Sân bay cách bọn họ bốn giờ lái xe về phía Tây, theo kế hoạch của Khang Thành, bọn họ còn cần phải đi qua một ruộng lúa mì rộng lớn và tìm trạm tiếp tế giữa đường.

Trạm tiếp tế lần này là một khu biệt thự ở ngoại thành.

Bọn họ không chỉ cạn thức ăn, nước uống mà xe còn gần hết xăng.

Đoạn đường coi như thuận lợi, trước khi xe buýt tắt máy đã kịp thời tới trạm tiếp tế.

Nhìn từ bên ngoài vào, khu biệt thự có view rất đẹp, cỏ xanh hoa đỏ. Nếu bỏ qua những người nhiễm bệnh nằm rải rác bên đường và những chiếc ô tô chết máy giữa đường thì gần như không có sự khác biệt nào so với trước đây.

"Đào tử và lão Trương xuống thu thập vật tư, những người còn lại ở yên tại chỗ." Khang Thành leo lên nóc xe cầm súng hỗ trợ bọn họ. 

Hai binh sĩ nhận được mệnh lệnh mở cửa đi ra ngoài.

Bầu trời âm u, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Nhưng trong xe buýt có nhiều người nên nhiệt độ ổn định. Cửa xe vừa mở, Giang Tinh Hoài bị khí lạnh làm cho hắt hơi một cái.

Bọn họ đến nơi sớm hơn dự kiến, trên người Giang Tinh Hoài chỉ mặc một chiếc áo khoác có mũ mỏng manh. 

Phó Diễn vừa định cởi áo vest của mình cho cậu nhóc.

Giang Lương Viễn nghe tiếng xuýt xoa, nghiêng đầu nhìn họ, sau đó lấy một chiếc áo khoác từ balo ném qua: "Hơi lớn những vẫn mặc được."

Giang Tinh Hoài không ý kiến, lúi húi mặc chiếc áo Giang Lương Viễn cho cậu.

Phó Diễn giúp Giang Tinh Hoài kéo khóa áo, nhỏ giọng hỏi: "Nói chuyện rõ rồi?" 

Giang Tinh Hoài im lặng một lát, thò tay bóp góc áo, một lúc sau mới khẽ nói: "Nếu là ba của người khác, còn lâu em  mới nói chuyện với ổng."

"Nhưng ổng là ba em." Giang Tinh Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tỏ ý bất đắc dĩ, "Chú hiểu hông."

Phó Diễn gật đầu, xoa đầu cậu.

"Em hận ông ấy, lúc ông ấy nói phải đi cứu hai người họ trước, mặc em một mình ở nhà. Thật sự cả đời em không bao giờ muốn gặp lại ông ấy nữa." Nửa cằm Giang Tinh Hoài vùi vào cổ áo, biểu cảm rất bình thản, "Nhưng cứ nhớ lại ông ấy cũng từng rất tốt với em. Lần đầu ông ấy ôm em, mua đồ chơi cho em, chăm em khi bị bệnh."

"Em sẽ không tha thứ cho ông ấy, nhưng chỉ là sẽ không tha thứ." Giang Tinh Hoài cuối cùng nói như vậy.

Phó Diễn vẫn dịu dàng xoa đầu cậu: "Ừm."

"Ngược lại lúc trước em cũng chọc ông ấy tức giận nhập viện mấy lần. Xem như hòa." Giang Tinh Hoài nhún vai, "Mẹ em ly hôn xong thì lập tức ra nước ngoài kết hôn với một người đàn ông ngoại quốc mắt xanh."

Giang Tinh Hoài nói đến đây chợt ngừng lại, hỏi: "Chú nói xem zombie quốc tế hay zombie quốc nội cắn đau hơn?"

"Trên lý thuyết thì —— "

"Mở cửa!" Âm thanh của Khang Thành từ nóc xe truyền xuống.

Giang Tinh Hoài đứng lên nhìn ra cửa sổ.

Hai binh sĩ cõng không ít vật tư trên lưng, đồng thời cứu được vài người hối hả chạy về.

Phía sau bọn họ có bốn, năm người bệnh điên cuồng đuổi theo.

