Sau khi đến ga, Diệu Diệu nhanh chân ra cổng đứng chờ taxi.

Dù sao sau khi thất tình cô cũng không cần phải để ý xem người khác đánh giá mình thế nào nữa.

Ánh mắt cô lúc này vừa sưng vừa đỏ trông rất đáng sợ, nhưng cô nói được là làm được, một khi đã đến Thượng Hải thì quyết không rơi nước mắt vì bất cứ kẻ nào nữa.

Cách đó không xa, Bạch Lập Nhân cũng đang đứng chờ xe như cô.

Anh không có nhiều hành lý như Diệu Diệu, đi taxi chỉ vì anh không chịu được cảnh chen chúc trên xe bus mà thôi.

Tàu vừa đến ga nên cũng có rất nhiều hành khách cùng đứng chờ xe, Diệu Diệu đành đến chỗ Bạch Lập Nhân đang đứng, mở miệng hỏi: “Bạn học Bạch, chúng ta đi chung xe đi.” Một công đôi việc, vừa có thể tiết kiệm tiền, vừa có thể giảm bớt lượng xe lưu thông trên đường, hơn nữa cô nghĩ mình trả tiền taxi, coi như trả tiền hộp cơm khi nãy anh mua.

“Không cần.” Bạch Lập Nhân thản nhiên liếc cô một cái rồi lạnh lùng quay đi, tiếp tục chờ xe.

Anh không thích tiếp xúc nhiều với loại học sinh nữ như cô.

Cho dù khi ở trên tàu anh từng nghĩ Liêu Diệu Trăn thực ra cũng là một người dễ chịu.

Bị thái độ của anh làm cho xấu hổ, cô cũng hơi tức giận: “Bạn học Bạch, tôi nghĩ cậu rất rất nên đọc một quyển sách nổi tiếng!”

Anh lạnh lùng quay đầu lại nhìn.

“Kiêu hãnh và định kiến!”* Diệu Diệu nói.

Hửm? Anh nhíu mày.

Anh không cần tình yêu, đặc biệt là đối với dạng “hồng nhan họa thủy” như cô.

Nhưng Diệu Diệu lại nói: “Chúng ta còn trẻ, không cần miễn cưỡng bản thân bắt tay thân thiện với người mình ghét, mọi người đều có tự do của riêng mình. Nhưng kiêu ngạo và tự phụ có thể đem đến cho tuổi trẻ điều gì chứ? Vừa ra xã hội, nếu muốn được sống yên ổn, hai thứ đó chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật, điều này chẳng nhẽ cậu không biết?”

Nói xong, Diệu Diệu giận đùng đùng kéo hành lý ra chỗ khác.

Bạch Lập Nhân kinh ngạc nhìn theo cô, không thể tin những lời này lại phát ra từ miệng của cô nàng mà mình vẫn cho là ngu ngốc ấy.

Ánh mắt anh bỗng chốc trở nên phức tạp.

Cảnh tượng chói mắt ở sân bay bỗng dưng xoẹt qua trong đầu Bạch Lập Nhân, cảnh Tiết Khiêm Quân khiêm tốn lễ độ chào tạm biệt từng người một ngày hôm đó.

Người phụ nữ kia trước đây từng dắt theo con mình hèn mọn đứng trước mặt anh và mẹ khẳng định không cần “người đó” chịu trách nhiệm, sau này bỗng nhiên trở thành “người một nhà” với bọn họ, rồi từng bước từng bước ăn mòn hạnh phúc gia đình anh, ngay cả mẹ cho dù là vợ hợp pháp địa vị cũng không bằng bà ta, cuối cùng bà ta còn hy vọng có được một thân phận thích hợp, thay cha anh sinh hai đứa trẻ.

Trong suốt cuộc tranh giành đó, Tiết Khiêm Quân đóng vai gì? Hắn tỏ ra ngoan ngoãn nhu thuận, vô cùng xuất sắc nổi trội, khiến cha anh hết lời khen ngợi, khiến ông cảm thấy đó chính là điều kiện tiên quyết để “chứng minh” rằng hắn cũng đủ khả năng để kế thừa sự nghiệp.

Mà anh thua hắn ở điểm nào? Anh thua bởi từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, bản tính đó khiến người khác cảm thấy không thoải mái!

Đúng lúc này, một chiếc xe taxi đỗ trước mặt Liêu Diệu Trăn, thấy cô mở cửa xe, Bạch Lập Nhân liền nhanh chóng bước qua, khuôn mặt hơi mất tự nhiên đề nghị: “Bạn học…vậy…cùng đi đi!”

Diệu Diệu nghĩ: đúng là đồ kì lạ.

….

Từ đó về sau, bắt đầu từ năm thứ hai đại học, Bạch Lập Nhân đột nhiên “đổi tính đổi nết”, trở nên vô cùng năng nổ.

Anh tham gia rất nhiều tổ chức đoàn đội và câu lạc bộ, ngay cả các buổi diễn thuyết, các cuộc thi hùng biện lớn nhỏ cũng không hề bỏ qua, nhiều bản kế hoạch hoạt động của trường cũng đều do Bạch Lập Nhân một tay viết nên.

