Quả nhiên không lâu sau, chuyện Tô Hòa là hồng nhan tri kỷ của Nghiêm Lâm đã được truyền ra khắp xã hội thượng lưu ở Yến Kinh.

Biết Tô Hòa kinh doanh nhà máy dệt may, không ít người cầm tiền đến chỗ cô đặt đơn hàng.

Cùng lúc với việc nhà máy dệt Hồng Nguyên làm ăn có khởi sắc, chuyện Tô Hòa và Nghiêm Lâm cũng càng nháo càng lớn.

Yến Kinh gần như không ai không biết, con gái hội trưởng thương hội Du thành vô cùng thân cận với Đốc quân.

Có lẽ là nháo quá lớn, Nghiêm Lâm cũng gọi hỏi cô.

Tô Hòa vừa nghe điện thoại, âm thanh bốn bề yên tĩnh của Nghiêm Lâm truyền đến, "Sao tới tôi cũng không biết, tôi có một vị hồng nhan tri kỷ?"

Nghe lời này của Nghiêm Lâm, Tô Hòa cũng không hoảng.

"Đốc quân, tháng này nhà máy dệt may nhận được hơn bao mươi đơn đặt hàng, tiền lợi kiếm được đều bù vào khoản nợ của ngài, không có đồng đại dương nào đến được túi tôi cả." Tô Hòa nói thẳng.

Bên kia nhất thời không đáp.

Yên lặng một lát, Nghiêm Lâm hỏi, "Cho nên danh tiếng của tôi là để trả nợ cho cô?"

"Cái này dĩ nhiên là không phải, mặc tôi dùng danh tiếng của Đốc quân, nhưng dùng rất cẩn thận, cũng chỉ là làm cho ngài nhiễm một chút tin đồn hương sắc mà thôi."

"Chỉ là nể tình mọi người tìm tôi làm ăn, đều là nhìn mặt mũi Đốc quân, Đốc quân ngài ra tay rộng rãi, lúc nào đó lại thiếu tôi thêm một khoản tiền đi." Tô Hòa nói rất quan tâm.

Rõ ràng là Tô Hòa chiếm tiện nghi, nhưng cô lại nói như thể mình rất rộng lượng, giống như được lợi còn chê lợi ích không lớn vậy.

"Cô ngược lại còn khôn khéo hơn cha cô." Nghiêm Lâm không lạnh không nhạt.

Tô Hòa giả bộ không nghe ra lời chế giễu trong câu nói kia của Nghiêm Lâm, cô mỉm cười, "Đốc quân quá khen."

Nghiêm Lâm cũng không nói lý với Tô Hòa nữa, hắn cúp điện thoại.

Bây giờ hắn càng phát hiện người phụ nữ này rất ma quái, chỉ là ngược lại rất thông minh, rất thành thạo chuyện gây khó dễ với ranh giới cuối cùng của hắn.

Tô Hòa vừa rồi nói "Tôi dùng danh tiếng của Đốc quân, nhưng dùng rất cẩn thận", nghe giống như là nói đùa.

Thực tế là cô cố ý nói cho Nghiêm Lâm nghe, nói với Nghiêm Lâm, cô chẳng qua chỉ tung scandal nháo nháo chuyện cá nhân của hai người, khiến cho chuyện làm ăn của mình khá hơn một chút, sẽ không làm chuyện tổn hại đến danh tiếng của Nghiêm Lâm.

Mặc dù Nghiêm Lâm gọi đến chất vấn, nhưng cũng không nói không cho Tô Hòa mượn danh tiếng của hắn mà lừa bịp nữa.

Cho nên Tô Hòa cứ tiếp tục lừa như vậy, làm ăn xong sẽ nói sau.

-

Tô Hòa cuộc đời nở hoa, một bên kinh doanh nhà máy dệt, vừa lèo lái cửa hiệu kỳ bào.

Cửa hiệu kỳ bào rất có danh tiếng ở Yến Kinh, mọi người muốn làm kỳ bào, đầu tiên sẽ nghĩ đến cửa tiệm của Tô Hòa.

Nhà máy dệt may Hồng Nguyên cũng thật sự chết đi sống lại trong tay của Tô Hòa.

Cô mặc dù trước đó là mượn danh tiếng của Nghiêm Lâm để làm ăn, nhưng khách trở lại phần lớn đều là nhìn trúng chữ tín và hiệu suất làm việc của nhà máy dệt Hồng Nguyên.

Tô Hòa mời vài người đến làm quản sự, lại mời đến rất nhiều công nhân có kỹ thuật, cho bọn họ lương cao, còn ước định dựa theo đơn đặt hàng sẽ cho họ tiền hoa hồng.

Những người này tự nhiên sẽ vô cùng cố gắng, cân nhắc mọi thứ vì nhà máy dệt may.

Tin tức truyền đến tai Lý Hồng Viễn ở Du thành, ông ta không ngờ Tô Hòa thật sự có thể chống đỡ nhà máy dệt may Hồng Nguyên.

Vốn ông ta suy nghĩ để Tô Hòa nhượng bộ, cúi đầu, ai biết đối phương càng làm càng tốt, chuyện này làm cho trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.

Buồn bực chặn lòng khiến Lý Hồng Viễn khó chịu, sau đó lúc ông ta đến Yến Kinh nói chuyện làm ăn, thậm chí cũng không đến thăm Lý phu nhân và Tô Hòa.

Thái độ của Tô Hòa, ở trong mắt Lý Hồng Viễn chính là đang muốn đấu với ông ta.

Hôm nay đã lớn rồi, cánh trở nên cứng cáp, ngay cả người phụ thân là ông ta cũng không để vào mắt.