Lương Lương Tử và Lương Ái Quang đi tới, thỉnh thoảng quay đầu nhìn các sinh viên mỹ thuật.
Lương Ái Quang làm mặt quỷ hỏi: "Này, tiểu Hòa, đó là nhóm sinh viên mỹ thuật từ khu bên ngoài đến? Họ đang sống trong nhà của ngươi sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn khi hỏi, Hứa Kình liếc nhìn không nói lời nào.
Lương Ái Quang ngượng ngùng sờ đầu cười, nhỏ giọng giải thích: "Trước kia cũng có sinh viên mỹ thuật đến đây, nhưng mỗi lần đến đều là những người khác nhau, cũng rất ít nói chuyện với chúng ta."
Lương Lương Tử hâm mộ nói: "Bọn họ đều là sinh viên đại học thật lợi hại, ta nghe nói rằng chỉ cần thi đậu vào đại học thì mỗi ngày đều có thể ăn thịt."
Hứa Kình ngay lập tức hiểu rằng khu Nhân Nguyên vẫn còn là khu nghèo, người dân sống ở đây vẫn rất thiếu thốn, vô luận là người lớn hay trẻ nhỏ mỗi ngày vì kiếm sống mà phải làm việc rất vất vả.

Nhìn thấy nhóm sinh viên mỹ thuật này, trong lòng bọn Lương Lương Tử cũng không hiểu rõ nhưng theo bản năng đã nảy sinh sự hâm mộ với họ.
Trong lòng khẽ thở dài, Hứa Kình quay đầu nhìn bọn họ, "Đừng nói chuyện về nhóm người đó nữa, hai ngày sau sẽ đi học các ngươi đã làm xong bài tập mùa đông chưa?"
Khi nghe hắn nói lời này, trên mặt cả hai đều hiện lên vẻ không tự nhiên.

Lương Lương Tử ho khan một tiếng, đột ngột chuyển sang chủ đề khác "Tiểu Hòa, ngươi có phải hay không khai giảng sẽ học lớp năm?"
"Đúng vậy, ta đã cùng trường học nói xong hết rồi, khai giảng liền học kỳ hai lớp năm sau đó sẽ tham gia thi trung học."
"Này." Lương Ái Quang buồn phiền "Tiểu Hòa, không có ngươi ơi đây về sau chúng ta khi thi sẽ gặp khó khăn."
Hứa Kình chỉ nói: "Ta tính toán sớm một chút thi ra khu bên ngoài, đến lúc đó thi đậu đại học ngày ngày sẽ được ăn thịt."
Lương Ái Quang ủ rũ, "Ngươi thật sự rất có khả năng này, nhưng chúng ta lại không như vậy."
Hứa Kình vỗ vai hắn, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng nói chi là một đứa trẻ nghèo."
Lương Ái Quang chớp mắt, tiến đến gần Hứa Kình "Đừng nói đến chuyện này nữa.

Tiểu Hòa, ngươi không phải muốn trồng đương quy sao? Đã ươm giống chưa?"
"Còn chưa kịp ươm giống, ngày mai ta sẽ bắt đầu ươm giống."
Hạt giống đương quy mà Hứa Kình mua là hạt giống cũ, hiệu quả không tốt bằng hạt giống mới vì vậy khi ươm giống cần phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Thời tiết hiện tại vẫn còn lạnh, đương quy rất quý chỉ ưa râm mát nhưng không chịu được thời tiết quá lạnh.
Hứa Kình dự định chuẩn bị ươm giống trước, xới đất và bón phân chờ khi nào cây non nảy mầm, thời tiết ấm dần lên thì cũng đúng lúc để gieo trồng.
Lương Lương Tử nói: "Tiểu Hòa, ngươi chừng nào trồng đương quy nhớ nói cho chúng ta biết, để chúng ta đến giúp ngươi cùng nhau làm việc."
Hứa Kình gật đầu cười: "Ta đã biết, ta sẽ không khách sáo với các ngươi."
"Đúng vậy! Đều là anh em, khách sáo cái gì?" Lương Lương Tử vỗ ngực, "Ngươi cứ yên tâm, chúng ta đều có kinh nghiệm sẽ không làm hỏng cây giống của ngươi."

