Một lời Sở Hoàng nói ra như đinh đóng cột, ngày hôm sau, thánh chỉ tứ hôn cho trưởng nữ của Lễ bộ Thị lang và Sở Trừng được ban xuống.

Hôn lễ tương đối gần, chính là vào ngày mồng 7 tháng 10.

Lúc đó Sở Trừng cũng phải xuất cung dọn ra phủ riêng, chỉ là hắn không có phong hào, cũng không rõ Sở Hoàng có dự định gì.
Lúc một nhà Lễ bộ Thị lang nhận được thánh chỉ, thật là không biết nên khóc hay nên cười.

Dựa vào hắn lăn lộn cả đời trên quan trường nhưng vẫn chỉ là Lễ bộ Thị lang tam phẩm lại có thể đem nữ nhi gả cho Hoàng tử làm chính phi, quả thực là chuyện không thể tưởng.

Tuy nhiên vấn đề ở chổ vị Hoàng từ này thế nhưng lại không được sủng ái.

Mà không được sủng cũng không nói, chỉ là cả triều ai cũng biết vị đại Hoàng tử mười tám sắp mười chín tuổi kia vẫn chưa vào triều tham chính là vì Sở Hoàng cực kỳ chán ghét hắn.
Cầm thánh chỉ trong tay mà trong lòng Lễ bộ Thị lang khóc không ra nước mắt, thế nhưng trên mặt vẫn phải lộ ra ý cười, sau đó vui vẻ tặng ngân lượng rồi tiễn thái giám truyền chỉ đi.

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, đại Hoàng từ vô luận thế nào cũng là Hoàng tử, nữ nhi nếu gả cho hắn tốt xấu gì cũng có thể sống phú quý một đời.
Cho đến hôm nay, trước ngày hôn lễ, bất luận là Sở Trừng hay Thị Lang tiểu thư chưa từng gặp mặt kia, đều chẳng thể thay đổi điều gì.

Vì vậy bọn họ cũng thỉ thành thật chờ đến ngày mồng 7 tháng 10 để thành thân.
Trong cung, chuyện đại Hoàng tử Sở Trừng thành hôn giống như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh liền không còn ai nhắc đến.

Tuy nhiên, việc Sở Hoàng đề cập đến chuyện hôn sự của Sở Trạm vào đêm Trung thu ấy dường như vẫn dẫn đến sự chú ý của một số người, dù đây chỉ là việc nhỏ nhưng lại kéo đến vô số kết quả khiến Sở Trạm dở khóc dở cười.
Lúc Sở Hoàng đột nhiên đề cập việc hôn sự, quả thực dọa Sở Trạm không ít.


Cũng nhờ Diệp Tư Vũ cùng Thái hậu nói đỡ, Sở Hoàng mới tạm thời không tìm phiền phức cho nàng, thế nhưng chuyện thành thân lại khiến nàng gặp một ít khó khăn trong cuộc sống.
Ngày thứ hai sau khi hạ chỉ tứ hôn cho Sở Trừng, hơn nữa hôn sự lại gấp gáp, làm cho Sở Trạm càng nghĩ càng hoảng.

Ở Sở quốc, nam tử mười sáu tuổi được tính là trưởng thành, nữ tử mười lăm là tuổi cặp kê* (cặp kê nghĩa là cài trâm, theo tập tục Trung Hoa thì nữ đến tuổi này là có thể gả chồng, đủ điều kiện cài trầm vấn tóc).

Nàng đã trưởng thành, hiện tại có thể nói Sở Trừng chính là tấm bình phong duy nhất của nàng, giờ hắn cũng sắp thành thân, chỉ sợ nàng không thể kéo dài được lâu hơn nữa.
Lúc kết thúc bữa tiệc, Sở Trạm vì suy nghĩ quá nhiều mà gần như một đêm không ngủ.

Sáng ngày thứ hai liền mang theo hai quần thâm dưới mắt đi lâm triều, sau khi hạ triều cũng không có tâm trạng để xử lí chính sự, nàng đi dạo trong cung hai vòng, sau đó nàng lần đầu tiên cẩn thận tách khỏi những người xung quanh chạy đến Phượng Nghi cung.
Trước đây Sở Trạm rất thích đến Phượng Nghi cung, một ngày đi hai ba lần cũng là chuyện thường.

