Zombie nhỏ trông như một đứa trẻ tám tuổi nhưng lại chạy rất nhanh.

Nó phụ trách đưa thông tin liên lạc giữa các căn cứ, lúc này đến Quan Hải đã thấy khói lửa mịt mù, người và zombie lao vào nhau chiến đấu dữ dội.

Zombie nhỏ vừa chạy vừa nghển cổ lên hóng chiến trường, va phải tường sắt khiến nó lảo đảo ngã nhào ra sau, bất giác có một cánh tay mạnh mẽ kéo nó lại.
"Cẩn thận một chút."
Zombie nhỏ ngước mắt nhìn lên, hoá ra không phải va vào tường sắt mà là tướng quân của căn cứ Quan Hải.

Nó nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia mà không khỏi run sợ, đây là vị tướng quân mạnh nhất đó! Gan nó phải lớn bằng trời mới dám đâm sầm vào cô ấy.

Thế nhưng Tôn Khả Khả sau khi đỡ zombie nhỏ dậy liền tiếp tục đi thẳng không ngoái lại.

Vị tướng quân này...cũng không đáng sợ như lời đồn nhỉ?
Quên mất! Nó tới đây để báo tin tức cơ mà? Zombie nhỏ lại lật đật chạy theo Tôn Khả Khả, lớn tiếng gọi:
"Tướng quân! Tướng quân!"
Tôn Khả Khả xoay người nhìn, bỗng chốc mắt trợn lớn, thân thủ nhanh như cắt phóng đến zombie nhỏ, túm lấy nó quẳng mạnh ra xa.

Zombie nhỏ khoé mắt ngập nước tủi thân, cơ thể bé nhỏ lê lết kéo dài lăn mấy vòng.

Nó đã làm gì khiến cho tướng quân tức giận vậy chứ?
Chớp mắt, vị trí zombie nhỏ bị ném đi phát ra tiếng nổ lớn.

Trong khói bụi mịt mù, Tôn Khả Khả kinh hoàng dùng kiếm đỡ lấy một thanh đại kiếm tử lôi bao quanh, tay cô run run.

Kẻ này...
"Lần đầu gặp mặt, nghe danh Tôn tướng quân đã lâu..."
Một tiếng cười khẽ phát ra từ người đàn ông cầm đại kiếm chế ngự cô.

Từ sâu thẳm trong thâm tâm Tôn Khả Khả vang lên lời cảnh báo của người đó: "Nếu không may gặp phải Hàn Phi, tốt nhất là nên chạy đi.


Không ai trong số các ngươi có thể đánh thắng được hắn."
Tôn Khả Khả trợn tròn mắt, trái tim đập mạnh liên hồi.

Cô thế mà...yếu hơn? Tướng quân mạnh nhất phe zombie, lại yếu hơn một tên nhân loại trông như thư sinh yếu ớt? Khói bụi mờ dần mờ đi, gương mặt người đàn ông rõ nét hơn, Tôn Khả Khả đồng tử co rút dữ dội, toàn bộ cơ thể như ấn nút đóng băng.
"Ngươi...ngươi là..."
"Hửm? Cô biết tôi sao?"
Hàn Phi nhíu mày suy nghĩ, anh ta chưa từng gặp gương mặt này bao giờ.

Nhân lúc Hàn Phi lơ đãng, Tôn Khả Khả phóng mấy thanh kiếm đến, bất đắc dĩ anh ta phải nhấc đại kiếm lên đỡ.

Tôn Khả Khả nhanh chóng lui lại đằng sau, zombie nhỏ ở gần đấy, run rẩy nhìn về phía Hàn Phi.
"Còn không mau đi? Đi ngay!"
Cô hét lên với zombie nhỏ, nó giật mình hồi phục tinh thần vội vàng xoay người chạy như điên.

Hoá ra lúc nãy là tướng quân cứu nó, nếu không hiện tại nó đã bị biến thành cái bánh thịt rồi.
"Ngươi là Hàn Phi?"
Hàn Phi mỉm cười gật đầu: "Là tôi."
Tôn Khả Khả hít sâu một hơi kiềm chế cơn run rẩy, cô không dám nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc kia.

Trận này, có lẽ thua...!Tôn Khả Khả quay đầu nhìn chiến trường, chỉ trong chớp mắt khi Hàn Phi đến, zombie đã bị giết gần hết, ấy vậy mà hắn vẫn có thể thoải mái đánh đến chỗ cô.

Quá nhanh rồi! Cái tốc độ này...
Quái vật! Tên này chính là quái vật!
"Cô quen tôi sao?" Hàn Phi hỏi lại một lần nữa.
Tôn Khả Khả cay đắng nuốt nước bọt, khẽ lắc đầu: "Không quen, ta nhìn nhầm."
Zombie xông ra ngoài căn cứ đã bị tên này giết bằng một phương thức kỳ quái nào đó mới có thể nhanh đến vậy.

