Diêu Man trong miêu tả là một nữ hiệp sát khí bức người, vậy mà thời điểm nhìn thấy Dịch Quân lại bày ra một bộ dạng ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy mắt chó cũng muốn mù, quay mặt đi hướng khác. Nữ chính ba ngày nay đều bám lấy Dịch Quân không buông, dù đi thu thập vật tư hay nghỉ ngơi đều lấy cớ lượn lờ trước mặt hắn. Dịch Quân lại giống như chẳng phát hiện, tỉ mỉ giúp Tiếu Mạn Sinh lựa một bộ đồ trong túi quần áo bản thân hôm qua mới tìm về cho cô. Điều này kéo giá trị thù hận quá tốt, nhìn xem ánh mắt nữ chính và mấy người đi cùng đã muốn dùng đâm chết cô rồi.
Dịch Quân mò trong túi ra một chiếc váy công chúa màu đỏ lựu cùng một chiếc áo khoác màu trắng sữa. Hắn nhìn chiếc váy ba giây, cực kì vừa lòng đưa cho Tiếu Mạn Sinh.
WTF...
Tiếu Mạn Sinh trợn trắng mắt. Cái bản mặt này của cô đã đủ lừa người rồi, Dịch Quân còn muốn cô mặc thêm váy công chúa, chẳng phải là từ học sinh cấp hai tụt xuống cấp độ mẫu giáo luôn không.
- Không thích màu đỏ à? Vậy màu đen được không?
Tiếu Mạn Sinh vẻ mặt không còn lưu luyến thế gian nhìn chiếc váy công chúa màu đen trên tay Dịch Quân, ngoại trừ màu sắc ra thì khác gì chiếc vừa rồi chứ.
Cuối cùng vẫn là cô tự thân vận động, từ trong túi quần áo lật qua lật lại được một bộ quần bò áo phông bình thường. Không biết là do Dịch Quân chọn bừa hay cố tình, trong túi quần áo hắn tìm đều là váy vóc quần áo kiểu dáng và màu sắc sặc sỡ, thường thì trẻ con đều thích mặc nó, đương nhiên không có cô trong đó.
Tiếu Mạn Sinh càng thêm quyết tâm rời đi thật sớm, không gian của cô tại đây không thể bị lộ, lại càng không thể chịu đựng Dịch Quân và nữ chính chèn ép, nếu không cô sẽ bị bức đến điên mất.
Mà dường như ông trời cũng muốn đứng về phía cô, thời điểm Tiếu Mạn Sinh thay xong bộ quần áo, một tiếng gào rú từ sau dãy nhà đổ nát vang lên. Giống như hưởng ứng, hàng loạt các tiếng kêu khác từ bốn phương tám hướng liên tiếp phát ra, tạo thành một bản nhạc đòi mạng ghê rợn. Không chỉ người canh gác bên Diêu Man biến sắc mà tất cả mọi người ở đây đều chịu không nổi từ trong xe nhảy xuống. Dịch Quân và Hắc Tử hướng ánh mắt về phía xa, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Chúng ta bị tang thi vây hãm rồi.
Diêu Man nặng nề gật đầu đồng ý với cách nói của Dịch Quân. Bọn họ quả thực bị vây hãm, bốn phương tám hướng hoàn toàn không có đường lui, trong gió dường như mùi máu tanh hôi càng lúc càng nồng.
Hắc Tử hiếm khi thông minh cảm thán:
- Từ khi nào mà tang thi đã biết chơi trò đánh hội đồng như vậy chứ!
Tiếu Mạn Sinh lò dò bước ra, trong lòng lại không nhịn được trào phúng. Còn chưa đến lúc đâu, đợi thêm năm mười năm nữa, với đà tiến hóa của tang thi, bọn nó còn có thể ngồi xổm tâm sự chuyện phong nguyệt* với các ngươi cơ.
(Ý chỉ chuyện tình cảm nam nữ.)
Đương nhiên cô không dám nói ra thẳng miệng, nếu không sẽ kéo giá trị hận thì cực mạnh đó.
- Các ngươi có thể lựa chọn đi theo bọn ta hoặc ngược hướng trở về căn cứ Bạch Hổ.- Dịch Quân hờ hững liếc mắt nhìn Diêu Man, hoàn toàn không chút lo lắng.- Hiện tại là thời điểm nguy cấp, ta cũng không rảnh rỗi mời ngươi về căn cứ, vẫn là cứ chia tay tại đây...
- Không cần, ta đi cùng các ngươi.- Diêu Man vội cướp lời, song cảm thấy có chút thất lễ, cô bổ sung thêm một câu:- Xung quanh đều là tang thi như vậy, nhiều thêm một người là có thêm một phần đảm bảo, không phải sao?
Dịch Quân không tiếp tục đôi co, hắn phân phó Hắc Tử thu xếp đồ đạc, chuẩn bị sẵn đạn dược vũ khí, ý đồ đột phá vòng vây tang thi phóng thẳng về căn cứ Thanh Long. Phải đến lúc xong việc, Dịch Quân mới chuyển tầm mắt đến Tiếu Mạn Sinh.
- Ta có thể tự bảo vệ bản thân.- Tiếu Mạn Sinh mặc dù bình thường có hơi động kinh nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn rất thức thời, lập tức tỏ rõ ưu điểm của mình.