Nhưng từ năm nay, nàng trưởng thành rồi lại phải vào triều tham chính nên rất ít đến thăm.

Ngoại trừ chuyện mỗi tối đều đến dùng bữa cùng Diệp Tư Vũ mãi vẫn không đổi ra, những lúc khác nàng cũng không tính đến, hơn nữa nàng chưa từng đi Phượng Nghi cung ngay khi vừa hạ triều như vậy.
Sau những gì xảy ra tối qua, lòng nàng hoảng loạn không chờ được, nhưng lại sợ hành động khác thường của mình khiến người khác nghi ngờ, cho nên một đường này nàng đi rất cẩn thận và cũng chỉ có Ly Ca đi theo bên người nàng mới biết nàng đi Phượng Nghi cung.

Chờ đến khi Sở Trạm không một tiếng động mở ra cửa thư phòng, quả nhiên thấy Diệp Tư Vũ vẫn như ngày xưa, vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng đọc sách.
Đối với việc Sở Trạm đột nhiên đến, Diệp Tư Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Nàng bình tĩnh đặt sách xuống, ngẫng đầu nhìn Sở Trạm, như hiểu ra gì đó nàng nở nụ cười, "Hôm qua nghe được Hoàng thượng muốn tứ hôn cho ngươi nên giờ trong lòng hoảng loạn đúng không?"
Tuy Diệp Tư Vụ hỏi nhưng thực tế vẫn là câu khẳng định.


Trước mặt Diệp Tư Vũ, Sở Trạm cũng không giấu diếm, gật đầu trả lời, "Đúng vậy.

Ta sợ hắn tứ hôn cho ta thật, thân phận này chỉ sợ khó bảo toàn.

Đến lúc đó, nếu liên lụy đến ngươi..." Nói đến đây, Sở Trạm dừng một chút, thấy Diệp Tư Vũ vẫn một bộ dáng thờ ơ thì đột nhiên bật cười, "Ngươi thế nhưng không lo lắng chút nào?"
Diệp Tư Vũ cười, "Lo lắng có ích gì? Không bằng nghĩ biện pháp để giấu chuyện này đi."
Dường như bình tĩnh cũng có thể truyền nhiễm, trong vòng hai câu, lo lắng trong lòng Sở Trạm tựa hồ biến mất gần như chưa từng xuất hiện.

Nàng cười cười đưa tay vỗ trán nói, "Thật là, sống trong cung đã lâu dĩ nhiên vẫn không bình tĩnh như vậy.

Cũng là ngươi nói đúng, ta nên cẩn thận nghĩ cách để tiếp tục che giấu mới đúng."
Diệp Tư Vũ đứng lên, đi đến trước mặt nàng.

Nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Sở Trạm, ánh mắt ôn nhu như nước.

Không thèm để ý mặt Sở Trạm đột nhiên phiếm hồng, Diệp Tư Vũ trầm mặt một lúc lâu mới mở miệng, "Thế nhưng Trạm nhi, ngươi vĩnh viễn không có khả năng sống cả đời dưới thân phận Hoàng tử, một ngày nào đó ngươi nên khôi phục thân phận, thành thân sinh con."
Biểu tình trên mặt Sở Trạm nhất thời cứng đờ, phiếm hồng trên mặt vừa rồi đột nhiên trở nên tái nhợt vài phần.

Hơn nửa ngày, ngàng mới cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, "Mẫu hậu, hôm nay phụ hoàng phân phó chút chính vụ, nhi thần vẫn chưa xử lí, xin phép đi trước." Nói xong lời này, nàng cũng không quay đầu, vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài.

Nếu Ly Ca không đi theo, chỉ sợ đã sớm bị người phát hiện.

Diệp Tư Vũ nhìn người nọ chạy trốn khỏi thư phòng của mình, động tác trên tay vẫn duy trì như cũ.

Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi thu tay trở về, sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra nàng đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được thở dài một tiếng, sau đó thong thả bước qua yên lặng đóng lại cửa phòng đã bị Sở Trạm hoảng loạn đẩy ra.
Trở lại án thư*(dân mình kêu là cái bàn học đó), lần thứ hai cầm lấy quyển sách đang đọc một nửa, nhưng chẳng hiểu vì sao một chữ cũng đọc không vào.

