Đêm tháng tám không khí mang theo độ ẩm, gió lạnh thổi qua, Hứa Kình không khỏi rùng mình, đem quần áo mỏng quấn thật chặt trên người.
Hắn ra khỏi nhà, hướng về phía tây mà bước đi.

Cơ sở sản xuất của khu vực sinh sống Nhân Nguyên nằm ở phía đông, được trang bị các thiết bị chống tia W, nhằm đảm bảo an toàn cho thực phẩm được sản xuất ra.
Đó là ưu tiên hàng đầu của cả khu sinh sống, quanh năm đều có người trông coi, nếu có người ăn trộm lương thực bị bắt được, thì đem về đồn công an, hơn nữa còn bị đánh một trận.

Vào thời điểm hiện nay thiếu thốn thiết y tế, thiếu thuốc men nên việc bị thương, tàn tật, thậm chí tử vong là đều là việc bình thường.
Mục đích chuyến đi này của Hứa Kình không phải là để ăn trộm lương thực, hắn dự định đi đến khu vực bên ngoài để tìm thức ăn.
Trong nhiều thập kỷ qua, con người đều trốn trong các khu vực an toàn lớn nhỏ, khu vực bên ngoài thực vật hoang dã phát triển rất tốt, cũng có rất nhiều động vật, nếu không phải bị ảnh hưởng bởi tia W, thì con người tuyệt đối không bao giờ thiếu thức ăn.
Sau khi ra khỏi khu an toàn, hắn đi dọc theo con đường nhỏ hướng khu vực bên ngoài mà đi.
Trong những năm này, con người ra ngoài chủ yếu chỉ để chặt củi trên núi gần đấy, ít khi đi xa ra khu vực bên ngoài.

Phần lớn các khu vực này trước kia là cánh đồng màu mỡ nay bị bao phủ bởi cỏ dại cùng bụi cây tươi tốt, người bình thường cũng không thể loại bỏ chúng được.
Trước khi bước vào cánh đồng, Hứa Kình hái vài nắm lá ngải cứu, lấy đá đập nát rồi bôi lên chân, tay, cổ và mặt để không bị muỗi đốt.
"Người canh gác, mở chế độ cảnh báo cấp độ hai, có vật nguy hiểm đến gần trong vòng ba mét cảnh báo." Ở khu vực hoang dã bên ngoài có rất nhiều rắn, côn trùng nếu bị cắn cũng không phải chuyện tốt gì.
"Được, chế độ cảnh báo cấp hai đã mở ra."
Hứa Kình dùng đầu gối đè mạnh, bẻ gãy một cành cây nhỏ dùng nó làm gậy chống, chậm rãi đi vào khu vực hoang dã.
Trước khi thiên thạch rơi xuống trái đất, nơi này là khu vực trồng trọt có lịch sử kéo hơn dài ba nghìn năm, từng tấc đất hoang sơ được cải tạo thành đất phì nhiêu màu mỡ, dù hiện tại bị cỏ dại che lấp, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều rau quả ăn được
Hứa Kình vừa đi vừa tìm kiếm, khoảng hai giờ hắn tìm thấy được hai nắm rau hẹ, ba quả bí đỏ, bốn cây hành lá, năm củ khoai môn, mười ba trái cà tím và hai mươi sáu trái ớt.

Sau khi nhờ người canh gác rà quét tia W có trong thức ăn tìm được ở mức độ an toàn, thì chỉ còn lại một cây hành lá, một quả bí đỏ, ba trái cà tím, ba củ khoai môn và 8 trái ớt, còn lại thì không sử dụng được.

Tỷ lệ rau quả ăn được bên ngoài quá ít, nếu không có dụng cụ đo được tia W ở mức độ an toàn, mà ăn trực tiếp vào thì rất nguy hiểm.

