Tang thi giống như thủy triều cuồn cuộn kéo đến. Từng lớp từng lớp muốn ào đến dưới chân tường, đạp lên nhau mà leo lên. Tiếu Mạn Sinh đứng trên tường thành, nhìn xuống rậm rạp tang thi phía trước. Hiện tại dị năng giả vẫn chưa ra tay, phía trước là người trong quân đội dùng súng đạn để thủ dưới chân thành. Nhưng đó cũng không phải là kế sách lâu dài, tang thi không biết mệt mỏi lớp sau chen lớp trước, con người sức lực lại có hạn, chắc chắn sẽ có thương vong càng ngày càng lớn. Tiếu Mạn Sinh thả ra tinh thần lực nhìn bao quát toàn bộ tình hình không mấy khả quan bên dưới. Dịch Quân như cảm nhận được sự lo lắng của Tiếu Mạn Sinh dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh, đặt tay lên đầu cô nhẹ nhàng vỗ về an ủi:
- Không sao đâu, ngươi sẽ không có chuyện gì.
Ít nhất, chỉ còn hắn ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện tổn hại cô. Tiếu Mạn Sinh yếu ớt nâng lên một nụ cười, cô không lo lắng đến tính mạng của mình, chỉ là vào thời điểm này, chỉ sợ rằng sẽ có kẻ thừa nước đục thả câu. Có thể an ủi rằng tang thi là một lũ quái vật không có suy nghĩ, cũng sẽ không biết mua chuộc lòng người hay gài quân nội gián vào.
Nếu như con người không thể lập tức đánh thắng thì liền dùng chiến thuật đánh lâu dài, rồi cũng sẽ có lúc đẩy lùi được tang thi triều thôi. Ánh mắt nhìn xuống chân thành của Tiếu Mạn Sinh cũng nhu hòa hơn. Cô nắm chặt đao treo bên hông, nhìn từng tốp dị năng giả đang chuẩn bị ra khỏi cổng thành, cô chọn một nơi không không mấy nổi bật mà đứng. Đúng lúc này, cổng thành nặng nề mở ra. Tiếu Mạn Sinh nghĩ là mệnh lệnh muốn dị năng giả xuất trận. Trước khi xuất phát, cô nhìn Dịch Quân phía trên tường thành, hắn không nhìn về phía cô, tầm mắt đang chăm chú vào khe hở cổng thành đang dần rộng mở. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, trong lòng Tiếu Mạn Sinh bỗng dâng lên dự cảm không lành. Như để chứng thực, một dị năng giả gần đó liền bực tức chửi thề mà quát to:
- Mẹ, quân đội đang làm cái quái gì đây? Tổ đội dị năng giả còn chưa chuẩn bị xong đã muốn mở cửa thành đẩy bọn ta ra, đây là muốn bọn ta đi mở tiệc cho tang thi chắc.
Dị năng giả cũng là người, chỉ đơn thuần mang theo một lực lượng khác, sức lực lớn hơn một chút, còn lại thân thể cũng có máu thịt, cũng biết mệt mỏi. Đa phần dị năng giả sẽ không lựa chọn sử dụng dị năng của bản thân đơn độc chiến đấu với tang thi. Thử xem, nhỡ đâu anh đang dùng mộc hệ trói trói tang thi, hay dùng hỏa hệ thiêu thiêu dị thú, dị năng đùng một cái liền báo cạn đình công, lúc đó tay không tấc sắt muốn chạy cũng khó. Vậy nên mỗi người tại mạt thế, dù là người thường hay dị năng giả đều chọn mang theo vũ khí bên người.
Đối sách của tầng trên căn cứ lúc đầu là, thời điểm quân đội người thường không còn chịu được nữa, người gác cổng sẽ mở cổng khoảng cách vừa hai người song song bước ra, để dị năng giả tấn công ra ngoài, trong lúc đó người thường sẽ trở về dưỡng sức. Nhưng cổng thành mở ra đang có xu hướng càng lúc càng rộng, không hề có ý định thu hẹp lại, giống như thể đang muốn mời gọi tang thi mau chóng vào thành vậy.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy mắt trái giật giật, nhón chân nhìn giữa cổng thành, ở đó đang có một người đàn ông cao lớn sừng sững khoanh tay đứng thẳng. Mày rậm mắt ưng, phong thái bất phàm, giữa mạt thế không bị nguy hiểm trùng trùng mài mòn đi sĩ khí, quả thực là hòn ngọc quý tỏa sáng giữa nơi tối tăm mù mịt này. Tiếu Mạn Sinh cũng không nhịn được gật đầu khen ngợi. Mỹ nam bình thường đã hiếm gặp, đến mạt thế càng khó tìm hơn, mặc dù người này có hơi già một chút, đuôi mắt đều có nếp nhăn nhàn nhạt nhưng nhan sắc lại bảo dưỡng vô cùng tốt. Ở thời bình mặt hàng này đã được đánh giá là cực phẩm, hiện tại càng là hàng vô giá.
Nhưng mà, trong lúc đang hứng thú đánh giá người đàn ông đó, Tiếu Mạn Sinh bỗng nghĩ đến Dịch Quân, nụ cười trên môi cứng lại. Cẩn thận nhìn lại người mỹ nam trung niên trước cổng thành, lại nhìn lên Dịch Quân. Hắn từ khi nào đã xoay người, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như chữa thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng tất cả đều xoáy sâu vào đôi mắt đen thẳm của hắn, lẳng lặng giữa hai bọn họ. Tiếu Mạn Sinh chuyển ánh mắt nhìn về phía mỹ nam kia, đưa tay đỡ tường để bản thân không té sấp xuống đất.
Cái con người mang bộ dạng nhìn nhã khi đứng trước cổng thành kia không ai khác chính là cha của nam chính.
Là người cha được người mà con trai mình thích, dùng miệng giúp bắn!
Một nghìn con thảo nê mã nhảy loạn trong lồng ngực cũng không diễn tả được cảm xúc của Tiếu Mạn Sinh lúc này. Cha của Dịch Quân, Dịch Mạnh là một mỹ nam trung niên đã gần 60 tuổi lại vẫn có một khuôn mặt như mới hai mươi. Tình cảm của cha con nam chính cực kì mâu thuẫn. Dịch Mạnh trước kia một lòng luôn muốn giúp nâng dỡ con trai, để người vợ dưới suối vàng có thể yên nghỉ, hắn không tiếc biến Dịch Quân trở nên càng ngày càng xuất sắc. Nhưng không ai biết dưới những sự xuất sắc đó là khó khăn, đau đớn mà nam chính phải chịu đựng. Dịch Mạnh trong mạt thế cũng ít nhiều giúp nâng đỡ Dịch Quân, chỉ là sau khi nữ chính đến, toàn bộ quan tầm gì đó đều biến mất, Dịch Mạnh giống như hồi xuân điên cuồng theo đuổi nữ chính, thậm chí đến cả con mình cũng dám ra tay sát hại vì ghen tị.
Dám vì nữ chính mà động vào con cưng của trời, Dịch Mạnh không cần nói cũng biết, kết quả chỉ có một, bị tang thi cắn thi cốt vô tồn.
Cốt truyện hiện tại đã bị cô nháo xào lên hỗn loạn rồi, muốn tìm một chi tiết gốc cũng không có nhưng cô nhớ không hề có phân cảnh mở rộng cổng thành như vậy. Chẳng lẽ bọn họ muốn mời tang thi vào thành tham quan sao?