Đơn giản buông sách, bước đến cạnh cửa sổ, yên lặng nhìn cung điện quen thuộc bên ngoài.
***********************************************
Từ Phượng Nghi cung ra, mặt Sở Trạm muốn có bao nhiêu đen liền có bấy nhiêu đen.

Ly Ca một đường cẩn thận đi theo, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong mắt thế nhưng lại hơn vài phần lo lắng.
Sở Trạm vội vã đi, cung nhân thấy nàng đều hành lễ, nhưng vị Hoàng tử điện hạ từ trước đến nay ôn hòa hữu lễ lại một chút ý tứ tiếp nhận cũng không có*(ý nói Tiểu Trạm Tử không thèm để ý người xung quanh, chỉ cắm đầu đi).

Trong lòng buồn bực, nàng cũng thật không có tâm trạng đi xử lí chính vụ này nọ mà Sở Hoàng giao, đi thẳng về Cảnh Thần cung sau đó liền tự nhốt mình trong tẩm cung.
Lúc trước Ly Ca đứng bên ngoài canh cửa cho Sở Trạm nên cũng không nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Hắn không biết lúc này Sở Trạm bị làm sao, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết Sở Trạm hiện tại rất lo lắng.

Chỉ là hắn ngoại trừ biết phần lo lắng này tám phần mười liên quan đến Hoàng hậu nhưng cũng không chân chính biết được nguyên nhân.

Cho nên cũng không biết làm gì cho tốt, chỉ có thể mang theo lo lắng đứng canh ở cửa.
Ly Ca làm hết bổn phận của một thị vệ, giúp Sở Trạm đuổi đi tất cả mọi người, nhưng Sở Trạm tự nhốt mình trong phòng vẫn đang phiền muộn muốn đập phá mọi thứ trong phòng.
Nói thật, Sở Trạm cũng không rõ bản thân tại sao đột nhiên lo lắng như vậy, lẽ nào bởi vì một câu thành thân sinh con của Diệp Tư Vũ? Có thể đúng hoặc có thể sai.
Từ lúc nàng còn nhỏ, bị mẫu phi xem như Hoàng tử mà nuôi dưỡng để tranh sủng, nàng biết bản thân sớm đã không hoàn toàn là một nữ tử.

Nàng không giống những cô gái khác, học trù nghệ*(nấu ăn), không đọc qua nữ huấn*(sách giáo phụ nữ thời xưa nên giữ đạo đức, không nên làm cái này không được làm cái kia), càng không có được sự ôn nhu thấu hiểu mà nam tử yêu thích.


Từ nhỏ đến lớn, nàng học văn luyện võ.

Đọc chính là kinh, sử, tử, tập* (4 loại sách mà đàn ông Trung Quốc ngày xưa cần đọc.

Trong đó kinh là kinh điển của nho gia, sử là sử ký, tử là thuyết pháp của những bậc thầy lớn, và tập là thơ.).

Luyện chính là cưỡi ngựa, bắn cung, luyện đao, luyện thương.

Nàng có được bản lĩnh sinh tồn trong chốn thâm cung mà không cần dựa vào bất kỳ ai, thế nhưng đây hoàn toàn không phải là thứ mà một nữ tử nên học.
Thành thân sinh con sao? Sở Trạm chưa bao giờ cho rằng đó là cuộc sống của nàng.

Nếu làm một nữ tử, đây đúng là cuộc sống thuộc về nàng.

Nhưng nàng đã đánh mất, càng không nghĩ bản thân sẽ sống một cuộc đời như vậy.

Thế nhưng hôm nay, Diệp Tư Vũ lại chính miệng nói lời này.
Sở Trạm không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc đó thế nào, nhưng nhất định là sợ hãi.

Mà lý do thực sự cho sự lo lắng của nàng lại là cảm giác đau lòng đột ngột.

Không thể nói rõ là gì, nhưng khi nàng nghe được bốn chữ kia từ miệng Diệp Tư Vũ thì cảm giác đau đớn từ tận trong tim là không thể chối cãi.
Lần đầu tiên cảm thấy bất lực sau bao nhiêu năm, Sở Trạm rút vào góc giường buồn rầu vò rối tóc mình.

Không rõ cuối cùng bản thân là vì bốn chữ kia mà đau lòng, hay lả vỉ bốn chữ ấy từ miệng Diệp Tư Vũ nói ra..