"Tại sao không nói ra sự thật cậu nhìn thấy?" Tô Hòa hỏi, âm thanh của cô bình tĩnh, kiềm chế, "Chúng ta không phải là bạn sao? Tại sao lúc này lại không đứng về phía tôi?"

Trầm Ngạn Lâm nhớ câu thoại, hốt hoảng trên mặt càng sâu hơn, hắn cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi."

Tô Hòa không đáp, ánh mắt của cô vẫn như lưỡi dao găm lên người Trầm Ngạn Lâm, gương mặt tinh xảo dần căng thẳng, tới nỗi gân xanh trên cổ cũng dần lộ ra.

Nhưng sắc mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Ngạn Lâm.

Tô Hòa toàn thân căng thẳng như vậy, cho người khác một cảm giác bất an, giống như một giây kế tiếp cô ấy có thể đột nhiên bùng nổ, giơ đao chém người.

Suy nghĩ của Trầm Ngạn Lâm cũng bị kéo theo, hắn nhập vai tốt hơn, sau khi nhận thấy áp lực vô hình mà Tô Hòa mang đến, Trầm Ngạn Lâm hơi lui về sau một bước.

Trầm Ngạn Lâm co rúm lại, tựa như rất sợ Tô Hòa.

"Lý Dao Lâm." Tô Hòa cuối cùng mở miệng.

Trầm Ngạn Lâm lập tức bất an, hắn ngước mắt nhìn Tô Hòa, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tô Hòa rất bình tĩnh nói, "Bỏ đi."

Nói xong, Tô Hòa xoay người rời đi.

Trầm Ngạn Lâm không ngờ Tô Hòa sẽ bỏ đi như vậy, lời thoại vẫn chưa nói xong, cho nên hắn tiến lên ngăn cản Tô Hòa.

Trầm Ngạn Lâm mới vừa chạm vào Tô Hòa, đối phương liền hất tay hắn ra, sau đó đột nhiên xoay người lại.

Thời khắc này Tô Hòa giống như một con dã thú hoàn toàn bị chọc giận, đôi mắt mang theo ác ý u ám, cô nắm lấy cổ tay Trầm Ngạn Lâm, dùng sức bóp tay hắn.

Khí lực của Tô Hòa kinh người, ánh mắt của cô âm u, khí thế bức người hun đốt người khác, đáy lòng Trầm Ngạn Lâm thật sự lướt qua tia sợ hãi.

Tô Hòa vừa nói lời thoại, âm thanh ác ý đó rót vào lỗ tai của Trầm Ngạn Lâm, sắc mặt hắn lộ ra vẻ đau thương.

Chờ đến khi Tô Hòa kết thúc biểu diễn, trong lòng Trầm Ngạn Lâm vẫn còn kinh động, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Phân cảnh này Tô Hòa diễn đã tốt đến mười phần, nhất là thời điểm đột nhiên bắt lấy Trầm Ngạn Lâm, da đầu mọi người đều tê rần, không biết cô ấy muốn làm gì.

Trương Kính Chi xem xong đoạn biểu diễn này, trầm tư.

"Tiểu sư muội cô thật sự đã hù dọa tôi." Trầm Ngạn Lâm nửa làm trò, nửa nghiêm túc.

Bộ phim đầu tiên của Trầm Ngạn Lâm là do Trương Kính Chi hướng dẫn, Lâm Nhiễm cũng được Trương Kính Chi chỉ dạy qua, cho nên hắn kêu Tô Hòa là sư muội cũng không hề sai.

Sau khi Trầm Ngạn Lâm trở về chỗ ngồi, hắn nhìn Trương Kính Chi bên cạnh một cái, thấy ông ấy còn đang trầm tư, ánh mắt của Trầm Ngạn Lâm cũng hơi dừng một chút.

"Thầy, ngài cảm thấy đoạn này biểu diễn như thế nào?" Trầm Ngạn Lâm hỏi.

Trương Kính Chi ngẩng đầu nhìn Tô Hòa, "Cô cảm thấy Lâm Nhược Lan là loại người gì?"

Đoạn này biểu diễn rất xuất sắc, có thể dưới điều kiện có hạn như vậy mà phát huy vô cùng ưu tú, Trương Kính Chi cũng cho Tô Hòa một số điểm rất cao.

Nhưng mà, Lâm Nhược Lan mới mười bảy tuổi, Tô Hòa lại diễn ra cô ấy quá quyết liệt, cay độc.

Cay độc cũng không phải lòng dạ ác độc, mà là một cái ác khi trải qua tang thương, cái này không phải thứ một đứa trẻ mười bảy tuổi nên có.

"Tôi cảm thấy Lâm Nhược Lan là một người rất nhạy cảm, tự ti, cô ấy liều lĩnh, phản nghịch như vậy, cũng là bởi vì tự ti." Tô Hòa mở miệng.

Gia cảnh Lâm Nhược Lan rất phức tạp, mẹ cô bỏ đi cùng đàn ông khác, ba cô là một người tàn tật, sinh mạng cả nhà đều dựa vào bà nội của cô ấy.

Gia đình như vậy khiến Lâm Nhược Lan rất nhạy cảm, cho nên cô làm bộ như phóng khoáng, không quan tâm, rất tàn khốc, lại lặng lẽ một mình.

Thật ra thì những thứ này đều là biểu tượng do Lâm Nhược Lan dựng lên, cô ấy không hề có cảm giác an toàn.

Xảy ra chuyện như vậy, Lâm Nhược Lan cũng sợ, nhưng cô lại thuộc về thế yếu, bối cảnh của tên cưỡng gian kia rất lợi hại.

Không ai có thể lấy lại công đạo cho Lâm Nhược Lan, ngay cả bạn tốt duy nhất của cô ấy cũng phản bội cô ấy.