Dần dần, anh được rất nhiều người công nhận và khen ngợi, bạn bè ngày càng nhiều, mọi người từ nhận xét anh là một người “lạnh lùng kiêu ngạo”, nay đều chuyển thành “năng động dễ gần”, vô cùng thân thiện.

Mỗi một câu đều như thiên lôi giáng thẳng vào mặt Diệu Diệu, trong mắt cô, tên đó hẳn cũng giống mình, bị thất tình kích thích đến cả học kì cũng không vực dậy nổi.

Chẳng qua biểu hiện của anh ta có vẻ không giống người bình thường.

Nhưng cũng nhờ thế mà toàn bộ phòng cô được thơm lây.

Học kì đó, Ninh Ninh đột nhiên bị cơn gió mang tên “chân tình” tập kích, sau trận “anh hùng cứu mỹ nhân” lần nọ, cô nàng liền oanh liệt theo đuổi Bạch Lập Nhân, bắn tim toàn trường.

Vì vậy cuộc truy đuổi vang danh toàn trường của cô gái bị đứt dây thần kinh xấu hổ, chính thức bắt đầu.

Nếu là Bạch Lập Nhân của trước đây, nhất định sẽ cười nhạt, nhưng Bạch Lập Nhân bây giờ đã khác, tuy vẫn mang bộ dạng lịch sự xa cách, nhưng lại “hiền lành” nhỏ nhẹ với Ninh Ninh: “Bạn gì đó à, ngại quá, xin cậu đừng dựa sát như vậy, mũi tôi rất nhạy cảm.”

Ý là, Ninh Ninh xịt nước hoa quá nồng.

OK! Vì “chân tình”, không dùng nước hoa? Chuyện nhỏ!

Ninh Ninh nén nước mắt ném đi chai nước hoa yêu quý.

Nhưng…mấy ngày sau, vấn đề nhanh chóng nảy sinh.

“Bạn à? Cậu mấy ngày rồi không tắm sao?” Bạch Lập Nhân nhăn mặt, phun ra một câu khiến mặt mũi Ninh Ninh trở nên xanh mét.

Hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, thấy Diệu Diệu và hai người kia ôm chậu chuẩn bị đi tắm, Ninh Ninh liền hoang mang rối loạn thét gào: “Chị em! Chị em! Cùng nhau tắm!”

Về sau cũng không biết là người nào nhìn Ninh Ninh không thuận mắt, không có gì làm thì đi nói xấu cô nàng, ngặt cái hắn lại là bạn của Bạch Lập Nhân nên cứ thì thào vào tai anh: “Cái cô Ninh Ninh gì đó không bao giờ chịu giặt quần lót cả, nghe bọn con gái bảo mấy thứ đó đều do Liêu Diệu Trăn vì chịu hết nổi mới đem đi giặt hộ.”

Lúc ấy Bạch Lập Nhân đang ăn cơm, suýt nữa bị sặc.

Từ đấy về sau, mỗi lần gặp Diệu Diệu và Ninh Ninh, ánh mắt Bạch Lập Nhân đều trở nên rất quái dị.

Ninh Ninh không biết từ đâu mà hay tin, bị kích thích đến khóc rống một hồi, từ đó rút ra kinh nghiệm xương máu.

Vì thế…

Những ngày tháng tốt đẹp ở kí túc xá cuối cùng cũng ló dạng, từ nay về sau cuộc sống bắt đầu trở nên thanh khiết sảng khoái rồi.

Hiểu Vũ và Hạ Thiên bắt đầu thấy thật ra tên Bạch Lập Nhân đó cũng không đến mức đáng ghét lắm, còn Diệu Diệu vốn bị Ninh Ninh độc chết thì…khỏi phải nói.

Chuyện thứ hai là, Hiểu Vũ và Tiểu Vĩ đang hẹn hò.

Tiểu Vĩ cùng phòng với Bạch Lập Nhân, vì vậy “hai nhà” thỉnh thoảng cũng tụ tập lại một chỗ, quan hệ cũng dần dần được cải thiện, nhất là Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu, hiềm khích trước đây coi như được xóa bỏ.

*: Kiêu hãnh và định kiến: là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Anh Jane Austen. Tiểu thuyết được viết từ năm 1796 đến năm 1797 và xuất bản năm 1813.

Câu chuyện nói về tình yêu và hôn nhân của tầng lớp quý tộc nhỏ tại Anh vào đầu thế kỷ 19. Nhân vật chính là Elizabeth BeNinh Ninhet, một cô gái 20 tuổi xuất thân trong một gia đình trung lưu. Nội dung chính kể về sự đối đầu và sau này phát triển thành tình yêu giữa Elizabeth và Fitzwilliam Darcy, thuộc tầng lớp địa chủ. Tựa truyện nói về sự kiêu hãnh và các định kiến của nhân vật này đối với nhân vật kia. (Béo: như kiểu truyện này vậy)