Nhiều thập kỷ trôi qua kể từ thảm họa thiên thạch va vào trái đất, việc con người thu thập được thức ăn từ tự nhiên đã trở vô cùng hiếm hoi.
Đa số các loại rau củ đều không lớn, đặc biệt là bí đỏ, chỉ to bằng một cái nắm tay của người lớn, Hứa Kình bấm một cái, vỏ vừa cứng vừa dày, móng tay cũng không bấm được chút nào.
Hắn kéo quần áo ra, để rau củ vào cất kỹ, rồi vội vàng theo hướng con sông mà bước đi.
Nguồn nước rất gần sông, thuận tiện cho việc rửa thức ăn và cũng như dập lửa.

Nhớ đến người đàn ông thần bí đã cứu mình, Hứa Kình tự hỏi liệu lần này có thể nhìn thấy hắn hay không.
Sau khi đến gần sông, Hứa Kình rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, tìm một ít rơm rạ chọn nơi yên tĩnh sạch sẽ để đốt lửa.

Hắn quay người tìm chút cây và lá khô trở về, còn mang theo một chiếc lá chuối.
Hắn vừa nhìn thấy rừng trúc ở ven sông, đáng tiếc rừng trúc nhiều năm không có người quan tâm, vừa to lớn vừa rậm rạp, bên trong ẩn chứa vô số rắn rết côn trùng, Hứa Kình vừa đến gần người canh gác liền phát ra âm thanh cảnh báo, nên đành từ bỏ việc đào măng.
Thực ra đào măng cũng không dễ, không có dụng cụ, thì chỉ bằng hắn mới cao hơn một mét, thì không thể nào đào măng được.
Đốt lửa xong, Hứa Kình đem bí đỏ cùng khoai môn đều thả vào đống lửa nướng, thỉnh thoảng trở mặt để không bị cháy.
Trong màn đêm yên tĩnh ngọn lửa phát ra lách tách yếu ớt, đột nhiên người canh gác vang lên tiếng cảnh báo.
Hứa Kình nhanh chóng đứng lên, tưởng có người đến, định dập tắt lửa nhưng vừa nhìn quanh, trên mặt nước lặng lẽ xuất hiện một bóng người.
"Là ngươi à." Hứa Kình nhíu mày, không những không sợ hãi mà còn rất vui vẻ mời, "Chào buổi tối, ngươi có muốn qua đây ăn chút gì không?"
Người đàn ông nhìn Hứa Kình một lúc, mới từ trong nước chậm rãi đi tới.
Hứa Kình nhìn thấy khi hắn đi lên mà không có ảnh hưởng gì đến dòng nước, không những không cản trở dòng nước, mà mặt sông thậm chí còn không có nổi lên một tia gợn sóng nào.
Người đàn ông này không giống con người thì cũng thôi đi, nhưng làm cho hắn cảm thấy người này như không có thực vậy, không phải ma, mà giống như quỷ hồn vậy.
Hứa Kình nhanh chóng nhận ra, nếu người đàn ông này thực sự là quỷ hồn, thì hôm đó làm sao có thể ôm hắn, đem hắn nâng khỏi mặt nước được?
Người đàn ông lội nước đi đến, quần áo đang mặc trên người vẫn khô ráo, khi lên bờ cũng không có vết nước.


Hắn rất cao làm cho Hứa Kình người chỉ cao hơn một mét, không thể đón được thân thể này cao bao nhiêu, theo suy đoán thì có thể là cao khoảng 1, 8 mét hoặc 1, 9 mét.
"Ngồi đi?" Hứa Kình đem một tảng đá cho hắn, người đàn ông im lặng mà ngồi lên tảng đá.
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của hắn, Hứa Kình nhìn hắn hỏi: "Ta là Hứa Kình, Hứa trong hứa hẹn, Kình trong cá voi lớn, đại ca, anh thì sao?"
Người đàn ông không trả lời.
Hứa Kình ngồi im lặng đối mặt với hắn, xung quanh tiếng côn trùng kêu, đợi một lúc lâu, Hứa Kình cho rằng người đàn ông này sẽ không trả lời, nhưng hắn đột nhiên nói: "Tề Vân Chi."
Âm thanh hắn nói rất dễ nghe, không quá nhỏ cũng không quá to, mà vừa phải, có chút mạnh mẽ của một người đàn ông nhưng không hề âm u, thăng trầm.
Hứa Kình giật mình, đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn nói chuyện.
Hai người im lặng một lúc, Hứa Kình cẩn thận hỏi: "Anh Tề, anh sống ở trong sông sao?"
Lần này Tề Vân Chi không trả lời, Hứa Kình cũng không để ý, hai người yên lặng ngồi trước đống lửa chờ đồ ăn chín.
Khi Tề Vân Chi đến, Hứa Kình đem ba trái cà tím còn lại đem nướng, ba trái cà tím không lớn, đặt sau cùng nhưng lại chín trước.
Hứa Kình dùng cây khô đem cà tím bỏ lên lá chuối, sau đó đem bốn cây khô rửa sạch qua nước sông, tách cà tím ra, đập dập hành lá.