Dịch Quân gật đầu, dù lo lắng nhưng hiện tại không phải là thời điểm để hắn diễn cảnh bi lụy nhất quyết không rời. Hắn xoa đầu Tiếu Mạn Sinh, vừa như nói với cô lại như trấn an bản thân:
- Nếu như ngươi có thể vượt qua nguy hiểm này, nhất định ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
Tiếu Mạn Sinh xoa cằm, nghiền ngẫm lời hắn nói. Sau đó, cô bị tức đến tóc cũng muốn dựng ngược. Nghe có giống dỗ trẻ con không chứ!
Tiếu Mạn Sinh tức mà không dám động vào nam chính, đám tang thi xung quanh liền phải chịu trận, bị cô ngược thê thảm. Hắc Tử phụ trách lái xe, Dịch Quân và đám người của nữ chính ngăn chặn tang thi đang chạy theo đuôi xe. Tiếu Mạn Sinh cực kì tức giận, một mình cô mở một bên cửa xe tàn sát tang thi. Thứ này, mới đầu nhìn quả thực có chút kinh tởm nhưng nếu như nhìn nhiều thì cảm thấy bọn chúng cũng chỉ là hôi thối một chút, mất tay mất chân trong hơi buồn nôn một chút, còn lại quả thực rất bình thường. Tiếu Mạn Sinh dựa vào tinh thần lực, lúc cầm đao chém xuống cũng không cần phải nhìn, một đao chém xuống liền có một cái đầu lăn lóc. Thật ra tổ hợp những người này ở đây, cô tuyệt đối không có chút sợ hãi bản thân chạy không nổi. Đằng sau cô chính là nam nữ chính đó, tử cục dù đã được định sẵn, chỉ cần đi theo nam nữ chính thì chắc chắn có thể giữ được mạng. Tiếu Mạn Sinh là người có khả năng thích ứng cực nhanh, chỉ trong vòng nửa tiếng cô đã hoàn toàn thôi miên bản thân hiện tại chém không phải là thịt người mà chính là củ cải mà thôi, còn là loại củ cải đã bắt đầu hư thối chảy mủ cần phải vất đi nữa.
Trong lúc Tiếu Mạn Sinh vừa đưa tay ra, gọt một cánh tay đang thò vào trong xe, từ mé bên phải liền nhảy ra một con tang thi khác nhào lên muốn cắn xé cánh tay cô. Tiếu Mạn Sinh dù sao cũng không phải người được tập luyện bài bản, phản xạ tự nhiên liền hoảng hốt rụt tay lại, mu bàn tay cứa vào cạnh xe hiện lên tơ máu đỏ. Tiếu Mạn Sinh không mấy để ý đến nó, xoay cổ tay đem đao chắn ngang miệng con tang thi ghê tởm kia, từ miệng chém rơi nửa đầu của nó.
Thời điểm tang thi ngã xuống, từ sau lưng Tiếu Mạn Sinh bỗng bị đẩy một cái. Đúng thực là bị đẩy! Cô vốn dốc toàn lực để ý tang thi, không ngờ đằng sau lại có người ám toán.
Quay đầu nhìn lại, đủ loại cảm xúc của mọi người đều thu vào tầm mắt. Của Diêu Man vẫn là hờ hững, lạnh lùng khoanh tay nhìn, đám người đi theo thì đến một ánh mắt cũng chẳng buồn trao cho cô, chỉ có Dịch Quân, hắn thoảng thốt muốn nhảy xuống xe cùng cô lại bị nữ chính đè lại bả vai, trong mắt hắn có thất kinh, sợ hãi, nhiều hơn chính là sát khí như muốn xé nát người. Cái tên vừa đẩy cô ngã xuống là một người luôn đi theo Diêu Man, dị năng hỏa hệ cấp hai, lúc này, cô vẫn lờ mờ nghe thấy hắn giải thích, cô ta đã bị tang thi cào chảy máu rồi, sẽ ngay lập tức biến thành tang thi, không thể để cô ta trên xe.
Biến biến cái em gái nhà ngươi! Nếu ta mà biến thành tang thi, người đầu tiên cắn chết sẽ là ngươi.
Trước khi chìm trong đàn tang thi, khóe môi cô không nhịn được kéo lên thành một nụ cười trào phúng. Trước kia, vì bộ dạng manh đến nhũn tim của mình, Tiếu Mạn Sinh nổi máu diễn xuất, hoàn toàn chỉ tỏ vẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt khinh miệt, mỉa mai đến vậy. Chỉ là lần này quả thực quá buồn cười, chẳng lẽ đây là định luật của H văn, trong H văn ngoại trừ nữ chính ra, tất cả giới tính nữ trên thế giới đều đáng chết như nhau. Vừa rồi lúc bị ngã, Tiếu Mạn Sinh cảm nhận được ánh mắt của Diêu Man đang gắt gao nhìn chăm chú vào cô, cô có thể cảm nhận được, nếu mình không ngã xuống, nữ chính nhất định sẽ là người bồi một cước cuối cùng.
Tiếu Mạn Sinh mấp máy môi, dường như trong lòng đang có một chút hưng phấn sôi trào:
- Đợi ta...
Tiếu Mạn Sinh tính tình được trau dồi trở nên ôn hào, nhưng tuyệt đối là người có thù tất báo. Ánh mắt cuối cùng của cô hoàn toàn dành cho Diêu Man, thích thú đến rợn người lại mang theo sát ý, khiến cho người vốn lạnh lùng như Diêu Man cũng phải rùng mình.