Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Hôm nay, thời tiết sáng sủa, tại ở chỗ ngoặt của một quán cà phê bình thường, xuất hiện một chiếc Lincoln dài màu đen phiên bản giới hạn.
Xe chậm rãi dừng lại, Đường Nhất một thân tây trang màu đen, mở cửa xe bước xuống, sau đó liền bước đến ghê sau mở cửa một người đàn ông khác bước xuống xe, một thân tây trang màu bạc, dáng người thon dài, bộ dáng tuấn mỹ môi mỏng ngậm ý cười, vừa đi ra liền mang theo một cổ tôn quý, quanh thân khí lạnh không ngừng tỏa ra thể hiện người lạ chớ lại gần.

Hắn bộ dáng này làm không ít người qua đường nhịn không được đều dừng lại nhìn một cái.
Liền nhìn người đàn ông tuấn mỹ, vẫn luôn đứng ở bên xe, đôi mắt nhìn phía trong xe như đang chờ ai đó.
Không bao lâu sau một cô gái mặc một chiếc váy liền thân, trang điểm có phần tùy ý, từ trong xe bước ra.

Cô gái một bộ dáng tinh xảo, đôi mắt như có linh khí, liếc mắt một cái không biết bao nhiêu người đàn ông mê đắm.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua quán cà phê, mi mắt cong cong nâng lên cánh tay trắng nõn khoát lên cánh tay của người đàn ông tuấn mỹ kia nhỏ giọng thì thầm.


Một bên người đan ông ngoại trừ trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt thì vẫn đứng bất động tại chỗ.
Cuối cùng bị cô gái kia không ngừng dụ dỗ, nửa lôi nửa kéo hướng về quán cà phê.
Phía sau cả hàng vệ sĩ đi theo bảo vệ hai người.

Mà nhân viên trong quán thấy người đến kích động không nhỏ
“Oaaaaa, hảo soái a, đây là ai vậy?”
“Không phải là vị minh tinh nào đó mới về nước chứ?”
“Không có khả năng, đàn ông đẹp như vậy nếu là minh tinh sao chúng ta không biết? Có thể là phú nhị đại nào đó đấy.”
“Nhìn cô gái đi bên canh đi cũng đẹp không kém nha, chắc người yêu đấy, sao nhìn thế nào họ cũng đẹp đôi thế nhỉ.”
“Đúng là đẹp môi mà”
Nhân viên cửa hàng không ngừng cảm thán.

Bên này, một cô gái từ phòng thay quần áo đi ra liền có người gọi qua,
“Tiểu liên mau đến xem, tiệm chúng ta hôm nay đón tiếp một đại nhân vật.”
Người kia vừa nói vừa lôi kéo Tưởng Tiểu Liên đi đến trước quầy chỉ cho cô ta xem.

Tưởng Tiểu Liên khó hiểu theo hướng chỉ nhìn qua, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tuấn mỹ diễm lệ.

Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt này ký ức về đem chợ đen hôm đó lập tức ùa về, trên hành lang người đàn ông mang theo ánh hào quang chói lọi từng bước hướng tới cô ta đi đến.


Tâm đột nhiên nhảy lên 1 nhịp, theo bản năng sợ hải kêu lên
“Là hắn?”
Đôi mắt đong đầy nước như trực khóc trừng đến tròn trịa.
Nghe Tưởng Tiểu Liên gọi người, các nhân viên đang đắm đuối lập tức nhìn qua, ai cũng ánh mắt sáng rực như đèn pha ôtô.

“Tiểu Liên biết người này à?”
“Tiểu liên cùng hắn có thân quen không?”
“Hay là Tiểu liên cô qua bên kia phục vụ đi, luôn tiện chào hỏi người quen.”
Tưởng Tiểu Liên chưa kịp phản ứng thực đơn đã bị nhét thực đơn vào tay, một bên bị cô gái kia không ngừng thúc dục cô đi qua.

Còn chưa đi đến nơi, sắc mặt của Tưởng Tiểu Liên đã đỏ rực.
Tưởng Tiểu Liên gắt gao nắm chặt thực đơn trong tay, trong lòng cũng không biết rốt cuộc là mong chờ điều gì.
Lướt qua một đám bảo tiêu, đi đến chiếc bàn đặt ở trong góc.
Đầu cuối thấp, gương mặt sắc đỏ chưa tan, bộ dáng thanh thuần nhu nhược động lòng người
“Tiên sinh, ngài muốn dùng gì?”

Tuyên Vân Chi ngồi đói diện với Tư Vân Tà, có thể thấy rõ ràng trong mắt Tư Vân Tà không kiên nhẫn.
Cô nháy nháy mắt tay chấp lại một bộ dáng khẩn cầu hướng về phía Tư Vân Tà.

Tư Vân Tà môi mỏng gợi lên ý cười, không chút để ý liếc Tuyên Vân Chi đang đứng bên cạnh một cái, lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tưởng Tiểu Liên nói
“Là cô.”
Lời nói giàu mị lực vang lên nghe không ra một tia cảm xúc nào trong đó.

Tưởng Tiểu Liên nghe, sắc mặt đỏ bừng bỗng nhiên ngẩng đầu trong mắt đầy kinh ngạc
“Tiên, tiên sinh?”
Cô ta không nghĩ tới người đàn ông này vẫn còn nhớ đến mình, đây đại biểu điều gì?
- --------------------oOo----------------------.