Cà tím nướng vẫn còn bốc khói nóng hổi, ngay khi rắc muối và hành lá đập dập lên trên, nó lập tức tỏa lên mùi thơm.
Hắn đã đói từ lâu rồi, vừa ngửi thấy mùi thơm thì bụng liền kêu lên.
Không để ý đến bụng của mình, Hứa Kình kẹp một miếng cà tím đã tách ra cho vào trong lá chuối dày gấp lại đưa cho Tề Vân Chi, sau đó đưa cho hắn đôi đũa đơn giản, "Anh Tề, thử xem như thế nào."
Hứa Kình cũng không ôm hy vọng gì, nhưng hắn cũng không ngờ rằng mình thật sự chạm vào đôi tay ấm áp thon dài của Tề Vân Chi, mà Tề Vân Chi cũng vững vàng nhận lấy đồ ăn hắn đưa qua, hơn nữa còn gắp thử cà tím đựng bên trong chiếc lá chuối, trực tiếp bỏ thẳng vào miệng.
"!" Hứa Kình vội vàng kéo lấy tay hắn, "Chờ một chút! Trước khi ăn hãy thổi nguội, nếu không sẽ bị phỏng miệng."
Nói xong, hắn tự mình lấy một phần, làm mẫu kẹp một miếng thịt cà tím thổi nguội, rồi mới cho vào miệng.
Tề Vân Chi nhìn hắn làm mà làm theo, thổi nguội thịt cà tím rồi cho vào miệng, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Sau khi bỏ phần vỏ cà tím bị cháy đi, thì không còn nhiều thịt.
Hứa Kình lôi quả bí đỏ đã được nướng chín ra, cùng ăn với Tề Vân Chi.
Hứa Kình người nhỏ con nên lượng thức cũng ít, nên chỉ ăn một chút.

Quả bí này tuy nhỏ nhưng hương vị rất tốt, có màu hồng lại vừa ngọt, ăn rất ngon.
Sau khi ăn bí đỏ, lại ăn khoai môn vị cung không tồi, có mùi thơm đặc biệt, ăn xong cả người thấy ấm hẳn lên.
Sau khi ăn xong, Hứa Kình rửa tay cùng mặt, súc miệng sạch sẽ, nhìn về phía Tề Vân Chi.

Hắn vẫn đang nghiêm túc ăn khoai môn mà Hứa Kình đưa cho, hình như hắn rất đói, ăn rất nhanh, phần lớn thức ăn hôm nay Hứa Kình tìm được đều cho vào bụng Tề Vân Chi.
Hứa Kình gọi người canh gác, kiểm tra thời gian, hiện tại đã hơn ba giờ sáng, năm giờ mới bắt đầu hừng sáng, lúc đó người dân sinh sống ở khu vực Nhân Nguyên mới thức dậy để làm việc.

Nếu hắn còn không quay lại, sẽ bị người khác bắt gặp.
"Anh Tề, em về trước nhé, tối mai gặp lại."
Tề Vân Chi đang ăn khoai môn, một lúc lâu mới phản ứng lại gật đầu.
Hứa Kình dùng nước dập tắt lửa, giấu củi khô đi, ném vỏ cà tím, vỏ khoai môn, vỏ bí đỏ xuống nước, những thứ này sẽ bị cá ăn hoặc chìm xuống đáy, nên sẽ không sợ bị phát hiện.
Trên đỉnh đầu có chút ánh sao, Hứa Kình dừng lại một lúc mới nhìn thấy đường đi, vẫy tay với Tề Vân Chi, quay người đi về theo hướng con đường hắn đã tới.
Hắn thuận lợi trở về, như cũ leo lên giường mà không bị ai phát hiện.