Điều này xảy ra trước khi cô kịp cảm nhận, liệu hắn tiến đến tổng căn cứ, ngài ấy có đối phó nổi không?
Cô hít sâu một hơi, Lĩnh Vực chuyển đổi hoàn toàn thành kiếm bay lơ lửng xung quanh, kiếm dài trong tay nắm chặt thủ thế.

Hàn Phi thu lại nụ cười, anh ta nâng đại kiếm trông có vẻ nặng nề một cách dễ dàng, hướng đến phía trước.

"Nếu cô đầu hàng, tôi sẽ cho cô một cái chết không đau đớn."
Tôn Khả Khả thở hắt ra một cái, dựng ngón tay giữa lên.
"Lao vào mà kiếm ăn.

Thằng ranh con!"
Ánh mắt anh ta lạnh đi vài phần, ngay lập tức biến mất tại vị trí cũ, xuất hiện ngay trước mắt Tôn Khả Khả chém tới.

Đại kiếm chém ngập vào nền đất như cắt đậu hũ, Tôn Khả Khả lại xuất hiện sau lưng Hàn Phi tấn công vào gáy anh ta, nhưng chỉ chém vào không khí.

Trận đánh của hai kẻ có tốc độ flash, người ngoài nhìn vào không thấy bọn họ đánh nhau mà chỉ thấy tàn ảnh giao nhau.

Nhân loại mạnh nhất và tướng quân zombie mạnh nhất đánh nhau đến mấy trăm chiêu không phân thắng bại, kiến trúc bọn họ đi qua đều bị phá hủy tan tành.
Hàn Phi đã xử lý phân nửa zombie trên chiến trường, số ít còn lại dị năng giả thừa thắng xông lên chém giết.

Phần nhỏ xác sống lui về cổng căn cứ vừa chiến đấu vừa kéo dài thời gian chờ lệnh tướng quân.
"Lục Minh!!!"
Hào Tín gào lớn khi nhìn bạn mình bị hạ gục, thẫn thờ lẩm bẩm: "Ngươi còn nợ tiền ta đấy! Cứ thế mà chết sao bạn hiền?" Hắn lại gào lên: "Sống dậy mà trả tiền nhau đi chứ aaaa!!!!"
Vành mắt hắn ta đỏ hoe, dị năng hệ băng ngưng kết trên tay hoá thành cọc nhọn lớn phóng về phía lũ con người.
"Các ngươi giết hắn! Các ngươi phải thay hắn trả nợ aaaa!!!!"
Tôn Khả Khả trông như có thể đánh ngang tay với Hàn Phi, nhưng thực chất cô đang ở thế yếu, thậm chí chỉ có thể chống đỡ, không thể tấn công.

Nhưng nếu cô thất bại ở đây, tên quái vật này sẽ tiến đến tổng căn cứ, ngài ấy có thể gặp nguy hiểm mất.
Đại kiếm tấn công dồn dập, Tôn Khả Khả không ngừng bị đẩy lui.

Cô nhảy ra phía sau vài bước, kiếm trong suốt biến đổi thành những sợi xích phóng về phía Hàn Phi.

Thân hình anh ta chuyển động nhẹ nhàng như ma quỷ, có thế nào cũng không bắt trúng khiến cô hận đến mức nghiến răng ken két.
Tôn Khả Khả trái tim hẫng một nhịp, điều khiển một sợi xích trong suốt ra phía sau mình, chặn lại một đòn tấn công mãnh liệt.
"Ồ! Cô cũng nhạy bén đấy! Không hổ danh là vị tướng quân mạnh nhất."

Hàn Phi xuất hiện ngay sau lưng Tôn Khả Khả, nếu không phải trực giác của cô tốt, một kiếm kia không phải vào xích sắt, mà chém đứt đôi người cô rồi.

Tôn Khả Khả thuấn di cách xa con quái vật này, không ngừng thở hổn hển.

Quá đáng sợ! Tôn Khả Khả xoay người chạy trốn, tóm lấy zombie nhỏ đang ngơ ngác cắp vào nách, hét lớn với bọn Hào Tín:
"Mau đến trạm dịch chuyển, bỏ căn cứ! Đi mau!"
Hào Tín nước mắt đầy mặt đang chống chọi với dị năng giả, thê lương gào lên:
"Tướng quân, Lục Minh trở về với lòng đất rồi.

Còn tiền hắn nợ tôi thì sao?" Ánh mắt hắn ta long sòng sọc nhìn về phía con người.

"Không được! Tôi phải giết lũ khốn nạn này báo thù cho cậu ta! Huhu Lục Minh số khổ, tại sao cậu chưa trả nợ mà đã quyên sinh rồi chứ? Huhu..."
Vừa khóc vừa tiện tay giết thêm hai người nữa.

