Editor: Lãnh Sam
Tầm mắt cô quét về phía Hứa Thanh Thanh.
Khí thế vừa kiêu ngạo lại làm người khác sợ hãi, sợ tới mức Hứa Thanh Thanh cả người hoàn toàn lạnh.
Mặt trắng bệch không một tia huyết sắc.
"Không, tôi rõ ràng nhìn thấy cô bị người ta đâm chết! "
Có lẽ là bởi vì sợ hãi, âm thanh của Hứa Thanh Thanh có chút bén nhọn.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, gương mặt kia của Ngôn Linh càng thêm kiều nộn, con ngươi xinh đẹp dường như có ma lực nhìn thấu tâm trí.
"Cô nói nhìn thấy tôi bị đâm chết? Vậy tôi làm sao lại hoàn hảo ngồi ở đây? "
Đồng tử Hứa Thanh Thanh co rụt lại, "......" Cô ta làm sao mà biết?
Nhưng lại không thể trước mặt nhiều người như vậy, đi gọi điện thoại cho hai hung thủ kia.
Chỉ có thể cắn răng tiếp tục đợi.
"Ai! " Ngôn Linh thở dài, buồn cười nhìn về phía cảnh sát giáp, "Kỳ thật, vị em gái này của tôi đầu óc không quá tốt, có bệnh tâm thần. "
"Cô nói bừa cái gì? Ai có bệnh tâm thần? "
Hứa Thanh Thanh bạo nộ, nói cái chuyện gì đâu?
Lời mới vừa nói ra, lập tức ý thức được vấn đề, Hứa Thanh Thanh từ trước đến nay ở trước mặt Hứa phụ luôn thể hiện sự ôn nhu thiện lương, cũng không thể ở chỗ này OOC.
Cô ta khẽ cắn môi, lộ ra bộ mặt ủy khuất nhìn về phía Hứa phụ.
Hứa phụ đang đứng ở trạng thái trầm tư, không để ý đến sự cầu cứu của Hứa Thanh Thanh.
Ngôn Linh không để ý đến Hứa Thanh Thanh, tiếp tục nói, " Cô ta cùng tôi bất hòa, vẫn luôn ước gì tôi chết, không nghĩ đến, hôm nay bệnh lại càng nghiêm trọng, cư nhiên ảo tưởng tôi bị đâm chết? Thật là buồn cười! "
Cảnh sát giáp, "......"
Việc này xác nhận có chút......
Hứa Thanh Thanh tức giận đến không chịu được, nôn nóng biện giải, "Tôi không bệnh! Tôi chính mắt nhìn thấy cô ta bị đâm chết...... "
Đôi mắt hạnh ngập nước, trên mặt tràn đầy ủy khuất.
Ngôn Linh đánh gãy lời nói của cô ta, châm chọc liếc mắt một cái, thanh âm tràn ngập uy áp.
" Cô luôn miệng nói tôi bị đâm chết? Cô ở chỗ nào thấy? Có chứng cứ không? Có video sao? Có ảnh chụp sao? "
Hứa Thanh Thanh cắn môi, cúi đầu, không biết làm sao, "Không...... "
"Cái gì cũng không có, há mồm ngậm miệng nói tôi bị đâm chết? Hứa Thanh Thanh, trong đầu cô nghĩ muốn cái gì? "
Vẻ mặt Ngôn Linh không kiên nhẫn.
Vô nghĩa thật nhiều.
Nàng muốn một mình lẳng lặng.
Hứa Thanh Thanh một câu cũng không dám phản bác, đúng vậy, cô ta không có chứng cứ, nguyên bản là sợ việc này dính đến trên người, nào nghĩ đến, Ngôn Linh sẽ xuất hiện? Như là không có việc gì.
Cái này muốn cô ta nói thế nào?
Một người sống rõ ràng ở đây, Hứa Thanh Thanh không thể một mực chắc chắn Ngôn Linh đã chết.
Hứa phụ vẫn luôn không hé răng, đột nhiên quay đầu về phía cảnh sát giáp.
"Có thể là do trời quá tối, Thanh Thanh không nhìn rõ, con gái tôi cũng đã ở đây, việc này liền kết thúc, vất vả các vị đi một chuyến, về phương diện ghi chép, tôi sẽ phái người qua lưu trình một lần. "
Cảnh sát giáp, "......"
Càng ngày càng xem không hiểu hào môn thế gia.
Sự tình còn chưa điều tra rõ, đã để bọn họ đi? Đây là con gái ruột sao?
Ngôn Linh ngáp một cái, lười biếng nói, " Hẹn gặp lại. "
Nói rõ ràng như vậy, cảnh sát giáp cũng ngượng ngùng phải ở lại.
Hứa phụ xoay người đem họ đưa ra.
Thái độ hiền lành, chuyện này khiến nhân gia thêm đại phiền toái.
Trong nháy mắt, chung cư liền chỉ còn lại hai người Ngôn Linh và Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh sửa lại bộ dáng dịu dàng, há mồm liền kêu, "Hứa Ngôn Linh! "Cô rốt cuộc là người hay quỷ!
Ngôn Linh nhàn nhạt ngước mắt, hướng lên phía trước bước đi, ở Hứa Thanh Thanh ánh mắt dần dần trở nên có chút hoảng sợ, một chân đem người đạp ra bên ngoài.
Sau đó, 'phanh' một tiếng đóng cửa phòng lại.
!!! Quá bạo lực a a a!
Nói tuân thủ tốt chủ nghĩa xã hội đâu?
Hệ thống phá lệ ưu thương, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh nói không tốt sao.
Đem người đá chết, về sau vả mặt cho ai xem?
Sẽ làm giảm đi nhiều ít lạc thú?
Như cảm giác được hệ thống ai oán, Ngôn Linh bổ sung một câu, " Yên tâm, không chết, đại khái là đau khoảng mười ngày nửa tháng. "
Cô là người không biết khống chế lực đạo sao?
______
Truyện mới, truyện mới! Cầu tương tác, cầu vote, cầu bao nuôi a~~~. Moah, moah!!!