Khang Thành ôm súng ngồi trên nóc xe, kiên nhẫn đợi bọn chúng chạy vào phạm vi ngắm bắn, không chần chờ nổ súng.

"Đoàng đoàng đoàng —— "

Người nhiễm bệnh theo tiếng động ngã hàng loạt trên đất.

Có tổng cộng 4 người được cứu, trong đó có một nhà ba người bố, mẹ và con gái. Bé gái thoạt nhìn khá nhỏ, trạc tuổi Tiền Nhiễm Nhiễm.

Còn lại là một cậu trai tuổi còn trẻ, tóc nhuộm vàng khè. Vóc người cao gầy, mặc một chiếc áo cộc sờn cũ, trông có vẻ không dễ chọc.

"Anh ta và Tóc Vàng nhất định có thể nói chuyện chung." Giang Tinh Hoài dán mắt lên anh chàng tóc vàng, không nhịn được bắt đầu lo lắng cho tình hình bên phía ba nuôi, đặc biệt là Lão Cảnh đang bị virus dằn vặt.

Cậu suy tư một hồi, thử nhỏ giọng hỏi: "Nếu chúng ta đến được sân bay, có thể đi tìm hội thầy Cảnh chứ?" 

"Xin lỗi, nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi là toàn lực hộ tống bạn nhỏ Tiền Nhiễm Nhiễm mang theo kháng thể đến căn cứ ngầm an toàn." Khang Thành không biết từ lúc nào đã đi tới, ném hai gói mì ăn liền vào trong lòng Giang Tinh Hoài, ranh mãnh nháy mắt một cái, ghé lại thì thầm, "Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ xin phép cấp trên đến khu vực đó rà soát cứu hộ. Cậu miêu tả thầy của mình cho tôi nghe một chút, tôi sẽ ưu tiên chăm sóc."

Giang Tinh Hoài gật đầu, lập tức nói: "Thầy ấy hơi mập."

"Nhớ kỹ." Khang Thành cũng nghiêm túc gật đầu.

Xe buýt tiếp tục khởi hành, chừng hai tiếng sau đã đến rìa sân bay.

Khang Thành phán đoán xung quanh khu vực sân bay không quá nguy hiểm, trước đó bộ đội đã ra quân thanh lý sạch sẽ. Nhưng không có gì là tuyệt đối, nhất định phải cẩn tắc vô ưu*.

* Cẩn thận thì về sau không phải lo lắng, có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa.

Đoàn người chia thành đội ngũ hai hàng dọc, cẩn thận di chuyển về phía trước.

Cho dù sân bay nhìn qua rất yên tĩnh và an toàn, nhưng không ai dám thở mạnh, tránh gây ra tiếng động.

Bao gồm cả Khang Thành, 5 binh sĩ phân chia hộ tống trước sau. 

Lôi Bỉnh Đào dẫn đầu, sau khi tìm thấy một chiếc máy bay thì bắt đầu tiếp nhiên liệu.

Khang Thành lái theo xe thang, bắt đầu ra hiệu mọi người lên máy bay.

Giang Tinh Hoài và Phó Diễn đứng ở gần cuối theo sắp xếp của Khang Thành. Phụ nữ và trẻ em ở phía trước, đàn ông phía sau. 

Không có ai nói chuyện, lần lượt bước lên bậc thang. 

"Rắc —— "

Một âm thanh lạ chợt vang lên khiến bọn họ hoảng hốt.

Trịnh Nhất vừa giẫm lên bậc thang đầu tiên, lập tức khựng lại khi nghe tiếng động, dưới chân mất thăng bằng, ngã sang một bên.

Giang Tinh Hoài xếp hàng đằng sau, nhanh chóng vòng tay bắt lấy cánh tay anh ta.

Mọi người không dám nhúc nhích.

"Không có chuyện gì." Lôi Bỉnh Đào ngại ngùng cười, ra hiệu giải thích là do mình châm dầu gây ra tiếng.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

"Tiếp tục." Khang Thành thấp giọng chỉ huy.

