Hứa Kình vẻ mặt rất nghiêm túc, lời nói muốn thuê nhà không phải là nói đùa.
"Này?" Do dự một lúc, mẹ của Lương Hóa Vũ hỏi: "Cháu không phải đang ở nhà của Anh Trinh sao, tại sao cháu lại muốn thuê nhà?"
"Cháu sắp thi trung học rồi, cần một nơi yên tĩnh để chuẩn bị cho kỳ thi, nên nhà cháu muốn ra ngoài thuê nhà để ở."
Mẹ của Lương Hóa Vũ nói: "Tiều Hòa, cháu còn nhỏ như vậy dù sao cũng cần phải có người chăm sóc.

Không phải dì không cho cháu thuê, mà là cháu sống một mình thì sống như thế nào."
Nhìn thấy thái độ của nàng, Hứa Kình cũng hiểu rõ liền cười nói: "Cháu cũng chỉ hỏi thử, nếu dì cảm thấy không được thì coi như cháu chưa nói gì cả."
"Này, không phải là không cho cháu thuê, mà là do cháu chỉ sống một mình thì không ổn lắm." Mẹ của Lương Hóa Vũ vội vàng hỏi: "Nếu không cháu quay về cùng nói chuyện với nhà dì đi? Nếu dì cháu đồng ý thì cứ qua đây sống! Cũng đừng nói đến chuyện thuê nhà hay không, cháu cứ coi đây như nhà của chính mình mà ở là được."
Biết rằng nàng không muốn làm mất lòng với Quách Anh Trinh, Hứa Kình mỉm cười không nói thêm lời nào, sau khi ngồi một lúc Hứa Kình rời khỏi nhà nàng đi sang một nhà khác.
Gia đình này cũng họ Lương, nam chủ nhân gọi là Lương Học Ngu với nhà Lương Quốc Đào nằm trên cùng một con đường nhưng lại chéo nhau, phải hơn mười phút để đi bộ mới có thể đến đó.
Mối quan hệ giữa nhà ông và nhà Lương Quốc Đào không tốt lắm, bởi vì Lương Học Ngu tính toán quá chi li, nên mối quan hệ giữa nhà ông với hầu hết những nhà trong khu Nhân Nguyên đều không được tốt cho lắm.

Nhà này cũng không hiền lành cho lắm, nhưng là một trong số ít nhà ở khu Nhân Nguyên cho thuê nhà.

Ngoài cho thuê nhà, còn cho thuê đất bởi vì ba người con trai của Lương Học Ngu đều đang làm việc ở khu vực sinh sống bên ngoài, một nhà hơn mười hai mẫu đất đều do hai vợ chồng Lương Học Ngu trông coi.
Hai người họ không thể tự hoàn thành công việc đồng ruộng, nên hằng năm họ đều cho người khác thuê vài mẫu để canh tác.

Vào mùa thu, Lương Học Ngu vô tình xảy ra mâu thuẫn với người thuê nhà, nhà đó tức giận liền trực tiếp không thuê đất nữa, vì vậy nhà hắn vẫn còn vài mẫu trong tay chưa có ai thuê.
Mục đích Hứa Kình đến nhà ông là muốn thuê nhà, thuê đất luôn thể.
Vợ Lương Học Ngu tên Tha Kim Phượng thấy Hứa Kình đột ngột tới nhà mình nên rất ngạc nhiên, vội vàng mở cửa hỏi: "Tiểu Hòa, cháu có đến có chuyện gì vậy?"
Hứa Kình nói: "Cháu có chuyện muốn cùng nhà bà thương lượng, không biết cháu có thể vào nhà được không?"
Tha Kim Phượng trong lòng không vui nhưng vẫn để hắn vào nhà, sau khi vào phòng khách liền bảo hắn ngồi, Tha Kim Phượng tìm lọ đường rót một ly nước đường cho hắn, "Uống chút nước đi, chồng của ta mới đi ra ngoài, cháu chờ một chút sẽ về ngay."
"Cảm ơn bà Tha." Hứa Kình di chuyển ly nước qua một bên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bà Tha, đất của nhà bà đã cho người khác thuê chưa?"
"Còn chưa." Tha Kim Phượng trên mặt mang theo sự mong đợi, hơi nghiêng người đến gần Hứa Kình một chút, thấp giọng hỏi: "Nhà dì của cháu bảo tới hỏi sao?"

Hứa Kình lắc đầu, "Không phải, đây là tự cháu muốn hỏi, bà Tha nếu đất của nhà bà chưa cho ai thuê, liệu có thể để cho cháu thuê được không? Cháu sẽ trả cho bà theo giá thị trường, còn có nhà ở trước đây bà cho sinh viên thuê, để họ ở đây vẽ tranh nếu được thì cháu muốn thuê một căn nhà đó, tiền thuê nhà cháu cũng sẽ trả."
Tha Kim Phượng thắc mắc hỏi: "Cháu muốn thuê nhà cùng đất để làm gì?"
"Cháu muốn ở một mình, nên tự cày ruộng để sống."
Tha Kim Phượng ngồi thẳng dậy, liên tục xua tay khuyên hắn "Chuyện này không thể được, cháu một đứa trẻ làm sao có thể thuê nhà cùng thuê đất được?"
Vẻ mặt Hứa Kình vẫn không thay đổi, "Bà Tha, cháu đã không còn nhỏ nữa, qua hai năm nữa cháu có thể tự mình lập hộ rồi."
Tha Kim Phượng vẫn nhất quyết không đồng ý, liên tục nói: "Không được đâu, nếu đem nhà ở cùng đất cho cháu thuê không phải là đang bắt nạt cháu sao? Tiểu Hòa, nghe lời khuyên của bà Tha, cho dù có cãi nhau với nhà dì của cháu thì bọn họ vẫn là họ hàng của cháu, sống ở nhà họ hàng so với bên ngoài tốt hơn nhiều?"
Việc Hứa Kình rời khu Nhân Nguyên để về nhà mình, mọi người trong khu sinh sống này đều biết.

