“Vậy Lạc Mai bọn họ…”

“Yên tâm đi, bọn họ có năng lực phi phàm, trừ khi Quỷ vương tự thân xuất mã, không thì khó mà bắt được bọn họ.” Uống một ngụm trà lạnh, phát hiện hương vị cũng không hợp với sự cao quý của hắn, hắn buông tách trà không uống nữa.

Ngón tay Phong Quang vòng quanh dải lụa trên quần áo lụa của bản thân, do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Vậy… đến sa mạc Nghiễm Cáp ngươi thật sự sẽ để ta rời đi sao?”

“Tất nhiên, sa mạc Nghiễm Cáp là chỗ của ta, ta để ngươi lại bất quá cũng để cam đoan ta có thể về nước mà thôi, đến lúc đó ta giữ ngươi lại cũng vô dụng.”

Nàng như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nở nụ cười, “Lời này là ngươi nói đó.”

“Phải, ta nói.” Tuyết Ám khóe miệng cong lên một góc quen thuộc, nha đầu này có đôi khi rất khôn khéo nhưng có khi cũng không biết học khôn ra, hắn chẳng phải đã nói sao? Lời nói của nam nhân không thể tin.

Theo con sông này ra khỏi Đồng thành, không xa đó là biên quan, cảnh sắc xung quanh chậm rãi trở nên hoang vắng, đường sông cũng ngày càng hẹp, cỏ lao khô vàng phiêu đãng càng tăng thêm một tia thê lương.

Làn da Phong Quang nhạy cảm nhận ra không khí càng ngày càng khô ráo, không thoải mái vỗ vỗ mặt mình, thân thuyền bỗng nhiên xóc nảy một chút, nàng ngồi không vững thân mình nghiêng ra phía trước rồi lại thụt về sau, vô tình thế nào lại ngã vào lòng hắn, hơi thở nam tính nháy mắt đập vào mặt, gương mặt nàng nhiễm hồng như trời chiều.

Nàng ngẩng đầu vừa định tránh ra nhưng lại chạm mắt cùng hắn, bốn mắt nhìn nhau nhất thời quên phản ứng. Giờ phút này trong ngực của hắn, cùng thân thể của nàng giống như thiên địa tạo thành, cứng rắn và mềm mại, rõ ràng hắn đeo mặt nạ thành một nam nhân rất tầm thường, nàng trong mắt hắn vẫn là cả người vô lực, mềm nhũn tựa trên cánh tay và ngực hắn, cảm nhận ngược lại sự cứng rắn trong lòng hắn.

Theo bản năng Tuyết Ám để tay lên lưng nàng, sau đó hắn thấy bản thân điên rồi, hắn vậy mà nhìn thấy chính mình trong mắt nữ nhân này tỏ ra… say mê? Hơn nữa loại say mê này từ mùi thơm trên người nàng đánh úp hắn, tựa như còn có tác dụng như ma lực hai chiều.

“Ối, thật xin lỗi…” Nàng run run rẩy ngồi đàng hoàng xong lại liên tục lui ra sau không ít khoảng cách.

Hắn bất động thanh sắc híp mắt lại, nhẹ giọng cười nói: “Không có gì, không cần xin lỗi.”

Đầu nàng cúi thấp muốn đụng luôn vào ngực chính mình.

“Khách quan, đã đến đích.” Thuyền phu kêu lên, thì ra vừa rồi thuyền chấn động là do thuyền cập bờ.

Nghe được thuyền phu gọi, Phong Quang lập tức lấy cớ chạy ra ngoài, không khí trong khoang thuyền rất xấu hổ, nàng không chịu nổi.

Tuyết Ám cảm giác sâu sắc bản thân chính là sài lang hổ báo khiến người ta sợ hãi, bình thường hắn chỉ hưởng thụ cảm xúc được người ta sợ hãi, nhưng hiện tại tâm tình của hắn có chút kỳ lạ mà chính bản thân hắn cũng không thừa nhận, an tĩnh ngồi vài giây hắn mới rời thuyền, mà thiếu nữ vẫn còn đang trốn tránh giờ phút này đã muốn bị cảnh vật của đại mạc thê lương xung quanh hấp dẫn.

Thuyền phu nói: “Thuyền này chỉ có thể đi đến đây, kế tiếp, khách quan chỉ có thể tự mình đi tiếp mà thôi.”

Tuyết Ám gật đầu, “Ừ, ngươi trở về đi.”

“Dạ, khách quan bảo trọng.” Thuyền phu chống mái chèo theo đường cũ trở về, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.

Phong Quang nghiêng đầu nói: “Không ngờ ngươi ở Đại Duy quốc có nhiều thuộc hạ như vậy.”

“Chuyện mà ngươi không ngờ tới còn nhiều.” Hắn kéo mặt nạ trên mặt xuống tùy tay ném vào luồng nước đục ngầu.

Thấy hắn lộ ra mặt mình, nàng thắc mắc, “Ngươi không cần mang mặt nạ da người nữa sao?”

“Tới biên quan thì không cần nữa.” Hắn không biết lấy ra một mặt nạ bằng bạc trắng từ chỗ nào đeo lên mặt, vừa vặn che khuất một nửa má phải không hoàn mỹ kia, chỉ để lộ ra bên ngoài nửa mặt trái phi thường tuấn mỹ.

Phong Quang không hỏi vì sao lại đeo loại mặt nạ này, nàng chỉ thuần túy tò mò hỏi: “Tại sao gương mặt của ngươi lại bị bỏng?”