Giang Tinh Hoài buông tay đỡ Trịnh Nhất ra, trêu ghẹo anh ta: "Gan chú bé —— "

Lời còn chưa dứt.

Chợt nghe được tiếng nuốt nước bọt khe khẽ giữa không gian yên tĩnh.

Giang Tinh Hoài sững sờ, lập tức nhận ra tiếng động phát ra từ đâu, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên trên.

Một con quái vật gầy trơ xương treo ngược trên cột đèn cao chót vót, chính nó là kẻ đã phát ra âm thanh nuốt chửng kinh khủng.

Nước dãi chảy dài, vương vãi trên khóe miệng nó.

Nó nghiêng đầu, há miệng nhìn về phía Giang Tinh Hoài đã phát hiện ra mình. Tiếng "gào" chói tai phát ra từ cổ họng nó thức tỉnh mọi người.

"Mẹ nó!" Giang Tinh Hoài sợ tới mức theo phản xạ lôi gậy sắt giắt ở thắt lưng phòng bị.

Con quái vật dường như cảm nhận được uy hiếp, nó lại há to miệng định rít gào đe dọa —— mấy viên đạn liên tiếp bắn vào miệng nó!

Là Khang Thành nổ súng.

"Lên máy bay! Tất cả mọi người lên đi! Lên!" Khang Thành vừa nhảy khỏi xe thang vừa hét lớn, đáp đất lộn một vòng, nhanh chóng bắn mấy phát vào con quái vật đang treo ngược trên đầu bọn họ.

Tiếng súng kịch liệt mở ra một màn hỗn loạn.

Tiếng la hét của đám đông trộn lẫn với tiếng gầm của lũ quái vật.

Ai cũng liều mạng chen lấn xô đẩy để đi lên.

Một tay Giang Tinh Hoài giữ lấy Trịnh Nhất bị xô đẩy, tay kia không biết từ khi nào kéo theo một bé trai cùng chạy về phía trước.

Cậu phát hiện Phó Diễn không ở cạnh mình, nhất thời cuống quýt: "Phó Diễn!"

Một bàn tay đặt sau lưng cậu, bế thốc đứa bé trong tay cậu, Phó Diễn thúc giục: "Chạy đi!"

Thể biến dị nhảy xuống khỏi cột đèn, tốc độ quá nhanh, Lôi Bỉnh Đào đứng gần nhất đang tiếp nhiên liệu cho máy bay không kịp chạy.

Anh ta bị con quái vật kéo lê một đoạn, ngã đập đầu xuống đất, trên trán bê bết máu.

Khang Thành là người đầu tiên xông tới, bắn mấy phát vào đầu con quái vật, nửa đầu nó dập nát, lắc lư rồi ngã xuống đất.

Khang Thành thở hổn hển đỡ Lôi Bỉnh Đào dậy, tâm tình rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.

"Á á!"

Chợt từ xa truyền đến tiếng kêu là thảm thiết.

Khang Thành gấp rút quay đầu lại.

Vẫn còn một con quái vật khác.

“A!” Người phụ nữ không may rớt xuống cuối hàng, mấy giây sau bị nó túm lấy kéo đi. 

Khang Thành đuổi theo.

Nó vừa kéo lê người phụ nữ nọ, vừa phát ra những tiếng gào thét chói tai.

Điều này thật sự quá kinh khủng.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Phó Diễn quay đầu nhìn, hắn đẩy cậu bé và Giang Tinh Hoài vào cửa máy bay, hô lớn: "Khang Thành! Quay lại đây!"

Khang Thành không thể dừng lại, hắn nhìn người phụ nữ tuyệt vọng kêu cứu với đôi mắt đỏ au.

Người phụ nữ đó là người mà bọn họ cứu được vào hôm nay.

Tiếng gào của thể biến dị đã thu hút một nhóm người bệnh khát máu, chúng nó kết bè kết lũ, điên cuồng kéo tới.

“Đội trưởng!” Lôi Bỉnh Đào cầm súng hô to.

Khang Thành không còn cách nào khác, đành phải quay trở lại máy bay.

“Đóng cửa!” Khang Thành ra lệnh.

