay vân vê một chiếc lá cây, khuôn mặt chữ điền nhấc lên, nhìn một đám người đang đứng trước mặt, những người đó là đám thuộc hạ vừa được tháo xiềng xích, cười lạnh nói:

"Ta không thích các ngươi làm như vậy, có như việc ngày hôm nay, thật ra xứng đáng."

Tuy rằng Lôi Giang cũng chơi đùa với nữ nhân, nhưng còn chưa tới trình độ cưỡng bách hay đánh họ, thân là lão đại của đoàn người sống sót này, có nữ nhân vì sinh tồn, vì nịnh bợ hắn mà chủ động bò lên giường, hắn cũng không cự tuyệt, nhưng có những nữ sinh trời sinh là trinh tiết liệt nữ, không muốn bò giường, Lôi Giang cũng không miễn cưỡng.

Những nữ nhân ở đây, kỳ thật Lôi Giang cũng không có cưỡng bách họ làm gì, sở dĩ các nàng đi trên con đường trở thành nơi phát tiết của nam nhân trong đoàn thì phải nói thế nào nhỉ, nguyên nhân rất lớn ở đây có thể do chính bọn họ tự nguyện.

Cụ thể tự nguyện như thế nào cũng không thể nói rõ, có người dùng chút đồ ăn dụ hoặc, có người hơi chút hù dọa, các nàng liền luân hãm, thực sự cũng không thể hoàn toàn trách nam nhân được.

Nhưng những thuộc hạ của hắn lại không phải mỗi người nghĩ giống hắn, lúc Lôi Giang còn ở, những người đó có thể bị ước thúc nhưng một khi Lôi Giang không ở, không cần nghĩ cũng biết những người phụ nữ trong đoàn sẽ bị cưỡng bách đến trình độ nào.

Nói một câu không dễ nghe, Lôi Giang cảm thấy, mấy người đánh nữ nhân kia bị giết cũng xứng đáng!

Nhưng nữ nhân sao, ở mạt thế rốt cuộc chỉ là thứ vô dụng, Lôi Giang tuy rằng không làm sự tình miễn cường nữ nhân, nhưng hắn cũng không quá ngăn cản các nam nhân làm điều đó, ở thế đạo này, phảng phất như nữ nhân chỉ có tác dụng như vậy mà thôi.

-------------------------

247. Chu Tường

"Được rồi, rốt cuộc không bị diệt cả đoàn."

Lôi Giang nhìn đám thuộc hạ của hắn hình dạng mặt mũi mỗi người đều bầm tím sưng phù, quá vô dụng, hắn ghét bỏ cười lạnh một tiếng, ngón tay vẫn đang thưởng thức phiến lá cây như cũ không buông xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Người kia đến cũng đã đi rồi, đi thì đi, ta ở đây còn có một việc quan trọng hơn muốn các ngươi đi làm, các ngươi lập tức phân ra vài người, thay ta đi giám thị một người."

"Ai a?" Có thuộc hạ bị đánh bầm mắt thành gấu trúc tò mò bước lên hai bước, thấy Lôi Giang đang nghĩ đến việc gì đó không nói rõ, tên thuộc hạ lại hỏi một lần:

"Đội trưởng, ngươi muốn chúng ta giám thị ai?"

"Một ... người phụ nữ..."

Lôi Giang khẽ nhíu mày, thấy biểu tình của chúng thuộc hạ không đồng nhất, không cần nghĩ cũng biết trong đầu bọn họ đang suy nghĩ về mấy việc dơ bẩn gì đó, vì thế phất phất tay, chỉ vào một người thuộc hạ biểu tình còn chút đứng đắn nói:

"Chu Tường, ngươi đi đi, mang theo hai người, chú ý an toàn."

Chu Tường gật gật đầu, sắc mặt trầm ổn nghe theo lời Lôi Giang nói.

Giữa một đám thuộc hạ ngư long hỗn tạp như thế này, nói thật, Lôi Giang không muốn công bố về cái kho lúa di động kia, rốt cuộc giờ là mạt thế, đối với ai đều phải phòng bị một chút, nếu hắn phái thuộc hạ đi giám thị kho lúa di động kia, người kia buộc lấy kho lúa chạy mất, kia không phải mệt chết hay sao?

Cho nên hắn đối với thuộc hạ của mình, lời nói đều giữ lại một nửa, hắn chỉ nói với Chu Tường rằng hắn phát hiện một người dị năng lực lượng cấp bậc ước chừng đều hơn bọn họ, tên là Vân Đào, đang nghỉ ngơi ở motel của con phố bên cạnh, hắn muốn đem Vân Đào này thu về cho mình sử dụng, cho nên phái vài người đi giám thị nhóm người Vân Đào.

