Tiếu Mạn Sinh lạ lùng nhìn chằm chằm Kỳ Tuyết nằm bên cạnh. Chẳng biết từ lúc nào mà cô cũng mặc kệ cho nàng thích ngủ ở đâu thì ngủ.
Lời nói cuối cùng của người kia vẫn khiến cậu để tâm.
Không đáng tin này rốt cuộc là có ý gì?
Kỳ Tuyết có thể liên quan đến vấn đề của Biên Hòa trấn nên không thể tin tưởng được. Còn Nam Hà Triển vốn chưa làm chuyện gì, cô thậm chí còn nghi ngờ hắn là Liên Túy cơ mà.
- Nhìn đủ chưa.
Kỳ Tuyết bỗng mở mắt, nhìn Tiếu Mạn Sinh. Nàng thấp giọng hỏi.
- Ngươi rốt cuộc là ai cơ chứ?- Tiếu Mạn Sinh thở dài, dựa vào ngực Kỳ Tuyết khép mắt trầm tư suy nghĩ.
- Ngươi nghĩ ta là ai thì ta chính là người đó.- Kỳ Tuyết ôn nhu nở nụ cười, nhấc Tiếu Mạn Sinh dậy:- Nên rời giường rồi.
Nam Hà Triển đi một buổi tối, đến sáng nay mới trở về, trông bộ dạng hắn mệt mỏi như mới chinh chiến trăm trận trở về. Tiếu Mạn Sinh lên phòng hắn nhìn qua một chút, mới chuẩn bị cho hắn một chút điểm tâm lót dạ. Nam Hà Triển vẫn giữ bộ dạng quân tử phong hoa tuyệt đại, cúi đầu cảm tạ Tiếu Mạn Sinh.
Nam Hà Triển cảm thấy cái trấn này thập phần cổ quái. Hôm qua hắn đi trên đường không có thấy một bóng người. Nửa đêm không người, nghe qua có thể bình thường, nhưng lại kì lạ với nơi vốn được xem là lắm yêu nhiều quái như Biên Hòa trấn.
Sư tỷ của hắn đến đây đã lâu cũng không hề gặp được nguy hiểm nào, đây là biểu thị lời đồn đều là giả sao?
Nam Hà Triển dùng tay xoa mặt, mong có chút tỉnh táo để có thể lật lạ được một chút manh mối. Đúng lúc này, tầm mắt hắn bỗng nhòe đi, não bộ trở nên đặc quánh.
Nam Hà Triển đỡ trán, cả người thoát lực mà ngã xuống đất.
Điểm tâm của sư tỷ.
Sắc mặt hắn đại biến. Bình thường khi ăn uống ở bên ngoài hắn đều phải thử độc trước, chỉ có lần này vì là đồ của Triều Mạc Khanh mà buông lỏng cảnh giác.
Nam Hà Triển nằm sõng soài trên đất, hai tay ôm đầu. Lần đầu tiên hận đến vậy. Tại sao, tại sao sư tỷ lại hạ dược hắn? Chẳng lẽ nàng đã cấu kết với ma tu. Triều Mạc Khanh mà hắn biết luôn căm ghét ma tu, căm thù kẻ ác, tại sao bây giờ lại quen biết với Diễm Tuyết Quân, sau đó hạ độc thủ với hắn chứ?
Lúc này, Tiếu Mạn Sinh vẫn chưa biết người sư đệ yêu quý của mình đang ở phòng bên cạnh bị hạ dược, cô đang cùng với Kỳ Tuyết mắt to trừng mắt nhỏ. Còn có thể mất liêm sỉ hơn được không. Ban ngày ban mặt tại sao lại còn cho cô uống cái "thuốc bổ" gì đó, nàng lại định đi phóng hỏa hay đốt nhà người khác nữa à?
- Muội uống đi, được không?- Kỳ Tuyết nở nụ cười dịu dàng, đưa chén thuốc màu đen ngòm đến trước mặt Tiếu Mạn Sinh.
Tiếu Mạn Sinh có cảm tưởng như mụ phù thủy đang đưa chén thuốc độc cho nàng công chúa sau đó hiền hòa ấm áp mà khuyên cô tin đây là một chén thuốc bổ bình thường vậy. Nhưng nàng công chúa trong truyện cổ tích thì tin tưởng tuyệt đối còn cô là không thể không tin. Bây giờ cô dám nói hai chữ từ chối thôi, Kỳ Tuyết dám đánh chết cô.
Tiếu Mạn Sinh cầm chén ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn uống vào. Chén thuốc lần này dường như có chút khác biệt, có vị ngai ngái, nhưng mà công dụng thì vẫn giống hệt trước, thuốc vừa uống liền có cảm giác buồn ngủ dâng lên. Tiếu Mạn Sinh rất biết điều mà trèo lên giường, trải chăn hạ màn xuống, đến lúc nằm yên vị thì mắt cô đã díp lại, vui vẻ vào mộng đẹp.
- Ngủ ngon.- Kỳ Tuyết cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Tiếu Mạn Sinh, nhưng khi định hôn lên môi cô, người nàng thoáng chốc cứng đờ.
Kỳ Tuyết dừng khựng lại, đưa tay đỡ trán:
- Đừng làm loạn.- Nàng quát một tiếng.
Trong đầu càng thêm đau đớn. Kỳ Tuyết nghiến răng, khuôn mặt đẹp đẽ vì vậy mà trở nên vặn vẹo.
- Ngươi có cái quyền gì mà không cho ta động vào nàng chứ.
- Có giỏi thì ngươi dám xuất hiện trước mặt nàng đi.
Cả người Kỳ Tuyết đã ướt sũng mồ hôi. Nàng gần như là ghé hẳn lên giường, co người lại thành một đống. Sắc mặt trắng bệch của nàng đặc biệt kinh người.
Xung quanh người nàng dần xuất hiện một bóng mờ màu xám, giống như hơi nước bốc lên. Cuối cùng, khi khói tản đi, ngã trên người Tiếu Mạn Sinh chỉ còn lại một tấm da mỏng manh và bộ váy màu xanh nhạt mà Kỳ Tuyết vừa mặc, trả lại bầu không khí tĩnh mịch cho căn phòng, Tiếu Mạn Sinh ngủ thật say, trong giấc mộng của cô không hề có bộ dạng kì quái của Kỳ Tuyết, cũng không hề có băn khoăn trăn trở nào.
***
Sắc trời sẩm tối, ngoài cửa sổ che phủ mây đen, dường như sắp có một trận mưa to phủ xuống. Tiếu Mạn Sinh vẫn ngủ đến không biết trời đất. Hạt mưa nặng trĩu cuối cùng cũng rơi xuống, từng hạt từng hạt mang màu đục ngầu, rơi trên mái nhà phát ra những tiếng lộp bộp vang dội. Cánh cửa sổ được mở rộng, lúc này gió và mưa đều như muốn thổi bay mọi thứ trong căn phòng. Nước mưa đã đọng lại thành vũng dưới nền đất. Một chậu cây đặt cạnh cửa sổ bị gió thổi đến xác xơ, trơ trụi còn mỗi cành.
Cửa sổ đang va đập mạnh bên ngoài mưa gió bỗng đóng sầm lại.
...