"Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
  Nhậm Vũ Lan ngay tại chỗ có vẻ khó tin hét lên.
  Đó là Tống Cảnh Long, nam thần của thị trường chứng khoán, làm sao Lý Ngôn Hề có thể có bản lĩnh lớn như vậy? Thậm chí, thứ hạng trong kỳ thi của cô ta còn vượt xa Lý Ngôn Hề.
  Lý Ngôn Hề, cô ấy rõ ràng là một người chỉ biết theo sau và dính lấy hào quang của Phục Anh!
  Lý Ngôn Hề quay đầu lại nhìn, khuôn mặt cực kỳ khó coi Nhậm Vũ Lan, nói:
  "Có lẽ là do thiên phú?"
  [ngu ngốc? Ghen tị làm cho người ta khó coi]
  [Lúc trước người nói Lý Ngôn Hề thành lập công ty bằng tiền của Phục Anh cũng nên đứng ra nha, hahaha]
  [Thị trường chứng khoán rất khó nắm bắt, tôi cũng tò mò không biết Lý Ngôn Hề đã làm như thế nào? ]
  [Hoa hoa công tử có biết biệt danh của anh ấy không? ]
  [...]

  Ống kính chuyển sang phía bên kia góc nhìn của nam chính quý thành, hắn lúc này đang xem tư liệu của Lý Ngôn Hề, và ngay cả hắn cũng không nghĩ rằng em gái nhà bên lúc trước lại có một thân phận như vậy.
  "Cứ tưởng cô ấy được quý nhân giúp mở công ty.

Xem ra trước đây chúng ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản"
  Một người đàn ông trung niên đặt tài liệu xuống.
  "Ba, nàng vừa là doanh nhân vừa là người sáng lập Đào Lý.

Ta nghĩ rằng trong thời gian ngắn vì một vụ bê bối rất có khả năng làm cho giá cổ phiếu của Đào Lý giảm xuống."
  Quý Thành nói.
  [cỏ độc! Nam chính này vốn là muốn hãm hại Lý Ngôn Hề? ]
  [Thiếu chút nữa thì chuyển thành phim thương chiến]
  [Thương trường như chiến trường, nên không thể nói nam chính không thể làm người, đúng không?]
  "Ừ, ta cũng nghĩ vậy, Lý Ngôn Hề này cũng là một nhân tài.

Nếu như người của Quý gia chúng ta, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều cho chúng ta trong tương lai."
  Quý Hoành Quang tháo cặp kính xuống, xoa xoa sống mũi có chút mệt mỏi nói.
  "Biến thành người của Quý gia, hẳn không phải là quá khó."
  Quý Thành đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ kính dường như xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, thân ảnh kia vừa điềm tĩnh vừa xa cách.
  Lý Ngôn Hề, em là người như thế nào?
  [Đây là...!CP chính thức? ]
  [Ý đồ cũng quá rõ ràng, nam chính cũng không tốt lắm]

  [ Cặp này CP, còn không bằng cái kia Phục Anh cùng Lý Ngôn Hề đôi bạn thân]
  Mà thời khắc này, Lý Ngôn Hề đang cùng Phục Anh đang trên đường đến Nhà máy Chế biến Thực phẩm Đào Lý.
  "Phải không? Cậu đưa người như vậy vào công ty của mình? Ta còn tưởng họ vừa vào cửa cậu liền đoạn tuyệt quan hệ."
  Phục Anh chỉ nghe đến chuyện Tào Lệ cùng Lý Tinh Hải, lập tức cau mày lên xe.

  Lý Ngôn Hề cười khổ: "Họ đã nuôi dưỡng ta mười năm, hơn nữa còn là người thân duy nhất của ta."
"Hừ, bọn họ như vậy mà coi là người thân sao, Lạc gia gia so bọn hắn tốt gấp trăm lần, Lạc gia gia tuy rằng nghiêm khắc, nhưng ít nhất đã dạy cho cậu bản lĩnh để ổn định cuộc sống ",
  Phục Anh nói.
  "Cái này không cần cậu nói, ta biết cái nào quan trọng hơn, yên tâm đi",
  Lý Ngôn Hề cười lớn.

Khán giả sẽ không thích thánh nữ, nhưng ít nhất họ sẽ không ghét người trọng tình trọng nghĩa.

Nàng biết Tào Lệ cùng Lý Tinh Hải trong phim truyền hình sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng ở cốt truyện kiếp trước Tào Lệ và Lý Tinh Hải vì nàng mà chết, thậm chí theo quan điểm của khán giả, cô đã kéo Lý Tinh Hải thay mình cản Tang thi chó...
(Editor: sau nay mình dùng từ "Nàng" để phân biệt nữ chính với các nhân vật khác thay vì dùng "cô, cô ấy...")

  Vì vậy, bất kể như thế nào, lần này nàng muốn ngăn chặn loại hiểu lầm này ngay từ đầu.
  Toàn cảnh Đào Lý cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt khán giả, Đây là một nhà xưởng rộng lớn, ngoài biển hiệu Nhà máy chế biến thực phẩm Đào Lý còn có mấy khẩu hiệu quảng cáo ở cửa ra vào, nhân viên bảo an ở cửa nhận ra chiếc xe, ngay lập tức tấm lưng Thẳng hơn.
  "Cho tới bây giờ chưa thấy ai so với bà chủ nhà chúng ta giản dị, khiêm tốn như vậy, ngay cả chiếc xe cũng không có, vẫn luôn đi xe của nhà Phục tiểu thư"
 Một nhân viên bảo an mở cửa nói.
  "Ngươi biết không, Bà chủ của chúng ta đã tạo ra lợi nhuận hàng trăm triệu cho nhà họ Phục, chiếc xe này tính là gì?"
  Nhân viên bảo an trẻ tuổi vặn lại.
  [Tôi đau lòng, bảo an tiểu ca biết nhiều chuyện như vậy]
  [Hàng trăm triệu?! Trách không được lúc đó Phục Anh nói ai là hổ]
  [Trăm triệu đều vô dụng, tận thế sắp đến, cầu mong những người này có thể sống lâu một chút]
  [Bảo an tiểu ca thật đẹp trai, hi vọng anh ấy không nhanh vậy lãnh cơm hộp]
  [...].