Kiều Thanh Thanh nhìn Viên Hiểu Văn, cười nói: "Từ nhỏ cậu đã như thế, mỗi lần chúng ta cùng lén làm chuyện xấu, cho dù là trốn học hay không làm bài tập về nhà, rõ ràng thầy không hỏi nhưng cậu nhìn sắc mặt âm trầm của thầy đã không đánh mà khai, cậu còn hỏi có phải thầy đã biết rồi.

Cậu luôn nói muốn thay đổi nhưng đến bây giờ vẫn y hệt khi còn bé.

Nói đi, rốt cuộc muốn giấu tớ chuyện gì."Viên Hiểu Văn tức giận gõ đầu mình, cam chịu nói: "Được rồi, là hôm thứ bảy tớ đón Manh Manh cùng đi dạo phố đấy.


Tớ đến nhà cậu ấy đứng dưới lầu gọi điện thoại, cậu ấy không bắt máy, vậy nên tớ đi lên lầu tìm cậu ấy.

Kết quả trông thấy cậu ấy và chồng đang cãi nhau.

Cậu ấy nói chồng cậu ấy là người gặp ai yêu kẻ đó, mỗi ngày thích một người mới, ngay cả bạn của cậu ấy cũng không bỏ qua.

Sau đó Đỗ Kiệt nói anh ta thích người đẹp, Kiều Thanh Thanh xinh đẹp như thế anh ta nhìn mấy lần thì sao.

Anh ta nói Manh Manh hẹp hòi, lại ghen với cả bạn thân của mình.

Thanh Thanh, Manh Manh không phải người như thế, người không tốt là Đỗ Kiệt.


Đỗ Kiệt châm ngòi ly gián, cậu đừng hiểu lầm Manh Manh.

Ba người chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm sâu biết bao, có gì hiểu lầm chúng ta nói ngay, đừng để ảnh hưởng tình cảm."Lần đầu tiên Kiều Thanh Thanh biết chuyện này, cô không nhịn được mà cảm thấy phát tởm.

Thảo nào mấy lần ít ỏi vì Trịnh Manh mà gặp Đỗ Kiệt, cô luôn cảm thấy lạ ở đâu đó.

Sau khi Đỗ Kiệt đi, kiểu gì tâm trạng của Trịnh Manh cũng sa sút một phen, thì ra là vì chuyện này.

Kết hợp với chuyện kiếp trước khi Đỗ Kiệt nói chuyện với kẻ cướp nhà cô càng khiến cô cảm thấy buồn nôn."Thanh Thanh, Manh Manh là người yêu vào thì mất não.

Nhưng tình cảm của cậu ấy với chúng ta tốt như thế, sẽ không bị chồng cậu ấy gài bẫy, cậu phải tin tưởng cậu ấy.""Không sao đâu, cậu đừng nghĩ chuyện này nữa, khúc mắc giữa tớ và Manh Manh không phải chuyện này, cậu đừng tự trách."Viên Hiểu Văn ủ rũ: "Sau này tớ phải học cách quản miệng mình thật tốt.""Đừng buồn, xem ai đứng ở ven đường kìa." Kiều Thanh Thanh cho xe từ từ dừng lại."Là Nham Hải." Đôi mắt Viên Hiểu Văn lóe sáng, cầm túi xách xuống xe, quay đầu lại hỏi: "Thanh Thanh, vào nhà tớ ngồi một lúc đi, buổi trưa mẹ tớ mới làm sủi cảo bỏ vào tủ lạnh cho tớ, tớ nấu cho cậu ăn.""Không cần, mẹ tớ qua thăm tớ, tớ phải về với bà ấy.""Thì ra dì tới, vậy cậu về đi, hôm nào tớ tìm cậu chơi."Hồ Nham Hải gật đầu với Kiều Thanh Thanh, đưa tay đỡ Viên Hiểu Văn, hai người sóng vai đi vào hành lang.


Kiều Thanh Thanh nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt đầy vẻ dịu dàng thương xót.

Cô thầm chúc bọn họ có thể hạnh phúc, sống bình yên.Về đến nhà, mẹ cô đã về khách sạn nhắn tin cho cô bảo cô hãy ngủ sớm đừng nên thức khuya.

Còn nói ba mẹ chồng và anh chồng của cô đã đến khách sạn ngủ rồi, bảo cô đừng lo lắng.

Sự yêu thương bình thường này khiến Kiều Thanh Thanh cảm thấy ấm áp, nhưng có lẽ vì ám ảnh kiếp trước, không thấy chồng trở về cô ngủ không yên.Cũng may hôm nay hơn mười một giờ Thiệu Thịnh An đã trở lại mang về cho cô hai hộp điểm tâm."Ngày trước em thích bánh xoài ở đây nhất, đúng lúc hôm nay anh qua đó làm việc nên mua cho em." Thiệu Thịnh An vừa thay quần áo vừa nói công việc hôm nay..