Sở dĩ phái Chu Tường đi, vì Chu Tường từng được Lôi Giang cứu giúp, và cũng là người không hiện sự ác ý thiếu đứng đắn nhất.

Không phải toàn bộ người sống sót sẽ đánh mất nhân tính ở mạt thế, cái gọi là nhân tính, cũng chỉ thể hiện ra ở thời điểm mấu chốt có nguy cơ về sinh mạng. Mà Chu Tường theo Lôi Giang lâu như vậy, trước nay chưa từng chơi đùa cưỡng bách nữ nhân, mấy người nam nhân có giao tình với Chu Tường cũng thuộc về loại người có thể quản trụ được nửa người dưới của mình.

Mà kho lúa di động kia là nữ nhân, chuyện giám thị Vân Đào, nếu phái người khác đi, Lôi Giang sợ những người kia thấy kho lúa di động là nữ nhân sẽ không biết nặng nhẹ dùng sức mạnh, xác thật Vân Đào cũng có vẻ khó đối phó hơn bất luận dị năng giả lực lượng nào trong nhóm Lôi Giang.

Về điểm này hắn cảm thấy được.

Sau khi phân phó, Lôi Giang bắt đầu kiểm kê vật tư, lại sai người đem đám thi thể nằm ngổn ngang dưới đất ném ra ngoài, giống như dọn dẹp rác rưởi, tùy tiện đơn giản phân phó căn bản không thèm quản những thi thể này ném ở đâu, chỉ cần không đập vào mắt hắn làm chướng mắt là được. Đã chết khoảng 4 người đàn ông, trong công viên này còn 5 người phụ nữ, cùng 26 người đàn ông, trong đó có 16 người là dị năng giả lực lượng, 10 người là người bình thường, mà về phương diện vật tư, cũng còn khá nhiều, rốt cuộc hiện tại ít người vật tư cũng nhiều, muốn ăn cái gì thì chỉ cần tùy tiện cướp một cái siêu thị là được.

Cứ như vậy đến buổi sáng hôm sau, phương hướng tang thi di động ở ngoại thành của Tương thành này có chút thay đổi, có một số ít tang thi vẫn đi về phía công viên, vì vậy nơi motel trên đường kia cũng có không ít tang thi đi ngang qua.

Còn đại đa số tang thi di chuyển về phía bắc.

Có thể thấy được phần lớn người sống sót ở phía nam này đều di chuyển về phía bắc.

----------------------------

248. Giấu dốt.

Lôi Giang nghe Chu Tường báo cáo nói cái người kêu Vân Đào kia đang ở bên ngoài motel giết tang thi, nên hắn mang theo một ít vật tư, lái xe chuẩn bị tự mình đi đến motel kia, lại đi gặp cái kho lúa di động kia một lần nữa.

Mà bên này, Vân Đào đang rửa sạch tang thi ở trên mặt đường, bận việc từ sáng sớm, An Nhiên thì âm thầm dùng dị năng điều khiển chúng cây xanh trên mặt đất ăn đám chuột thỉnh thoảng lao ra.

Trước kia nàng không có câu thông với thực vật hoặc thời điểm bị động không biết chính mình còn có năng lực này, lần ở công trường bị đám chuột bao vây nàng mới biết được dị năng của mình còn có thể tìm kiếm được rễ cây ở dưới nền đất.

Cho nên hiện tại nàng vừa học vừa áp dụng, bởi vì chuột ở khắp nơi, chúng còn đặc biệt sẽ đào đất thành hang động, cho nên nàng thực sợ hãi buổi tối ngủ, sẽ có chuột chạy đến đem Oa Oa của nàng gặm đến xương cốt không dư thừa.

Cho nên nhìn An Nhiên đang ngồi buồn trong phòng chơi đùa với Oa Oa nhưng thực tế nàng đang cảm thụ bộ rễ của thực vật dưới nền đất, loại cảm giác huyền diệu này làm thế giới của nàng không còn cô đơn nữa, tương phản, còn đặc biệt ồn ào náo nhiệt.

Trong đầu nàng, phảng phất như có vô số cái miệng đang nói chuyện, ngươi nói ngươi ta nói ta, giống như chợ bán đồ ăn, nếu tĩnh tâm "nghe", cũng chỉ là: tảng đá nào làm cộm eo a, ngươi đẩy ta cái gì đó, toàn vấn đề lông gà vỏ tỏi không có chút giá trị gì.

