Editor: Lãnh Sam.
Nghe vậy.
Ngôn Linh nghiêm túc suy tư hai giây.
" Tôi cảm thấy anh lớn lên xác thật rất trắng."
Nhìn gương mặt kia, không chỉ có tinh xảo xinh đẹp, 360 độ, không một góc chết, càng là nộn đến có thể véo ra nước.
Nữ nhân nhìn thấy, đều phải sinh ra vài phần ghen ghét.
Ách, lam nhan họa thủy.
Khóe mắt Phong Lâm khơi mào, thiếu ôn hòa, nhiều vài phần tà tứ.
" Em là nghiêm túc sao?"
Bạch kiểm, cũng không phải có nghĩa như vậy.
Thanh âm trầm ổn, hỗn loạn vài phần cảm xúc phức tạp.
Hắn không tiếng động nhìn cô chăm chú.
Ngôn Linh đối với việc hắn vẫn luôn rối rắm về vấn đề này, không quá vừa lòng, cô duỗi tay qua đoạt lại điện thoại.
Không chút để ý trả lời hắn, " Anh lời nói thật nhiều."
" Không nghĩ làm bạch kiểm thì liền đi đi, tôi không ngăn cản anh."
Lời nói trộn lẫn sự không kiên nhẫn, tan vào trong tai Phong Lâm, hơi thở thanh đạm như lan, suýt nữa làm hắn tự loạn ngay đầu trận tuyến.
Hắn nhìn cô, trịnh trọng gật đầu, " Vậy nghe em, công ty có thể trên danh nghĩa của tôi, nhưng mà, em vẫn là cổ đông lớn nhất."
" Ừm." Cô không quá để ý lên tiếng.
Con ngươi xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trò chơi này......
Rất mới mẻ, chưa từng chơi.
Tựa hồ chơi khá tốt.
Chợt, Ngôn Linh đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trong trò chơi.
Trên gương mặt tuấn lãng của Phong Lâm, xẹt qua một tia sủng nịch.
Sau đó, lại khôi phục như thường.
Cả người tản ra hơi thở chí tại tất đắc.
Cô___mặc kệ đến chỗ nào, đều chỉ có thể là của hắn.
Thừa dịp Ngôn Linh đem tâm tư đặt ở trong trò chơi, Phong Lâm mượn cơ hội mở miệng.
" Hứa tổng, nơi này có nước sao? Tôi có chút khát."
" Chính mình đi tìm."
Hai phút sau.
" Hứa tổng, tôi có thể vào nhà vệ sinh sao?"
" Tùy ý." Nam nhân này, thật nhiều việc.
Ba phút sau.
" Hứa tổng, anh có thể kêu tên của em sao?"
Trầm mê với trò chơi Ngôn Linh, chịu đựng tức giận, trả lời hắn, " Đều có thể."
Năm phút đồng hồ sau.
" Ngôn Linh, anh có thể......"
" Đều được, anh cứ làm."
Nói thật nhiều, việc thật nhiều, anh như vậy thật sự là nam thần hắc hóa sao?
Trừ bỏ lớn lên đẹp, dáng người hoàn mỹ, thanh âm dễ nghe, bối cảnh bên ngoài cường đại, còn có chỗ nào giống với nam thần?
Ngay sau đó, cô lại đem tâm tư đặt lại vào trò chơi.
Lại không chú ý tới, nam nhân cả người đều tản ra tâm tình tốt khi thực hiện được gian kế.
Mười phút sau.
Chuông cửa nhà Ngôn Linh vang lên.
Phong Lâm đặt biệt tự giác đứng dậy đi mở cửa.
Ngay sau đó, xách cái rương hành lý đi vào.
Hắn quang minh chính đại tại bên trong cửa mang vào một đôi dép lê của nam.
Rồi sau đó, dẫm lên đôi dép lê hồng nhạt kia của Ngôn Linh, hành động nhanh chóng đem rương hành lý kéo tới phòng ngủ phụ.
Ngôn Linh đánh xong một câu trò chơi.
Nhìn lướt qua khắp nơi.
Phát hiện ra Phong Lâm đã không ở phòng khách.
Nhưng thật ra cửa phòng ngủ phụ bên cạnh phòng của cô bị mở ra.
Mơ hồ còn có âm thanh gì đó.
Cô nhíu nhíu mi, buông điện thoại, chậm rãi đi qua.
Mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Phong Lâm đang thu thập quần áo, tủ quần áo trong phòng đã treo đầy quần áo của hắn.
Ngôn Linh, " ???"
Đã xảy ra cái gì?
Ký ức của cô, đã không tốt đến mức nghiêm trọng như vậy sao?
Không đợi cô mở miệng, Phong Lâm trịnh trọng xoay người hướng tới cô nói lời cảm ơn, " Ngôn Linh, cảm ơn em đã để anh ở lại đây.
Không nói gạt em, gia nghiệp của Phong gia đã không còn bất kỳ cái gì, nếu không phải em thu lưu anh, khả năng hôm nay anh liền phải lưu lạc đầu đường."
Suy nghĩ của Ngôn Linh nhanh chóng bay lộn, rốt cuộc ý thức được, cô bị Phong Lâm hố một phen.
Xem trên mặt hắn độ hảo cảm tăng tới 40.
Cô đành phải làm bộ mình thật sự đã nói ra những lời này.
" Nếu là như thế này, vậy anh liền ở đi! Chờ công ty thuộc về danh nghĩa của anh, anh cũng liền......" Có thể đổi chỗ ở.