Năm nay Nghiêm Lâm đã ba mươi tuổi.

Tuổi này của hắn đã sớm lấy vợ, nhưng phu nhân qua đời rất sớm, sau đó Nghiêm Lâm cũng không lấy vợ nữa.

Nghiêm Lâm giữ mình, bên người ngay cả một hồng nhan tri kỷ cũng không có, ngược lại không ít người nhét phụ nữ vào chỗ này của hắn, bởi vì mục đích không tốt, Nghiêm Lâm cũng không thu nhận một ai.

Mặc dù Lý Hồng Viễn nhìn qua nho nhã, săn sóc, giống như một người có thể giao phó cả đời, nhưng ông ta quả thực không hề có ý chí kiên định như Nghiêm Lâm.

Nghiêm Lâm không phải một người lụy vào nữ nhi tình trường, cho nên bạn gái đối với hắn mà nói không phải chuyện lớn gì.

Hơn nữa Tô Hòa nói rõ mục đích, Nghiêm Lâm cũng hiểu tính toán của cô.

Vì vậy hắn cũng không cự tuyệt, trực tiếp đồng ý, "Được."

"Cảm ơn Đốc quân." Lúc này Tô Hòa mới hài lòng cúp điện thoại.

Sau đó Tô Hòa cũng không hề gọi cho Nghiêm Lâm, mặc dù cô luôn nói là đang cầu xin Nghiêm Lâm giúp đỡ.

Nhưng cầu xin người khác cũng là một chuyện cần kỹ xảo, Tô Hòa tin tưởng Nghiêm Lâm sẽ làm được chuyện mà hắn đã hứa hẹn.

Có chừng mực mới là cách mưu lợi thông minh, cầu xin người khác không biết điểm dừng mới gọi là ngu xuẩn.

Tô Hòa bận bịu chuyện chấn chỉnh nhà máy Hồng Nguyên, gần như cả ngày không có nhà, điều này khiến cho Lý phu nhân rất đau lòng, chỉ là như vậy cũng có chút vui mừng, thanh thản.

Bây giờ Lý phu nhân có một cảm giác như con gái đã trưởng thành, không hề giống một kẻ vô dụng như bà.

Lý lão phu nhân vẫn chưa trở về, bà ta vô cùng bất mãn với việc Lý phu nhân không ở nhà phục vụ Lý Hồng Viễn, ngược lại chạy đến Yến Kinh trợ dũng cho nha đầu chết tiết kia.

Sợ Lý Hồng Viễn không có ai chăm sóc, Lý lão phu nhân liền ở lại.

Bà ta là một người so đo, tính toán lại vô cùng vô lý, gây ra vô số chuyện khiến người hầu Lý gia oán hờn khắp nơi, bọ họ cũng muốn Lý phu nhân nhanh chóng quay lại, sau đó đuổi đi vị ôn thần này.

Lý phu nhân thì không muốn trở về, bà vừa nghĩ đến Lý lão phu nhân, và Xuân Nha, Thu Hoa, cảm thấy vô cùng nghẹn lòng.

Cũng may con gái cũng không có hối thúc bà quay về, nếu không Lý phu nhân thật sự cũng không biết mở miệng làm sao.

Tô Hòa cũng cảm thấy Lý phu nhân ở nhà suốt ngày thì quá mức buồn bực, cho nên tìm cho bà một ít chuyện để làm.

Lý phu nhân là người xuất thân từ dòng dõi thư hương, nữ công gia chánh mặc dù không tệ, nhưng so với tú nương chuyên nghiệp thì kém không ít.

Tô Hòa mướn một gian nhà, mời đến không ít tú nương kỹ thuật tinh xảo.

Lý phu nhân rất khó hiểu, "Sao con mời đến nhiều tú nương vậy? Hồng Nguyên của chúng ta không phải chỉ dệt vải, nhuộm vải thôi sao?"

"Hồng Nguyên chỉ dệt vải, nhưng con đã thuê một cửa hiệu trên thị trường, cho nên mời đến vài thợ và tú nương biết làm kỳ bào."

Lý phu nhân không hiểu kinh doanh, nhưng đã từng đi dạo hàng trăm cửa hiệu, bên trong đều là nước hoa, giày cao gót, còn có quần áo nước ngoài, phương Tây, đều là đồ Tây Dương đắt đỏ, ngược lại chưa từng nghe đến cửa hiệu bán kỳ bào.

"Con lấy ở đâu nhiều tiền như vậy?" Lý phu nhân hỏi.

Tô Hòa cũng không có nhiều tiền như vậy, mặc dù Lý Hồng Viễn cho không ít, nhưng đó là dùng để mua máy hơi nước, khoản tiền đó không thể động.

Vì vậy Tô Hòa cũng cầm không ít đồ, cũng may Lý Sính Đình mang về không ít đồ vật từ Anh quốc, hiệu cầm đồ thấy là đồ cầm từ Anh quốc về, ngược lại bỏ ra không ít tiền.

Người dân thời kỳ này, đối với đồ Tây Dương khá hiếm gặp.

Nghe nói Tô Hòa phải cầm đồ của mình để kiếm tiền, Lý phu nhân lấy tiền của mình ra, bù cho Tô Hòa.

Tô Hòa cũng không từ chối, lúc đầu gây dựng sự nghiệp chỗ nào cũng cần tiền, chờ đến khi kiếm được tiền rồi, cô sẽ trả lại cho Lý phu nhân.

Lý phu nhân bây giờ thường xuyên đến tiệm thêu đễ trợ giúp, cuộc sống ngược lại phong phú vô cùng, cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung.

Đến ngày sinh nhật của Sử Mật Phu ở Lãnh sự quán Anh quốc, Tô Hòa sáng sớm gọi cho Nghiêm Lâm một cuộc điện thoại.