Vạn Kì ngẩng đầu nhìn căn cứ tường đồng vách sắt trước mặt, ánh mắt không chút dao động nhưng khuôn mặt lại tạo thành biểu tình kinh ngạc:


" oa, thật to. Trẻ con cũng có thể xây được một căn cứ lớn như vậy ư?"


Dịch Hồi bất giác nắm lấy tay cô, sủng nịch cười:" nếu em thích tôi cũng có thể vì em xây dựng một căn cứ lớn gấp đôi như vậy."


Vạn Kì bĩu môi:" không thú vị, rõ ràng muốn đi san bằng toàn bộ căn cứ trên thế giới mà lại còn đề nghị xây căn cứ cho em, anh có ý gì hả?" Rõ ràng đã tới mạt thế, vậy mà vẫn cứ phải đeo mặt nạ, khó chịu.


Dịch Hồi ôn nhu hôn lên trán Vạn Kì:" chỉ cần là của em, anh sẽ luôn trân trọng." Dù là căn cứ, hay tính cách.


Vạn Kì đưa mắt người đang nắm tay mình, ý gì?


Dịch Hồi híp mắt cười chống đỡ.


Vạn Kì lắc đầu thở dài, kệ hắn vậy.


" trước tận thế, thân phận của anh là gì? Sao bọn họ lại luôn miệng nói anh là kẻ có thể cứu vớt nhân loại?" Dựa trên nguyên tắc yêu nhau thì phải biết về đối phương, Vạn Kì hỏi Dịch Hồi.


" tôi không nhớ bất cứ chuyện gì trước mạt thế, trừ em." Dịch Hồi ôm Vạn Kì, để đầu cô dựa vào ngực mình, nhàn nhạt đáp.


" vậy à." Vạn Kì gật đầu, cũng không hỏi nhiều.


" còn em? Trước mạt thế em thế nào?" Dịch Hồi lấy từ không gian ra một thanh sô cô la, vừa lột vỏ vừa hỏi.


" em? Là một nhiếp ảnh gia, được cha mẹ sủng ái, cuộc sống mĩ mãn." Vạn Kì đáp với giọng điệu chẳng chút phập phồng, há miệng ăn sô cô la do Dịch Hồi đưa tới bên miệng.


" em không có anh chị em sao? Cha mẹ em làm nghề gì?" Dịch Hồi có một loại khát vọng không tên về mọi thứ của Vạn Kì. Kìm nén dục vọng muốn điên cuồng tra hỏi toàn bộ về cô, hắn cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất hỏi.


" em không có anh chị em ruột, cha em là thương nhân, mẹ em thì nghe cha nói lúc trẻ bà là nhân viên nghiên cứu của một viện nghiên cứu do nhà nước thành lập, sau khi mang thai em bốn tháng thì xin nghỉ, ở nhà giúp chồng dạy con." Vạn Kì không nhanh không chậm đáp.


" nhân viên nghiên cứu? Mẹ em tên là gì?" Dịch Hồi vừa nghe tới nhân viên nghiên cứu, mày nhất thời nhăn lại.


" Phương Hoan." Vạn Kì chụp lại khung cảnh căn cứ rộng lớn trước mặt, đáp.


" .... " Dịch Hồi lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt.


Phương Hoan.


Thảo nào cô ấy lại quen thuộc như vậy.


Thảo nào cô ấy lại mắc phải vô cảm chứng.


Thảo nào trong máu cô ấy lại có thứ vi rút zombie cũ ấy.


Thì ra....


" làm sao vậy?" Vạn Kì thấy Dịch Hồi không nói gì, kì quái quay lại nhìn hắn.


" mẹ em.... là người biến em thành như vậy." Dịch Hồi cúi đầu, khiến Vạn Kì không phân biệt được cảm xúc của hắn.


" ừm." Vạn Kì gật đầu.


Thì sao? Chẳng sao cả.


" em không tức giận sao?" Dịch Hồi có chút kích động.


" là một zombie vương, đừng có hở tí là kích động thế chứ. Sao em phải giận? Nó chẳng ảnh hưởng gì tới em cả." Vạn Kì xoa xoa đầu Dịch Hồi như một hành vi trấn an, ôn hòa nói.


" có! Vì bà ấy mà em mất đi toàn bộ cảm xúc, cái này không ảnh hưởng tới em sao?!" Dịch Hồi giận dữ. Người đàn bà kia!


" không a, từ bỏ cảm xúc, em không bị tình cảm hay ham muốn làm lu mờ lí trí, có gì không tốt?" Vạn Kì liếc Dịch Hồi, thật chẳng thể hiểu nổi người này tức giận cái gì.


" em..." Dịch Hồi bị sự lơ đễnh của Vạn Kì làm cứng họng.


Cô gái này, không thể quan tâm bản thân một chút sao?


Dịch Hồi càng nghĩ càng không cam tâm.


Người đàn bà họ Phương kia lại dám lấy cô ấy làm chuột bạch thử thuốc, thí nghiệm hiệu quả của thứ vi rút kia.


Đáng chết!


" bình tĩnh nào, không phải sau đó bà ấy vẫn đối xử với em rất tốt sao." Vạn Kì một tay xoa đầu Dịch Hồi, một tay véo véo má hắn:" bây giờ nên nói tới vấn đề của anh đấy. Anh bảo chuyện trước mạt thế anh không nhớ gì cơ mà? Sao lại biết chuyện của mẹ em?"


" tôi..." Dịch Hồi dường như cũng vừa mới nhận ra vấn đề này, hắn có chút kinh ngạc đặt tay lên trán.


" .... tôi không biết nữa..." Dịch Hồi vô lực rũ đầu xuống, giọng nói yếu ớt mà nhu nhược.


Hắn luôn muốn cho cô thứ tốt nhất, vậy nhưng cái cô muốn biết thì hắn lại chẳng thể trả lời...


Thật vô dụng.


" ngoan nào, không biết thì bỏ đi, không cần quan tâm, nghe lời em." Vạn Kì tựa như dỗ trẻ con mà xoa đầu Dịch Hồi, ôn nhu dịu dàng trấn an hắn, để hắn tựa đầu vào lồng ngực mình, cả hai cứ thế ngồi trước cổng căn cứ Hoa Lăng.