Nhưng họ đều không biết Hứa Kình thật sự là đi về nhà, mà chỉ đoán là hắn bỏ nhà trốn đi nơi khác ở vài ngày.
Biết được lòng tốt của bà, Hứa Kình nghiêm túc nói: "Bà Tha, cháu không có cãi nhau với nhà dì, cháu chỉ nghĩ là muốn dọn ra ngoài ở mà thôi, cháu mấy ngày trước đã về nhà cũng đã nói qua việc này, nhà cháu cũng đồng ý để cháu tự làm chủ bọn họ sẽ không can thiệp vào."
Lương Học Ngu trở về từ bên ngoài trên lưng mang theo cái giỏ, nhìn thấy Hứa Kình ngồi trong nhà sắc mặt có chút tối lại, "Nhóc con, ngươi tới đây làm gì?"
Hứa Kình nhìn hắn, lễ phép nói: "Cháu muốn thuê nhà cùng đất của ông, nên tới đây hỏi."

"Không cho thuê." Lương Học Ngu từ chối, "Nhà ta không cho nhà Lương Quốc Đào thuê."
Hứa Kình nhìn ông đang cầm cốc nước uống, liền nói: "Không phải cho nhà dì thuê, mà là chính cháu thuê."
Lương Học Ngu đặt cốc trà xuống, lau miệng nhìn hắn nói: "Nhóc con tóc còn chưa mọc hết? Mà muốn thuê nhà cùng đất của ta."
"Qua hai năm nữa cháu có thể tự lập hộ, nếu là mấy chục năm về trước thì cháu cũng không còn nhỏ, cũng không kém nhiều so với người trưởng thành lao động."
"Này!" Lương Học Ngu nghe thấy lời hắn nói, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc "Không lẽ dựa vào thân thể nhỏ bé này sao."
"Cháu chỉ có chút gầy mà thôi, nhưng khi làm ruộng không phải chỉ phụ thuộc vào sức lực.

Nếu thực sự muốn cháu đi làm ruộng, thì người khác sao có thể bằng cháu."
Lương Học Ngu nghe hắn nói xong liền lắc đầu, "Người thì nhỏ, mà giọng điệu lại lớn như vậy.

Đến nói cho ta biết, cháu định thuê đất nhiều hay ít?"
"Lão già này!" Tha Kim Phượng không nhịn được gọi Lương Học Ngu, "Ông tính làm gì vậy? Không phải thật sự định cho đứa nhỏ này thuê đất sao?"
Hứa Kình cắt ngang nói: "Bà Tha, nhà cháu đã đáp ứng để cháu tự làm chủ, cháu cũng không phải là một đứa trẻ." Sau đó, hắn quay đầu đối diện với Lương Học Ngu đang nhướng mày hỏi: "Ông Lương có bao nhiêu đất có thể cho cháu thuê?"
"Cũng không có nhiều, khoảng năm đến tám mẫu.


Ngươi còn là đứa nhỏ, ta cho ngươi thuê ba phần đất để chơi, ngươi muốn thuê nhiều hay ít?"
"Năm mẫu, cháu muốn thuê của ông năm mẫu đất."
Nét mặt của Lương Học Ngu trở nên nghiêm túc, không còn nét mặt chế giễu như lúc trước liền hỏi "Cháu nói thật sao?"
Hứa Kình không nói thêm lời nào, liền lấy giấy tờ cùng bản thỏa thuận đã ký với nhà họ Hứa đưa cho Lương Học Ngu xem, "Cái này không phải là giả, sau này tiền sinh hoạt sẽ do cháu tự kiếm, thuê năm mẫu đất cũng không tính nhiều."
Lương Học Ngu nhận lấy tỉ mỉ xem qua, liền cười nhạo "Ngươi thân thể nhỏ bé như vậy, thuê năm mẫu ruộng nếu không đi học mà ở ngoài ruộng từ sáng đến tối cũng chưa chắc đã làm xong.

Hai mẫu, nếu thực sự muốn thuê, ta chỉ cho ngươi thuê hai mẫu."
Tha Kim Phượng nhìn thấy bọn họ đã đưa ra quyết định, trong lòng lo lắng lại không thể nói được, chỉ có thể khuyên Hứa Kình "Chuyện lớn như vậy, cháu vẫn nên về bàn bạc cùng với nhà dì cháu đi?"
"Không cần." Hứa Kình cười với Tha Kim Phượng "Cháu về sau sẽ sống một mình, mọi việc về sau sẽ do cháu quyết định."
Tha Kim Phượng còn muốn thuyết phục, nhưng Lương Học Ngu lại tán thưởng nói: "Có quyết đoán! Quả nhiên từ nhỏ đã giỏi, ngày xưa người ta thường nói anh hùng xuất thiếu niên quả không sai! Nhà ta có hai mẫu đất ở cơ sở sản xuất, cách nhà cũng không xa nếu ngươi muốn thuê ta mang ngươi đi nhìn xem nhà lẫn đất luôn thể."
"Vậy bây giờ chúng ta đi xem thử đi?" Hứa Kình đề nghị "Đi xem sớm một chút, nhanh chóng giải quyết để không làm mất thời gian của ông Ngu.".