Hắn không chắc chắn mình có thể chạy thoát, nhưng nếu không bắt đầu đóng cửa, mọi người bên trong máy bay sẽ gặp nguy hiểm.

"Đội trưởng!" Lôi Bỉnh Đào kiên trì bắn thêm vài phát.

"Đóng cửa!" Khang Thành tức giận rống lên.

Phó Diễn bừng tỉnh, kéo cánh cửa máy bay nặng trịch.

Mọi người trong máy bay lo lắng chứng kiến Khang Thành chạy như điên về phía cánh cửa đang chậm rãi khép lại.

Một giây ——

Hai giây ——

Khang Thành xoay người lách vào!

Phó Diễn dùng hết sức kéo cửa.

"Cách —— "

Cửa máy bay hoàn toàn đóng kín, ngăn cách bầu không khí khủng khiếp bên ngoài.

Trong không gian chỉ còn lại tiếng thở dốc của người sống sót, không ai lên tiếng, vẻ mặt hốt hoảng.

Khang Thành thở hổn hển ngồi bệt trên mặt đất, nhìn bắp chân co rút của mình, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười nhỏ này đã tạm xé tan đi sự căng thẳng trong lòng họ. 

"Vãi!"

"Chết tiệt! Tôi sợ chết khiếp!"

Không biết là ai vỗ tay trước, kéo theo từng tiếng vỗ tay liên tiếp nổi lên.

Bọn họ vừa thoát chết trong gang tấc.

“Nghỉ ngơi một chút rồi xuất phát.” Được đội viên hỗ trợ, Khang Thành tìm một chỗ ngồi xuống.

Mọi người cũng lục đục ổn định chỗ ngồi.

Chỉ có Vương Đàm Hải kì lạ, lén nhìn vết cào dài trên cánh tay, âm thầm kéo tay áo xuống, nhìn cô bé ngoan ngoãn ngồi ở phía trước.

Đó là con bé được cứu sống cùng với tiến sĩ ngày hôm qua, gã ta biết con bé ấy có kháng thể.

Vương Đàm Hải cúi đầu, đè chặt bàn tay không ngừng run rẩy.

"Em muốn đi vệ sinh." Giang Tinh Hoài cởi áo khoác đưa cho Phó Diễn.

"Anh đi với em." Phó Diễn đứng dậy.

"Em cũng không phải bé gái, đi vệ sinh phải có người lớn dắt tay." Giang Tinh Hoài đùa giỡn.

“Không được vừa rửa mặt vừa gội đầu.” Phó Diễn nhắc nhở, “Sẽ bị cảm lạnh đấy.”

"Dài dòng." Giang Tinh Hoài vịn tay ghế đứng dậy, một phát lao qua người hắn.

"Em cũng muốn đi vệ sinh ạ." Tiền Nhiễm Nhiễm ngồi trước mặt họ cũng quay lại nhìn Giang Tinh Hoài.

"Yo, chịu nói chuyện rồi à?" Giang Tinh Hoài ngạc nhiên nhìn em.

Tiền Nhiễm Nhiễm quay đầu về.

"Nào! Anh dẫn đi." Giang Tinh Hoài bật cười, duỗi tay nắm lấy tay em.

Vương Đàm Hải rũ mắt, chậm rãi đứng lên, nói với một binh sĩ đứng bên cạnh: "Tôi đi vệ sinh."

Vương Đàm Hải không đợi binh sĩ trả lời, vội vã theo sau hai người.

Binh sĩ ngạc nhiên, gọi gã: "Chờ một lát! Có hai người đi trước, ông sử dụng sau đi."

Vương Đàm Hải như không nghe thấy, tiếp tục ngoan cố đi về phía trước, thậm chí còn tăng tốc.

"Đợi đã! Tôi bảo ông đợi, ông có nghe không!" Binh sĩ không do dự tiến đến giữ gã lại.

Lần này Vương Đàm Hải hất tay, trực tiếp lao thẳng về phía Giang Tinh Hoài.

“Bắt lấy ông ta!” Khang Thành linh cảm có chuyện không ổn, bật dậy từ chỗ ngồi.