Bất quá ngẫu nhiên cũng có một chút thông tin có giá trị như, chuột đến rồi, phát hiện ổ chuột, diệt chúng nha, ta thực không tồi đi, cầu chút tán thưởng a,.... linh tinh các loại.

Về người và tang thi, chúng còn không phân biệt được rõ ràng, khả năng miêu tả chỉ là đối với hình thái ví dụ như: hình người, lực lượng lớn, mấy thứ đó.... có thể do năng lực hiện tại của An Nhiên không mạnh, không có biện pháp cảm thụ cụ thể hơn một chút, cho nên chúng nó phản hồi tin tức lại cho An Nhiên cũng chỉ có vậy, thậm chí đến cả Vân Đào và tang thi chúng đều không phân biệt rõ ràng.

Vân Đào nhìn phía đuôi phố tựa hồ đang có người kiềm chế chúng tang thi ở trên phố này, liền lau một chút mồ hôi trên trán, rồi xoay người lên ô tô trở về khách sạn.

Trong khách sạn, An Nhiên ôm Oa Oa ra khỏi phòng, thời tiết nóng bức ngồi dựa vào gần cửa sổ ở chỗ râm mát,Oa Oa không còn làm ầm ĩ nữa.

Nàng thấy Vân Đào đi đến nghiêng đầu hỏi:

"Tang thi ở bên ngoài còn nhiều không?"

"Có người đang giúp chúng ta giải quyết." Vân Đào không trả lời trực tiếp, hắn chỉ đi đến cái bàn ở giữa, cau mày vừa cúi đầu nhìn bản đồ vừa cởi chiếc áo dính đầy máu tang thi trên người, hắn chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay đi lại trong motel.

Oa Oa rầm rì vài câu, hai mắt to đen tròn nhìn chằm chằm An Nhiên, vẫn luôn nhìn phảng phất như đang nhận người, An Nhiên làm mấy cái mặt quỷ trêu nàng, sau khi nghe Vân Đào nói thì nhìn về phía hắn:

"Kỳ thật ta có thể giúp ngươi giải quyết một bộ phận tang thi ở bên ngoài."

"Hiện tại tạm thời ngươi không cần gióng trống khua chiêng vận dụng dị năng."

Vân Đào cau mày nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn, chỉ chỉ đuôi phố, giải thích với An Nhiên:

"Cuối phố này vẫn còn người sống, tang thi không phải hoàn toàn đi về phía chúng ta, ngươi làm như vậy sẽ bại lộ chính mình, chúng ta hành tẩu ở mạt thế, có thể không nổi bật thì tốt nhất không nên."

Làm người nổi bật, dễ dàng bị ghét, đặc biệt là Vân Đào còn chưa thăm dò mục đích của Lôi Giang kia, còn trên phố này, mấy người kia vẫn luôn ẩn nấp nơi tối tăm đang làm gì, hắn và An Nhiên tốt nhất nên mặc kệ, nếu không không chừng tương lai sẽ có đại phiền toái gì đó.

An Nhiên gật gật đầu, nàng lại học xong từ trên người Vân Đào một từ nữa đó là, giấu dốt!

----------------------

249. Chẳng lẽ là tẩu tử

An Nhiên đang nghĩ ngợi mình phải giấu dốt thì bên ngoài motel vang lên tiếng còi xe ô tô, lôi kéo toàn bộ tang thi ở dãy phố đi về phía đầu đường.

Sắc mặt của Vân Đào và An Nhiên đều biến đổi, hai người đi đến bên cửa sổ tầng 1, Tiểu Bạc Hà nắm tay Hằng Hằng vội vàng đi từ tầng 2 xuống, đứng ở phía sau Vân Đào và An Nhiên.

"Là cái người tên Lôi Giang ngày hôm qua đã đến!"

Vân Đào hơi hơi ninh mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, đám người Lôi Giang lái ít nhất là 5-6 chiếc xe, mỗi xe đi xuống vài người dị năng lực lượng, chúng tang thi đang vọt về hướng mấy người này, Lôi Giang cũng xuống xe, phía sau hắn có một người đàn ông đi theo, trong tay người đó cầm theo hai túi vật tư, hai người đi về phía khách sạn.

Tang thi ở bên ngoài motel đã bị người của Lôi Giang hấp dẫn đi, hắn tươi cười đầy mặt mang theo Chu Tường đi vào, hướng Vân Đào đang ở bên trong song cửa sổ gật gật đầu, sau đó lại rời ánh mắt sang người bên cạnh Vân Đào, nhìn hướng về phía An Nhiên đang ôm hài tử.

