Đại khái là thời gian này Tô Hòa đang tổng khiển trách ông ta, đáy lòng Lý Hồng Viễn ít nhiều cũng có chút sợ cô.

Lúc nói chuyện, Tô Hòa không hề nể mặt mũi Lý Hồng Viễn, câu câu chữ chữ đều đâm đến chỗ trọng yếu, Lý Hồng Viễn nói không lại cô, cho nên mới uống nhiều rượu.

"Được rồi, cô đừng khóc, bây giờ tôi hơi khát, cô rót cho tôi một ly nước trước đi." Lý Hồng Viễn ấn huyệt Thái Dương, nói với Thu Hoa.

Thu Hoa dùng tay áo lau nước mắt một cái, cô ta gật đầu, sau đó đi ra ngoài rót nước cho Lý Hồng Viễn.

Chờ lúc cô ta quay lại, Lý Hồng Viễn đã rửa chân xong.

Thu Hoa có ngu đi nữa thì cũng biết là Lý Hồng Viễn vừa rồi cố ý dụ cô ta đi, cô ta còn tưởng rằng ông ta chê bai mình, cho nên ánh mắt lại đỏ lên.

Lý Hồng Viễn sợ cô ta lại ồn ào, chỉ có thể nói, "Cô trải giường cho tôi đi."

Lời này khiến cho Thu Hoa cười lên, cô ta rất cao hứng đi vào phòng Lý Hồng Viễn.

Sau khi Thu Hoa đi, Lý Hồng Viễn mới cười khổ, bây giờ ông ta đang trải qua chuyện gì?

Phu nhân muốn ly hôn, con gái không quan tâm ông ta, người phụ nữ mình thích thì không thể cưới, không thích... lại nháo nhào kéo đến trước mặt ông ta.

Lý Hồng Viễn tự xưng là một người có học, nho nhã, dịu dàng, không thích xích mích với người khác, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như thế này.

Nếu để cho Tô Hòa đánh giá Lý Hồng Viễn, cô sẽ công bằng nói một câu, tính khí Lý Hồng Viễn rất tốt, nhưng chính vì không biết từ chối, cho nên trở thành đặc biệt cặn bã.

Một khi tính tình quá tốt, sẽ từ từ nát vụn, không biết phân biệt nặng nhẹ.

Cũng vì Lý Hồng Viễn không phân biệt nặng nhẹ, mới bị Trần Nguyễn Linh kéo lên thuyền giặc, bị cô ta mê hoặc, xoay chuyển trong tay.

So với những người như Lý Hồng Viễn, Tô Hòa vẫn thích giao thiệp với Nghiêm Lâm hơn.

Vì trốn tránh Tô Hòa, sáng sớm hôm sau Lý Hồng Viễn liền đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.

Lý lão phu nhân là một người nhát gan, sau khi biết được Lương Mộc là người của Nghiêm Lâm, bữa sáng bà ta cũng ăn trong phòng mình.

Lý lão phu nhân có một loại sợ hãi khó hiểu với những người mang súng trong tay.

Bà ta không dám ra ngoài ăn cơm, cũng kéo theo Xuân Nha và Thu Hoa không dám đến phòng ăn, cho nên toàn bộ phòng ăn chỉ có Tô Hòa và Lương Mộc.

Tô Hòa vô cùng hài lòng, bên tai yên tĩnh không ít.

Sau khi ăn cong, Tô Hòa định đi tìm Trần Nguyễn Linh một chuyến, nhìn xem đạo hạnh của người phụ nữ này sâu đến đâu, có thể khiến cho Lý Hồng viễn ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc Tô Hòa trở về phòng, thấy Thu Hoa bưng một chậu nước và giẻ lau, định vào phòng của Lý Hồng Viễn, cô hỏi, "Cô làm gì vậy?"

Thu Hoa ít nhiều cũng có chút sợ Tô Hòa, cô ta rụt cổ một cái, ngập ngừng nói, "Tôi, tôi quét dọn phòng cho lão gia."

Tô Hòa cũng không nói gì, xoay người quay về phòng.

Thu Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới đi vào phòng Lý Hồng Viễn.

Chờ đến khi Tô Hòa cầm túi xách đi ra, đi ngang qua phòng Lý Hồng Viễn, từ trong khe cửa nhìn vào, cô nhìn thấy Thu Hoa đang khụy xuống đất, cô ta cầm giẻ lau lau sàn.

Tô Hòa nhướng mày một chút.

Ha, đầu năm nay làm việc cực khổ cỡ nào, cũng không bằng những kẻ miệng lưỡi giảo hoạt, giỏi tính kế người khác.

Xuân Nha, Thu Hoa là như vậy, Lý phu nhân cũng là như vậy.

Giỏi tính kế và miệng lưỡi giảo hoạt là Trần Nguyễn Linh, đương nhiên, Tô Hòa cũng là người như vậy!

Cho nên cô muốn đi gặp Trần Nguyễn Linh thử xem, nhìn xem giữa hai người họ, ai là đồng thau, ai mới là Vương giả.

Lần này Tô Hòa không đi một mình, cô mang theo Lương Mộc đi cùng, chỉ là Tô Hòa bảo Lương Mộc cởi quân trang, đổi thành một bộ quần áo bình thường.

Lý Hồng Viễn đối với Trần Nguyễn Linh không tệ, không chỉ mua cho cô ta một tòa dinh thự lớn, khu vực còn rất tốt, thậm chí còn thuê thêm hai người giúp việc chăm sóc cô ta.

Mẹ Trần Nguyễn Linh cũng ở tại dinh thự này, lúc Tô Hòa tìm đến, hai mẹ con họ đang phơi nắng trước sân.

Trần Nguyễn Linh chưa từng gặp qua Tô Hòa, nhưng mẹ cô ta đã từng gặp Tô Hòa, lại cũng từng bị Tô Hòa hung ác nhục nhã một lần.

Cho nên lúc Trầm Văn Tú nhìn thấy Tô Hòa, bà ta liền nhảy dựng từ trên ghế, đứng lên.

-

Màn kịch nhỏ:

Tô Hòa: Nói Trần Nguyễn Linh mưu mô nhất, tôi rất không đồng ý, dù sao tôi còn sống ở đây, hung ác đến mức tính toán cả cha mình cơ mà.

Trần Nguyễn Linh:...

Lý Hồng Viễn:...