"Được." Hứa Kình cười.
Người phụ nữ bên cạnh chờ đợi bọn họ nói xong, liền lên tiếng nhắc nhở: "Này, các ngươi đừng lo nói chuyện, nhanh ăn cơm đi đồ ăn nguội hết cả rồi."
"Vâng, cảm ơn dì." Bọn Lương Lương Tử lúc này mới nhớ tới chuyện ăn uống, nhanh chóng cầm đũa hướng tới đĩa thịt lớn trên mâm mà gắp.
Hứa Kình không thấy ai để ý, liền đưa cho Tề Vân Chi một đôi đũa, khi đôi đũa đến tay hắn thì đã trở nên trong suốt, Hứa Kình cười ranh mãnh nhìn hắn và ra hiệu cho hắn cùng nhau ăn.
Tiếng chiêng trống xung quanh vẫn tiếp tục vang lên, lúc sau một ngọn lửa trại được đốt lên trên sân phơi thóc.
Trên bàn đã không còn dư lại đồ ăn, Hứa Kình cùng đồng bọn ăn xong liền đặt đũa xuống lui sang một bên đứng.
Tiếng pháo lại vang lên lần nữa kèm theo đó là tiếng nhạc réo rắt, từ xa một nhóm đàn ông trung niên đang nâng tượng thần từ trên đường lớn đi đến.

Chờ họ gần đến sân phơi thóc, những người đeo mặt nạ ma quái đi ra từ mọi hướng trong các con ngõ nhỏ tiến đến trước tượng thần.
Những bước đi của họ rất kỳ lạ và mạnh mẽ, luôn nhảy múa cùng nhịp với âm thanh của tiếng nhạc.
Hứa Kình lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng nguyên thủy như vậy, kinh ngạc lui về phía sau.
Khi những người đàn ông trung niên mang theo tượng thần đi đến gần hơn, Hứa Kình lại lùi tiếp tục về phía sau, hắn vô thức liếc nhìn nhóm sinh viên mỹ thuật đang lặng lẽ vẽ tranh ở bên kia.
Bọn họ vẫn đang vẽ tranh, trên mặt đều hiện lên vẻ chăm chú, xung quanh ánh sáng từ những ngọn đuốc sáng lên bao trùm lên giá vẽ nhỏ của bọn họ, điều này dường như ngăn cách bọn họ với ngày miếu đền Mộc Thần giống như đưa bọn họ đến một không gian khác vậy.
Mọi người nâng tượng thần đi đến nhánh sông bên ngoài khu Nhân Nguyên, đem tượng thần đến đó để rửa sạch.

Tất cả mọi người trong khu Nhân Nguyên đều đi theo phía sau đội ngũ nâng tượng thần, họ cầu nguyện những lời xuất phát từ trong trái tim của họ.
Hứa Kình lôi kéo Tề Vân Chi đi theo suốt hành trình, chờ bức tường được đặt lại vị trí cũ thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Hôm nay hắn không làm gì cả, nhưng đi theo mọi người cùng nhau diễu hành liền cảm thấy toàn thân đều rất mệt mỏi.
Hắn cùng Tề Vân trở về nhà nhưng vẫn chưa thấy nhóm sinh viên mỹ thuật quay trở về, hắn nghĩ rằng họ sáng tạo nghệ thuật sẽ cần rất nhiều thời gian, nên Hứa Kình không có đi tìm kiếm.

Sau khi đun sôi nước tắm rửa sạch sẽ, hắn khóa kỹ cửa phòng mình lại cùng Tề Vân Chi lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau rời giường, Hứa Kình phát hiện nhóm sinh viên mỹ thuật đã trở lại, cửa phòng của bọn họ vẫn đóng chặt chắc là vẫn còn đang ngủ.
Hứa Kình nhìn thấy giá vẽ của họ đặt trong phòng khách, trên đó đều là tranh do bọn họ vẽ ngày hôm qua.
Hắn nhìn tranh vẽ ngày miếu đền Mộc Thần từ góc nhìn của nhóm sinh viên mỹ thuật, làm hắn vô cùng sửng sốt trước những sắc màu rực rỡ, mạnh mẽ và trang nghiêm đến khó tả được thể hiện trên bức tranh làm hắn không thể giải thích được.
"Thế nào?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Hứa Kình bị dọa giấy mình liền quay đầu thì thấy Triệu Nam, người dẫn đầu nhóm sinh viên mỹ thuật không biết đã thức dậy từ lúc nào.
Hắn đầu bù tóc rối nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ, thấy Hứa Kình bị dọa hắn lại hỏi: "Bức tranh này thế nào?"
Hứa Kình cẩn thận đánh giá, "Quả thực làm người khác chấn động."