An Nhiên đón ánh mắt của Lôi Giang, sống lưng nàng có chút phát lạnh, nàng lui về sau một bước, xoay người, ôm Oa Oa duỗi tay kéo Tiểu Bạc Hà, Tiểu Bạc Hà lại lôi kéo Hằng Hằng.

Một lớn ba nhỏ đi lên tầng 2.

Chờ An Nhiên vừa leo đến chỗ rẽ cầu thang thì nghe được Lôi Giang đi vào cửa ở đằng sau, hắn hướng Vân Đào gọi lão ca lão ca, Vân Đào cũng đối với Lôi Giang rất nhiệt tình, gọi một tiếng "đội trưởng" nghe rất thân thiết, hai người giống như anh em ruột đã thất lạc nhiều năm, muốn dối trá bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

"Vị trên tầng kia, chẳng lẽ là..... tẩu tử?"

Lôi Giang phất tay bảo Chu Tường đem vật tư trong tay để xuống, hắn kéo ghế dựa ngồi xuống, lại cười nói:

"Ta tự ngồi rồi, ha ha ha, lão ca cũng không cần nói chuyện khách khí đi."

Vân Đào nói:

"Coi như vào nhà mình đi, còn nói mấy thứ đó làm gì? Thời đại như thế này rồi, cái gì để ăn đều quý giá, vẫn là đội trưởng hào phòng."

Vân Đào mở miệng ngậm miệng đều coi như không nghe thấy Lôi Giang nói hai chữ "tẩu tử" kia.

An Nhiên nghe vách tường trên lầu rất muốn ngoi đầu xuống giải thích một chút, nhưng lại nghĩ, có lẽ người khác nghĩ như vậy cũng tốt, một nữ nhân mang theo hài tử, có một người như Vân Đào bàng thân tả hữu , rốt cuộc có thể che chắn một ít ánh mắt nhìn trộm.

Tuy rằng có một số nam nhân muốn làm điều ác cũng sẽ không để ý nữ nhân này có nam nhân hay không.

Sau đó lại nghe được Lôi Giang ở dưới tầng đang cực lực thuyết phục Vân Đào gia nhập đoàn người sống sót bọn họ, cái gì mà tang thi thì càng ngày càng nhiều, chúng nó vẫn luôn tiến hóa, Vân Đào lại chỉ có một người rất khó có thể sinh tồn tại mạt thế linh tinh lang tang...Huống chi Vân Đào còn phải chiếu cố một nhà lớn nhỏ.

Số tuổi của Vân Đào đã lớn như vậy, rốt cuộc thế tục đem hắn luyện thành một người có đôi mắt nhìn tương đối thông thấu, một mặt hắn cùng Lôi Giang đánh thái cực, một mặt lại nhìn vật tư trên mặt bàn, tất cả đều là đồ ăn, vì mượn sức hắn một dị năng giả lực lượng , mà tặng nhiều đồ ăn quý giá như vậy, có phải có chút dùng quà lớn để đổi lợi ích nhỏ hay không?

Thấy Vân Đào chỉ cười ha ha thân thiết, Lôi Giang cũng không vội, ngẫu nhiên nhìn bản đồ trải trên mặt bàn, Lôi Giang đem túi vật tư từ trên mặt bản đồ để xuống dưới mặt đất, nhìn bản đồ thở dài:

"Lão ca cũng thích xem bản đồ sao? Hiện tại rất nhiều người còn sống sót trong xó xỉnh nào đó đều nhận được quảng bá của Ngạc Bắc, sáng nay ta nhìn đến hướng di chuyển của tang thi, những người sống sót đó a, bọn họ chắc chắn đi về phía Ngạc Bắc, làm tang thi trong Tương thành cũng bị hấp dẫn đi về hướng Bắc, lão ca tiểu đệ mạo muội hỏi một câu, ngươi và tẩu tử có phải cũng tính toán đi về hướng Ngạc Bắc hay không?

----------------------

250. Hảo hảo khuyên nhủ tẩu tử

"Thật ra cũng có ý nghĩ như vậy, bất quá chúng ta chỉ có hai người, lại kéo theo mấy đứa nhỏ, đường xá quá xa xôi, còn đang tính toán, còn đang tính toán."

Vân Đào nói lấp lửng, chưa nói là bản thân muốn xem xét đi theo đội ngũ của Lôi Giang, nếu Lôi Giang cũng muốn đi về phía Ngạc Bắc, thì lúc đó Vân Đào và An Nhiên sẽ đi theo sau đội ngũ của Lôi Giang.... Đương nhiên, đây là ý tưởng lúc trước, hiện tại Vân Đào đã sửa lại chủ ý.

