Tô Hòa đón xe trở về nhà Cảnh Miên Miên, sau đó để hành lý trong phòng dành cho khách.

Sáng sớm, Cảnh Miên Miên bị một cuộc gọi kéo ra khỏi chăn, cô đến điểm tâm cũng không ăn, liền vuốt mắt ra khỏi nhà.

Bây giờ Cảnh Miên Miên vẫn chưa về, Tô Hòa đến ngân hàng gần đó kiểm tra số tiền còn lại của Lâm Thiển.

Trong thẻ ngân hàng của Lâm Thiển có hơn một trăm vạn, nhưng trừ đi số tiền mượn vị niên trưởng kia, thật ra còn lại chỉ hơn ba ngàn.

Hơn một trăm vạn này mượn là để lau mông cho Lâm Thạch Nham, Tô Hòa thì lại không có lòng tốt như vậy, cô cũng sẽ không đem tiền đút cho tên bạch nhãn lang Lâm Thạch Nham kia.

Tô Hòa đầu tiên là đến trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại di động, sau đó dùng thẻ căn cước của mình làm một số điện thoại riêng.

"Mau sao lưu lại dữ liệu trong điện thoại của Lâm Thiển vào điện thoại mới của tôi đi." Tô Hòa nói với 48048 trong đầu.

48048 chỉ bị Tô Hòa cấm khẩu thôi, nhưng quyền hạn trong vị diện thì không bị hạn chế.

【 Bây giờ mới biết cầu bổn đại gia à? Sao không làm từ sớm? 】

【 Bổn đại gia mất hứng, tôi không quản, cô yêu ai thì đi tìm người đó đi, hứ!】

【 Trừ khi cô bỏ lệnh cấm khẩu bổn đại gia, nếu không đừng hòng tôi trợ giúp cô. 】

【 Cô nghe chưa? Nhanh cái tay gỡ cấm khẩu cho tôi, mau lên!】

Mặc dù 48048 không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nó có thể lên đạn trong đầu Tô Hòa.

Tô Hòa cũng chỉ tiện tay ném cho 48048 một công việc để làm, nó liền bắt đầu điên cuồng công kích trong đầu Tô Hòa.

"Nếu cậu còn nói nhảm nữa, tôi cấm luôn chức năng giao tiếp trong đầu của cậu." Tô Hòa lạnh lùng uy hiếp.

【 Đại gia cô! 】49048 tức giận biến thành mấy chục icon biểu tình.

Nhưng thật sự sợ Tô Hòa cấm luôn chức năng này, 48048 chỉ có thể ngoan ngoãn sao lưu dữ liệu điện thoại cho Tô Hòa.

【 Xong rồi, mau lên, gỡ cấm khẩu cho tôi đi, một ngày nếu không thể nghe thấy âm thanh của tôi, mật mã của tôi, liền cả người khó chịu đó biết không hả. 】48048.

Tô Hòa đóng luôn chức năng giao tiếp trong đầu của 48048.

"..." 48048.

Kẻ khốn này, chỉ biết khi dễ hệ thống tiểu gia nhỏ bé đáng thương, không ai giúp đỡ.

-

Tô Hòa vừa mới thay điện thoại, mẹ của Lâm Thiển liền gọi đến.

Sau khi nhận cuộc gọi, âm thanh lo lắng của mẹ Lâm liền truyền tới, "Sao điện thoại của con gọi mãi không được? Chuyện của Tiểu Thạch, con đã nói với Thời Diễn chưa, Tiểu Thạch bao giờ mới được thả ra?"

"Bây giờ tôi đến bệnh viện, đến bệnh viện rồi nói tiếp." Tô Hòa mở miệng.

"Vậy con nhanh lên một chút." Mẹ Lâm thúc giục một tiếng.

Tô Hòa cũng không đáp, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đón một chiếc xe taxi, bảo tài xế đưa đến bệnh viện mà cha Lâm đang ở.

Sau khi đếm bệnh viện, Tô Hòa dựa theo trí nhớ của Lâm Thiển, tìm được một khu nội trú phòng bốn mươi bảy, lầu năm.

Cha Lâm đang ngủ trên giường bệnh, mà mẹ Lâm đang ngồi bên cạnh trông chừng truyền dịch.

Thấy Tô Hòa tới, mẹ Lâm nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh một chút, "Thời Diễn không đến cùng con sao? Cậu ấy nói như thế nào, có thể hỏi thăm người trong trại giam một chút không, bảo bọn họ đối xử tốt với em trai con một chút?"

Tô Hòa cũng không để ý tới mẹ Lâm, cô liếc mắt nhìn cha Lâm trên giường bệnh, sau đó mở miệng hỏi, "Ba tôi không sao chứ?"

"Vẫn như cũ, ngược lại là em trai con, sao mẹ thấy con không hề nóng lòng chút nào vậy?" Âm thanh của mẹ Lâm mang theo một tia không vui, "Con có nói chuyện của em trai con với Thời Diễn chưa? Nó bị cũng bị tạm giam hơn hai ngày rồi đó."

Tô Hòa cũng không tức giận, mặt đầy bình thản, "Tôi nói rồi."

Mẹ Lâm vội hỏi, "Thời Diễn nói sao? Có thể tìm người nhà nạn nhân nói chuyện giải hòa hay không? Bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì cho bọn họ bấy nhiêu, trước tiên cứu người ra mới quan trọng, cũng không thể..."

Không đợi mẹ Lâm nói xong, Tô Hòa liền cắt đứt lời bà ta, "Cố Thời Diễn muốn ly hôn với tôi."