"Này?" Triệu Nam cảm thấy hứng thú liền nghiêng đầu nhìn qua.
"Trong bức tranh giống như có một cỗ năng lượng làm cho người khác càng nhìn càng thêm sinh động." Hứa Kình cau mày điều chỉnh lại lời nói sao cho thích hợp, "Ta không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng ta luôn cảm giác trong bức tranh có cái gì đó đang chuyển động."
"Thật là nhạy bén." Triệu Nam mỉm cười "Rất ít người có thể cảm nhận được tinh thần lực bên trong bức tranh."
"Tinh thần lực?"
"Đúng vậy, đây là một khái niệm trong môn sinh vật học, ngươi sẽ được học nó khi lên trung học." Triệu Nam nhìn hắn với đôi mắt màu hổ phách: "Đây là một loại năng lực khác của con người."
Hứa Kình không khỏi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến khái niệm này.
"Một số người đặc biệt không chỉ có tinh thần lực, họ còn có những năng lực đặc biệt khác với người bình thường." Triệu Nam bước tới nhẹ nhàng vỗ đầu hắn nói, "Em trai, thế giới bên ngoài rất rộng lớn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ngươi, nếu muốn biết thì phải tự mình cố gắng vươn lên đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem."
Hứa Kình muốn hỏi thêm vài câu nhưng Triệu Nam cũng không có ý muốn nói chuyện tiếp, thấy hắn đi tới bàn tìm cái cốc và bàn chải đánh răng, rót một cốc nước nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt.
Sau khi đánh răng xong, hắn trở vào cười hỏi: "Có gì ăn không?"
"Có cháo trong ở nồi, tủ bát có thức ăn kèm."
Vừa vào bếp, hắn đã thấy ở trong nồi còn nửa nồi cháo ấm, trong tủ bát có cọng tỏi non xào thịt và dưa chua xào thịt bằm.

Triệu Nam không khỏi cười liền gắp dưa chua xào thịt băm và cọng tổ non xào thịt cho vào bát cháo đã múc, mang ra nâng lên hướng Hứa Kình "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Hứa Kình nhìn hắn rồi xoay người vào kho chứa củi lấy cái cuốc, bởi vì hôm nay phải ra đồng để bón phân.
Hứa Kình không nuôi gia súc, chỉ có thể dùng tro bếp làm phân bón.
Sau khi đến kho chứa củi, Hứa Kình liền đóng cửa lại nhỏ giọng gọi: "Hệ thống, mở ra thương thành, tìm kiếm phân bón."
Hứa Kình vốn dĩ muốn tìm kiếm phân NPK, nhưng hệ thống lại đưa ra kết quả tìm kiếm không giống hắn tưởng tượng.

Trong đó có năm loại phân bón có một loại kêu là linh phì.
*Phân NPK: Là phân bón hỗn hợp chứa nitơ, kali và photpho.
Hắn nhấn vào phần giới thiệu sản phẩm nhìn thấy miêu tả rằng: Linh phì chất lượng cao, không gây ô nhiễm, đối với sinh vật chỉ có lợi không có hại.

Sau khi bón phân, nó sẽ thúc đẩy các tế bào của thực vật phát triển nhanh hơn, nâng cao sức đề kháng và nâng cao sản lượng thu hoạch tăng lên.
Hứa Kình cẩn thận xem kỹ phần giới thiệu, nhưng không thể đoán nó là gì.

Giá của linh phì cũng rất xứng đáng với sự bí ẩn của nó, 500 tích phân một cân thật sự rất biết đoạt tích phân mà.

Bên dưới linh phì là linh thuỷ, dưới cùng là phân bón NPK mà Hứa Kình từng thấy qua, nhưng hiệu quả lại không thể so với linh phì bởi phân bón NPK là mười tích phân mười cân giá quả thực quá rẻ.
Hứa Kình không thèm nhìn phân bón NPK, mà nhìn chằm chằm linh phì một hồi lâu xem xong hướng dẫn cách sử dụng linh phì như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ đành mua 50 cân phân bón NPK.
Năm mươi cân phân bón đã đủ, Hứa Kình sử dụng chế độ phun để rải phân lên trên ruộng.
Để duy trì độ màu mỡ của đất, Hứa Kình đã đắp bờ ruộng cao hơn để đảm bảo nếu trời có mưa thì nước phù sa sẽ không chảy vào trong ruộng của mình.
Sau khi bón phân xong, Hứa Kình đi tới ruộng đã đào mương để nhìn xem như thế nào, bởi vài ngày trước hắn đã dẫn nước vào ruộng, lúc này ruộng cũng gần đầy nước.