Hắn và Lôi Giang kia càng nói chuyện hắn càng cảm thấy Lôi Giang có một loại cấp bách bắt hắn phải gia nhập đoàn đội của gã, sự khác thường tất phải có quái lạ, Lôi Giang càng vội vã muốn Vân Đào gia nhập đoàn đội, Vân Đào càng kín không buông khẩu.

"Kỳ thật mấy ngày gần đây thủ hạ của ta một số người cũng nhân tâm di động suy nghĩ đi về hướng Ngạc Bắc, nói thế nào thì tuy lưng dựa cây sẽ cho bóng mát, nhưng nguy hiểm trên đường thì không thể dự đoán được, tang thi đang tiến hóa, chúng ta tiêu phí quá nhiều thời gian để đi đường, còn không bằng hảo hảo cố thủ một nơi."

Lôi Giang cười, nhưng điều này cũng xuất phát từ trong nội tâm của hắn mà nói:

"Nếu lão ca không chê cười ta thì có thể gia nhập đoàn đội này của chúng ta, ta Lôi Giang không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng muốn hảo hảo thủ vững cái Tương thành này ta còn có đủ sức để hảo hảo phát triển, các ngươi vào đoàn đội của ta, từ giờ ta coi các ngươi như người một nhà."

"Có thể, có thể, điều này tất nhiên là cực tốt, bất quá chúng ta gánh nặng quá lớn, đội trưởng ngươi ngày thường cũng phải chiếu cố nhiều người, chuyện của chúng ta thì để chính chúng ta quản đi, chúng ta tự chiếu cố mình là được rồi."

"Không thành vấn đề, vậy hôm nay liền theo chúng ta trở về đi, lão ca những chuyện khác không cần xen vào, vật tư hay gì đó để ta cho huynh đệ hỗ trợ mang về, ngươi nha, chỉ lo dắt tẩu tử và hài tử đi theo sau chúng ta, cùng chúng ta trở về."

Lôi Giang lộ ra ý cười như trút được gánh nặng, nói với Vân Đào những công việc để nhập đoàn thể xong, thì đứng dậy, bộ dạng này là phải lập tức mang theo nhóm người Vân Đào đi rồi.

"Không vội, trước tiên không vội."

Vân Đào vẫn ngồi không nhúc nhích, xua xua tay, nói thêm với Lôi Giang:

"Mấy người nhà của ta đối với đoàn đội người sống sót có chút bóng ma, đội trưởng, ngươi cũng minh bạch, ở mạt thế, nữ nhân a... chuyện này ta một mình quyết định, sợ nàng có chút phản kháng, đêm nay ta sẽ nói chuyện với nàng ấy."

Điều Lôi Giang muốn chính là An Nhiên cùng hắn trở về, An Nhiên có bóng ma với đoàn đội người sống sót?! Đây là cái gai gì a? Hắn suy nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ, ở mạt thế, trong đoàn đội đại đa số nữ nhân còn sống, tất nhiên đều phải trải qua sự tình, còn có thể là cái gì?

Vì thế Lôi Giang hào phòng chấp nhận Vân Đào nói:

"Không thành vấn đề, hảo hảo khuyên nhủ tẩu tử a."

Sau lại hàn huyên vài câu thấy biểu hiện của Vân Đào đối với việc gia nhập đoàn đội rất tích cực, tâm Lôi Giang thả lỏng một nửa, liền mang theo Chu Tường cáo từ rời đi.

Những dị năng giả lực lượng bên ngoài còn đang giết tang thi, Lôi Giang cũng không cho họ lập tức quay về mà dẫn tuyệt đại đa số tang thi ở trên con phố này đi đến cuối phố, làm cho bên ngoài motel, giảm bớt áp lực mà tang thi mang đến.

Chỉ chờ Lôi Giang vừa đi, An Nhiên ở tầng 2 ôm Oa Oa đã ngủ rồi mang theo Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng đi xuống lầu, vốn dĩ nàng muốn nói gì đó, nhưng thấy Vân Đào ngồi một mình cúi đầu trên ghế, biểu tình trên mặt có vẻ dị thường trầm trọng, An Nhiên liền hỏi:

"Làm sao vậy? Đào ca, có chỗ nào không thích hợp sao?"

"Chỗ không thích hợp rất nhiều."

Vân Đào ngẩng đầu lên, đứng dậy, cả cơ thể chìm dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuyên vào cửa sổ trong phòng, hắn xoay người đi qua đống vật tư dưới đất, phóng mắt nhìn ra ngoài, nghĩ nghĩ, đột nhiên quay đầu nói với An Nhiên:

"Cây xanh ở chung quanh khách sạn này quá mức nổi bật."