Người nhà họ Lương đối với hắn không để tâm cho lắm, nếu có phát hiện tra hỏi hắn thì chỉ cần trả lời đi vệ sinh là được.
Buổi tối thời gian ngủ quá ít, sáng sớm Hứa Kình đã bị Lương Nhị Muội gọi tỉnh.
Lương Nhị Muội sắc mặt vàng đen trầm xuống, Hứa Kình mặc kệ nàng, chậm chạp mà rời giường đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài ăn cơm sáng.
Mặt trời mới ló dạng không bao lâu, buổi sáng vẫn còn se lạnh, gió thổi qua làm cho Hứa Kình cả người thoải mái.

Sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên hắn thức dậy với một cái bụng no, hiện tại tâm trạng rất tốt.
Khi vào bàn ăn, Lương Quốc Đào và những người khác đã ăn sáng gần xong, cơm sáng của Hứa Kình vẫn như cũ đã được chuẩn bị sẵn.


Hắn cũng không quan tâm, cầm bát lên vừa ăn vừa nghe mọi người trên bàn tán gẫu.
Gia đình Lương Quốc Đào đã ăn cơm sáng gần xong, trên con đường nhỏ gần đấy có người đi đến, tiến gần đến nhà họ Lương.
Lý Ngân Tú híp mắt, "Quốc Tình qua đây làm gì?" Mặt dù thắc mắc, bà vẫn chào hỏi người đàn ông trung niên vừa đến, "Quốc Tình, ăn cơm chưa? Tới đây ăn một chút nhé?"
Lương Quốc Tình vừa đen vừa gầy, vẻ mặt đầy buồn bã.
Hắn cũng không vào nhà Lương Quốc Đào, mà đứng trên sân phơi thóc cách đó mấy mét, xua tay từ chối, "Ta không ăn, mẹ ta vừa mất sáng nay.

Trong nhà có tang, thím Ngân Tú nếu có thời gian, xin hãy đến giúp một chút nhé."
"Mất rồi?" Lý Ngân Tú trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, "Làm sao vậy? Hai ngày trước không phải vẫn còn ổn sao?"
Lương Quốc Tình khóe mắt đột nhiên đỏ lên, "Là do ta không có năng lực, lương thực trong nhà không đủ ăn, cho nên mẹ ta mới ăn đồ ăn bên ngoài.

Không ngờ nhanh như vậy liền..

mất rồi."
"Ahhh, đây thực sự là!" Lý Ngân Tú đặt đũa xuống và đứng lên, "Ta bây giờ đi qua nhìn xem."
"Làm phiền thím rồi, ta đi thông báo cho những người khác."
"Ta cũng đi." Lương Quốc Đào nghe chuyện, đặt bát đũa xuống đứng lên, "Hiện tại mọi việc trong nhà cần có người quyết định, trong nhà ngươi không có ngươi thì không được."
Lương Quốc Tình đưa tay ra lau mắt, Lương Quốc Đào bước tới vỗ vai hắn, hai người tách ra làm việc, Lý Ngân Tú đi theo phía sau Lương Quốc Tình.
Tiểu Bảo đặt bát xuống đứng lên, muốn đuổi theo Lý Ngân Tú, bị Quách Anh Trinh liếc mắt cảnh cáo, hắn đành ngồi xuống ăn cơm tiếp.
Chờ cả ba người vừa đi, Quách Anh Trinh dặn dò: "Ăn cơm nhanh đi, hôm nay Đại Thạch và Nhị Muội theo ta đi làm việc.

Tiểu Bảo cùng Tiểu Hòa các người ở lại trong nhà, đợi bà nội về, không được chạy lung tung, tuyệt đối không được ăn đồ ăn ở bên ngoài."
"Đã biết rồi." mấy người Tiểu Bảo cùng nhau đáp lại.
Editor: NhânLê.