Hứa Kình vội vàng chặn đường dẫn nước không cho nước chảy vào nữa.
Đi theo lối đi nhỏ dẫn đến đồng ruộng, Hứa Kình cảm nhận một chút bùn dưới chân mình.

Ruộng này đã được ngâm vài ngày, bùn dưới chân tôi đã đủ ướt, đủ trơn mềm có cảm giác giống như phù sa.

Hứa Kình dùng tay nắm bùn lên và cảm nhận, liền biết ruộng này đã có thể dùng để trồng củ sen được rồi.
Hứa Kình tính toán dùng mẫu ruộng này để nuôi cá và trồng củ sen, hắn không bón phân cho mẫu ruộng này mà chỉ dựa vào chu trình sinh thái tuần hoàn là được.
Mấy ngày nay hắn định đi mua cá giống, nhưng Lương Đạo Hậu đã nhắc nhở hắn rằng khu sinh sống có rất nhiều người nuôi cá, cứ đến mùa xuân sẽ có người bán cá giống đến đây nên không cần phải đi tìm.
Trước khi nuôi cá, Hứa Kình dự định trồng một số cây thủy sinh dưới nước, những cây thủy sinh này có thể cung cấp thức ăn cho cá đồng thời còn là nơi để cá ẩn nấp, tạo thành không gian sinh sống tốt cho cá.
"Anh Tề, chúng ta đi vớt thực vật thủy sinh đi." Hứa Kình cầm theo thùng và ra hiệu cho Tề Vân Chi đi cùng.
Tề Vân Chi cầm lấy thùng trên vai hắn, im lặng đi ở phía trước dẫn đường.
Đi đến bờ sông, Tề Vân Chi sờ đầu Hứa Kình rồi đi từ từ xuống sông.

Chờ một thời gian ngắn, hắn mang theo một bó lớn thủy sinh lên bờ và trực tiếp nhét vào thùng.

Lặp lại vài lần, trong thùng gần như đã bị nhét đầy, Tề Vân Chi sau khi lên bờ vẫn sạch sẽ không bị dính chút bùn nước gì cả.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi đem thủy sinh đến ruộng, đơn giản bỏ xuống dưới mương liền trở về nhà, hắn lấy ra hạt giống đương quy chuẩn bị ươm giống.
Nếu như có điều kiện, những loại hạt giống quý như vậy hắn sẽ tìm nước thuốc để ngâm hạt giống như :(*) axit naphthaleneacetic, axit indolebutyric, uniconazole, chlormequat, gibberellin..

Những loại này có thể tiêu diệt vi khuẩn rất hiệu quả, thúc đẩy sự phát triển của rễ và làm cho hạt giống phát triển tốt hơn.
*axit naphthaleneacetic: Là chất điều tiết sinh trưởng thực vật, thúc đẩy sự phân bào và hình thành rễ, nhánh và lá cây, dùng để tăng tốc độ giâm trồng.
*axit indolebutyric: Là chất điều hòa sinh trưởng, có tác dụng kích thích rễ và cây trồng phát triển.
*uniconazole, chlormequat, gibberellin: Là 3 hợp chất kích thích sinh trưởng..
Hiện tại không có những loại thuốc này, hắn vốn định bỏ qua bước này nhưng bây giờ đã có hệ thống, nên liền cắn răng bỏ ra 100 tích phân mua một loại nước thúc nảy mầm đặc biệt trong thương thành.
Hiện tại, kiếm tiền thì giống như mò kim đáy biển, nhưng tiêu tiền thì như dòng nước chảy không ngừng.


Hứa Kình cảm nhận càng thêm sâu sắc về việc kiếm tiền đã khó, kiếm tích phân lại càng khó hơn, hắn còn chưa có nguồn thu ổn định thì tích phân đã tiêu pha rất nhiều.
Hứa Kình mấy ngày nay bận rộn công việc ngoài ruộng, căn bản không để ý đến nhóm sinh viên mỹ thuật ở nhà.