Đúng là một nhân viên có tâm với công việc.
Tôn Khả Khả nội tâm gào thét mãnh liệt, không khống chế nổi cái miệng nữa liền muốn chửi to đầu thằng ngu kia:
"Ta trả tiền thay cậu ta, được chưa? Giờ thì dẫn cái lũ ngu ngục bên cạnh ngươi đến trạm dịch chuyển, nhanh!"
Hào tín vội lau nước mắt, gương mặt tươi sáng cười toe toét khác hẳn vừa nãy.
"Có lời nói của tướng quân thì tôi yên tâm rồi.

Đột nhiên tôi nhớ ra việc trả thù cũng không quan trọng lắm, quan trọng là người còn sống và biết phấn đấu..."
"Ngươi chết m* rồi mới thành zombie đấy! Còn đứng đấy mà lý sự? Cút ngay cho ta!" Tôn Khả Khả sắp lên cơn đau tim vì tức chết.
"Ah! Vậy ngài chuyển khoản hay trả tiề..."
"Cút!!!" Tôn Khả Khả gào lớn, đồng thời quẳng zombie nhỏ về phía Hào Tín như ném bóng, may mắn hắn đỡ được.

Zombie nhỏ mặt mũi tèm lem nước mắt vì sợ chết khiếp.

Hắn nhíu mày quẳng zombie nhỏ xuống đất, ngại bẩn tay.
Hào Tín nhún vai ngoan ngoãn câm miệng.

Phóng dị năng băng diện rộng đẩy lui toàn bộ con người, dẫn theo một đám con rơi co giò chạy vào bên trong căn cứ, trong lòng âm thầm tính toán xem có nên khai khống số tiền Lục Minh nợ mình để tham ô tiền của tướng quân hay không? Dù gì thì cô ấy cũng rất giàu mà?
Hàn Phi thấy thế muốn đuổi theo, nhưng lại bị một đám xích trong suốt bủa vây.

Mặc dù không làm anh ta bị thương, nhưng cũng có thể cầm chân trong chốc lát.


Tôn Khả Khả e sợ người này, nhưng cô chỉ cần giữ hắn ở lại một thời gian, đủ để cái lũ ngốc kia biến về tổng căn cứ hoặc biến đi đâu thì biến, không ở lại nơi này là được rồi.
Tôn Khả Khả cười thầm trong bụng.

Với cái tính tiểu nhân của Hào Tín, chắc chắn hắn ta sẽ dẫn dụ lũ dị năng giả chạy qua Chuồng Hổ.

Chỉ cần thả thú cưng của cô ra, đảm bảo bọn con người sẽ chạy không thoát.
Hào Tín mơ mộng tài sản riêng của tướng quân đang cười hềnh hệch.

Đúng như suy nghĩ của Tôn tướng quân, hắn ta mở khoá Chuồng Hổ, sau đó cùng đồng bọn nhanh chân chạy mất.

Dị năng giả đuổi tới thì thấy một con bạch tuộc khổng lồ cao bằng toà nhà 4 tần đang chực chờ.

Bạch tuộc màu đỏ trơn bóng, con ngươi hình thước kẻ cong lên thành hình cầu vồng.

Có lẽ nó đang rất vui vì bữa buffet trước mặt.
Chỉ nghe từ đằng xa những âm thanh gào thét thảm thiết.

Hào Tín vội rụt cổ tăng nhanh tốc độ chạy, nhưng đến điểm dịch chuyển thì hắn nhìn thấy Lục Minh đang sống sờ sờ ở đấy.
"Lục Minh!!!" Giấc mộng tham ô của Hào Tín tan nát rồi.

"Thật may quá! Tôi biết cậu không chết mà!"
Lục Minh: "Dị năng của tôi là loại phân thân.

Chết thế quái nào được?"
Hắn ta nhìn đồng bọn khóc lóc thảm thiết mà bối rối.

Không ngờ Hào Tín bình thường hay cạnh khoé mình lại trọng tình nghĩa như vậy.

Nhưng Lục Minh là không biết Hào Tín khóc thương cho số tiền sắp đến tay lại bay đi mất.

Dù sao thì số tiền mà Lục Minh nợ hắn cũng chỉ bằng vài ba bát phở mà thôi, nhưng mà nếu khai khống với tướng quân...
Hắn lại ôm đất gào khóc.
Bên ngoài căn cứ, Tôn Khả Khả trợn tròn mắt nhìn xuống lưỡi kiếm đâm xuyên qua lớp giáp dày trước ngực, trong giây lát biểu cảm trở lên giận dữ vặn vẹo:
"Ngươi...ngươi...Kẻ phản bội!!!".