Nhưng nhóm sinh viên mỹ thuật cũng rất bận rộn vẽ tranh phong cảnh mùa xuân của khu Nhân Nguyên, đặc biệt là có rất nhiều nhà trồng hoa cải dầu, lúc này đang nở rộ thành biển hoa màu vàng rực rỡ, hiện tại thời tiết rất tốt nên bọn họ phải nắm chặt thời gian để vẽ tranh nên rất ít khi ở nhà.
Hôm nay Hứa Kình vừa đến trường tiểu học Nhân Nguyên để báo danh, mang theo sách trở về thì tình cờ gặp Lương Đạo Hậu.
Lương Đạo Hậu nhìn thấy hắn liền cười hỏi: "Tiểu Hòa, cháu đi báo danh sao?"
Hứa Kình gật đầu.
Lương Đạo Hậu cười: "Đi học lớp mới cháu cảm thấy như thế nào?"
"Có chút khẩn trương, nhưng cũng có chờ mong."
"Trạng thái này rất tốt.

Đúng rồi, vừa nãy muốn tìm cháu, người bán cá giống đang ở đây, nhà chú đã mua xong rồi cháu nhanh đi qua xem thử đi?"
"Cảm ơn chú." Hứa Kình vội vàng gật đầu, không kịp bỏ xuống sách liền tạm biệt Lương Đạo Hậu chạy nhanh đi mua cá giống.
Lương Đạo Hậu vội vàng gọi hắn lại, buồn cười mà lắc đầu "Cháu để sách xuống trước đi, còn phải cầm theo thùng và tiền nữa chứ."
"Đều vội đến quên." Hứa Kình vỗ đầu một cái, vội vàng về nhà lấy tiền và thùng đựng cá con, đi theo Lương Đạo Hậu đến sân phơi thóc.
Trên sân phơi thóc, trước người bán cá giống đã xếp thành hai ba hàng, Hứa Kình liền đứng xếp hàng chỉ một lúc đã đến lượt hắn, người bán cá giống nhìn hắn "Này, nhóc con, hãy để người lớn đến đây mua."
Hứa Kình liếc hắn một cái nói: "Nhà của ta chỉ có ta, không có người lớn chỉ cần ta mua là được."
"Được rồi." Người bán cá giống nhỏ giọng nói "Ngươi mua loại cá giống nào? Mua nhiều hay ít?"
"Cho ta một trăm con cá mè, một trăm con cá mè hoa, cá trắm cỏ cùng cá tráp mỗi loại hai mươi con, cá chép, cá trích cùng cá trắm đen mỗi thứ mười con."
Cá mè và cá mè hoa đều là loại cá nổi, cá trắm cỏ và cá tráp đều là loài cá nằm trong hố, còn cá chép, cá trắm đen và cá trích là loại cá nằm ở đáy, không gian sống của các loài cá này không giống nhau nên thức ăn của chúng cũng khác nhau.

Bằng cách này, sẽ tận dụng được không gian sinh sống của các loài cá để bổ sung cho nhau, có thể điều chỉnh chất lượng nước, kiểm soát dịch bệnh, phương pháp lấy cá nuôi cá tương tối có lợi.
"Không có cá tráp." Người bán cá nhanh nhẹn dùng vợt vớt cá lên "Ngươi nuôi cá hỗn tạp như vậy, đã đào mương nuôi tốt rồi sao?"
Hứa Kình gật đầu, "Cũng có thể xem như vậy."
"Này, nhiều cá như vậy nuôi cùng nhau, phải chú ý đến hàm lượng oxy trong nước, nhất là khi mùa hè nắng nóng chú ý đừng để cá lật bụng, nếu không sẽ phí công nuôi cá lớn đến vậy mà chẳng thu được gì." Người bán cá một bên nói một bên vớt cá cho vào thùng của Hứa Kình "Ngươi đếm đi, đảm bảo chỉ có nhiều hơn chứ không thiếu đâu, cá giống là năm xu một con tổng cộng là 270 con, hết mười ba khối năm tính ngươi tính lại xem thử đứng hay không?"
Hứa Kình gật đầu, đưa tiền cho hắn.
Cá giống không thể để ở ngoài quá lâu, Hứa Kình xách thùng cũng không trở về nhà mà cùng Tề Vân Chi đến cơ sở sản xuất, phải nhanh chóng thả cá xuống ruộng.
Trước khi thả cá xuống, Hứa Kình chợt gọi ra hệ thống cắn răng mở ra thương thành, tìm kiếm linh thủy.

Dùng một trăm tích phân mua hai cân linh thủy, rắc chúng vào ruộng cùng với cá giống.
Có bỏ mới có thu, Hứa Kình có chút chờ mong, không biết hắn đầu tư nhiều như vậy đến lúc đó sẽ thu được bao nhiêu năng lượng sinh học?.